Khi An Ninh tỉnh lại, trong tầm mắt là một màn đen tối.
Chưa thanh tĩnh cô hơi giật mình, nhưng cảm giác toàn thân bị đau nhức, hơn nữa phía dưới truyền đến một trận khó chịu.
Không rõ cho nên cô thử giật giật, mới phát hiện mình căn bản không nhúc nhích được — bởi vì, có vật gì đó ôm cô! An Ninh giật giật tay duy nhất để tự do hoạt động, cảm nhận được một mảnh tơ lụa ấm áp, là da, cũng không phải của mình. “Đừng động.”
Một giọng đàn ông hơi khàn khàn vang trên đỉnh đầu. Oanh một tiếng, giống như là sấm dậy đất bằng vậy, An Ninh nhớ lại chuyện trước đó.
Có người bỏ thuốc cho cô, sau đó, sau đó…… Cô và Chúc Nhan…… Nói cách khác, bây giờ ôm cô là Chúc Nhan.
An Ninh đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh như băng, vì chuyện gì mà biến thành cái dạng này? Thuốc là ai hạ? Là ý của Chúc Nhan hay là? An Ninh thậm chí không biết là cô nên tức giận hay là nên tuyệt vọng. “Cái này ngài hài lòng.”
An Ninh hung hăng đẩy thân thể trói buộc ở trên người mình ra, nhưng mà đối phương vẫn như cũ ôm cô gắt gao. “Ngủ.”
Chúc Nhan che An Ninh đang mạnh mẽ ra sức giãy dụa ở trước ngực mình. “Tôi ngủ thế nào được! Không giải thích được chuyện xảy ra, ngài để cho tôi ngủ thế nào được?!!”
Đã đến gần lằn ranh sụp đổ An Ninh quên thân phận Chúc Nhan làm người ta kiêng kỵ, lợi dụng gần như vậy mà bắt đầu cắn thân thể trước mắt, không chút cố kỵ nào mà phát tiết nội tâm tức giận cùng tuyệt vọng. “Em muốn chết sao?”
Chúc Nhan dùng cả tay chân, dừng An Ninh phát điên lại. “Anh để cho tôi chết đi! Thà chết còn hơn bị làm nhục, tôi tình nguyện tìm cái chết!”
An Ninh không chút sợ hãi nhìn Chúc Nhan. “Em, đừng, nghĩ! Nếu đã xảy ra quan hệ, anh sẽ không dễ dàng buông em ra.
Cho dù là em muốn chết, cũng phải qua sự đồng ý của anh.”
Chúc Nhan lạnh nhạt mở miệng. Ánh mắt đã thích ứng với bóng tối An Ninh nhìn ánh mắt đáng sợ của Chúc Nhan trong nháy mắt trở nên tĩnh táo, từ từ không giãy dụa nữa, người, có bệnh! Cô đột nhiên phát hiện, mỗi một câu nói của anh đều là phát ra từ nội tâm, bất kể những lời này thái quá đến cỡ nào khó tin đến cỡ nào.
Đáng sợ chính là, anh có quyền thế như vậy để thực hiện cái ý nghĩ thái quá kia.
Tựa như lưu manh có văn hóa vậy, người có loại suy nghĩ quỷ dị này lại có quyền lực đáng sợ hơn. “Em biết điều một chút đi theo anh, chỉ cần anh cao hứng, em cũng sẽ trải qua thoải mái.
Ngủ đi, có chuyện gì trời sáng rồi hãy nói.”
Chúc Nhan nhìn An Ninh không phản kháng nữa, lại ôm cô vào trong ngực, tiếp tục ngủ. An Ninh không biết Chúc Nhan đến tột cùng có ngủ hay không, ít nhất cô lại không buồn ngủ chút nào.
Đủ loại ống kính giống như đi qua ở trong đầu cô lăn qua lộn lại, ước mơ thời bé, hiểu chuyện sau đó theo đuổi, thích bé trai, hướng tới cuộc sống…… Hết thảy chuyện này, vào hôm nay, gần như hóa thành bọt nước. Thực chất An Ninh là một cô gái tương đối truyền thống, có lẽ có liên quan đến giáo dục khi còn bé.
