Lão Nam Nhân Hào Môn Lần Thứ Hai Kết Hôn Với Vợ Nam

chương 81: uống say nói mớ.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Phong không khống chế được ɖu͙ƈ vọng mua sắm của mình, cũng không lấy cớ kiểm tra mà bào chữa và thật sự cảm thấy có Mạnh Dương ở, xác suất cơ hội những người khác đánh bại Mạnh Dương rất nhỏ, nhưng lời hắn vừa nói thì bàn các học sinh khác cố ý phát ra tiếng cười nhạo rất lớn, thu hút sự chú ý của họ.

Ngô Phong và những người khác quay đầu nhìn sang, mười mấy người ngồi bên bàn tròn lớn, người phát ra tiếng cười nhạo chính là hai người trong đó, mấy người kia thấy thành công đưa tới sự chú ý của Ngô Phong và những người khác liền cố ý lớn tiếng nói.

"Nghe thấy không Ngô Húc? Cậu là người thắng cuộc năm trước còn chưa nói gì mà đã có người nói khoác mà không biết ngượng."

"Cậu nhỏ lại dùm chút, người ta chính là người không bình thường, không chỉ có tiền có thể còn là thần tượng giới Hương Học, có rất nhiều fan hâm mộ, lời này của cậu coi chừng bị fan người ta nghe thấy lại tấn công Ngô Húc, cậu cũng đừng hại Ngô Húc."

"Tớ biết cậu ta có tiền có thế, không thì sao nổi tiếng như vậy, không phải là do thế lực sau lưng cậu ta vận hành sao?"

"