Bà nội của An Ninh vốn là một người phụ nữ Trung truyền thống, dịu dàng hiền lành, chồng là quan trọng, con là trời, sanh con dưỡng cái, dưỡng dục đời sau không một câu oán hận nào.
Mặc dù mười lăm tuổi đến nơi thành phố A này có thể nói là xa hoa, nhưng mà cô cũng không có bị nơi phù hoa này làm ô nhiễm chút nào.
Cô giữ mình trong sạch, có thể nói là một đóa sen nổi trên mặt nước, rơi xuống bùn mà không nhiễm.
Cho dù sau đó vào học viện mỹ thuật tạo hình được gọi là chảo nhuộm lớn nhất kỳ quái nhất, cô vẫn như cũ duy trì thuần khiết cùng niềm tin lúc ban đầu. An Ninh kế thừa bề ngoài xinh đẹp của Vương Anh, cho nên ở trong trường học người theo đuổi cô cũng không ít.
Nhưng mà, ba năm đại học, An Ninh vẫn không có nói chuyện yêu thương.
Dùng chính lời của cô mà nói, chính là chí hướng bất đồng, không cùng mưu.
Ở trong mắt cô, yêu thương chính là điều kiện tiên quyết và cơ sở để kết hôn, mà không phải cái gọi là trò chơi tình cảm, lại càng không vì nếm thử trái cấm. Chúc Nhan đến, đánh vỡ kiên trì hai mươi mốt năm qua của An Ninh, phá cuộc sống đơn thuần êm dịu yên lặng của cô thành mảnh nhỏ, thành tro bụi. An Ninh không biết cô là ngủ lúc nào, khi tỉnh lại lần nữa, trên giường chỉ có một mình cô, đầu tiên đập vào mắt chính là trần nhà xám trắng màu sắc giản lược hào phóng.
Ân tượng về đêm trước, cô chỉ mơ hồ nhớ rõ một chút và mơ hồ bị ngắt quảng.
Suy đoán nơi này có thể là gian phòng của U Lan hội sở, An Ninh cũng bất chấp toàn thân đau nhức, buộc khăn trải giường hai chân run rẩy đứng lên.
Cô quét mắt một vòng trong phòng, cũng không có phát hiện quần áo của mình. Lúc này, cửa truyền đến tiếng bước chân như có như không, suy nghĩ đến hình tượng của mình bây giờ, An Ninh bằng tốc độ nhanh nhất trở về nằm trên giường, dùng chăn bao vây mình chặt chẽ. Sau khi thấy người tiến vào là Chúc Nhan, An Ninh rất khó hình dung cảm thụ trong lòng của cô. “Quần áo của tôi đâu?”
An Ninh cố gắng khống chế nội tâm tức giận của mình. “Một lát bảo mẫu sẽ đem quần áo của em và bữa trưa tới.”
Chúc Nhan ngồi ở bên giường, một tay chống ở trên giường, khẽ cúi người, nhìn An Ninh. “Đây là nơi nào?”
Mới vừa rồi nhìn bài biện trong gian phòng một chút, so với phòng của khách sạn, nơi này giống phòng ngủ trong nhà hơn, bố trí mặc dù đơn giản, so với gian phòng khách sạn có nhiều mùi vị cuộc sống. “Nhà anh, sau này nơi này cũng là nhà của em.”
Chúc Nhan vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt An Ninh, lại bị cô tránh né. “Đem quần áo của tôi trả lại cho tôi, tôi muốn về nhà.”
An Ninh sau khi quay đầu, không nhìn tới Chúc Nhan. “Nhà của em bên kia, anh đã nói chuyện qua rồi.”
Chúc Nhan chuyển mặt An Ninh qua, mặt đối mặt cùng anh. “…… Sao anh có thể làm như vậy?! Anh cho anh là ai? Anh dựa vào cái gì có thể quyết định cho tôi?! Đem quần áo trả lại cho tôi, tôi muốn về nhà!”
Bất chấp tình cảnh hiện tại, An Ninh vươn tay đẩy tay Chúc Nhan ra, cố hết sức la từ đáy lòng. “Em không phải vẫn không rõ tình cảnh bây giờ của mình? Anh nói rồi, em tốt nhất đi theo anh, chỉ cần anh cao hứng, em cũng trải qua thoải mái.
Chúc Nhan trở tay lấy chăn ôm lấy An Ninh giống như nhộng, cả người đều đặt ở trên người cô. “Tình cảnh hiện tại của tôi? Tôi bị anh…… Bị anh lưu lại phi pháp. Tôi chẳng những biết tình cảnh hiện tại của tôi, nên biết, anh đang phạm pháp!”
An Ninh gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Chúc Nhan treo ở phía trên cô, gần trong gang tấc. Đông đông đông, có người lễ phép gõ cửa. “Vào đi.”
Chúc Nhan từ trên người An Ninh đứng lên, ngồi vào bên giường. Một người phụ nữ trung niên đẩy toa ăn đi vào, theo quy củ chào hỏi Chúc Nhan và An Ninh, sau khi nhận được Chúc Nhan cho phép mà yên lặng lui ra ngoài. “Đứng lên ăn cơm.”
Chúc Nhan từ trong tủ quần áo gắn ẩn ở trong vách tường lấy ra một bộ đồ ngủ mới tinh của con gái đặt vào bên cạnh An Ninh. “Đừng để cho anh tái diễn.”
Chúc Nhan đẩy toa ăn tới bên giường. “Tôi ăn không vô.”
An Ninh đem chăn che ở trên đầu, mắt không thấy tâm không phiền. Chúc Nhan không nói cái gì nữa, hai người trầm mặc mà giằng co . An Ninh trong lòng khó chịu muốn chết, ánh mắt bất tri bất giác bắt đầu chua xót, chất lỏng nóng ướt theo gương mặt xuyên vào trong gối đầu.
Mơ mơ màng màng An Ninh tựa hồ lại lâm vào cảnh trong mơ, bà nội dùng bàn tay sưng thô ráp của bà vuốt ve tóc của cô một cái, dùng giọng nói dịu dàng chậm rãi nói: “Dù sao các con là mẹ con, cốt nhục liên tâm, nó không bạc đãi con .”
Hình như vừa trở lại khi còn bé, Vương Anh vẫn mặc quần áo đơn giản mà quê mùa, mặt xem ra cũng như ánh sáng hoàng hôn mà càng thêm xinh đẹp.
Tay nhỏ bé của An Ninh bị bà giữ ở trong tay, nghe bà dùng giọng nói nghi hoặc hỏi: “Con nói mẹ nên làm cái gì bây giờ?”
Nên làm cái gì bây giờ nên làm cái gì bây giờ nên làm cái gì bây giờ? An Ninh chợt giựt mình tỉnh lại. “Mẹ mẹ!!”
Bà ấy muốn đi! Bà ấy muốn đi! “Đừng lộn xộn.”
Chúc Nhan kịp thời đè tay trái đang truyền dịch của An Ninh lại. “Chúc Nhan?”
An Ninh từ trong thở dốc mà tỉnh lại, dùng tay không có truyền dịch lau mồ hôi lạnh trên trán, giống như là đang ở trong mộng trải qua một cuộc quyết đấu liều chết vậy. “Là anh.”
Chúc Nhan vỗ vỗ gương mặt An Ninh. “Anh cùng người nhà tôi nói cái gì?”
An Ninh có chút vội vàng hỏi. “Em bị bệnh, hôn mê hai ngày hai đêm.
Chờ em khá hơn một chút, anh cho người mời mẹ em tới đây.”
Chúc Nhan chắc là sẽ không chính miệng nói với An Ninh, cha mẹ của em đưa em cho anh.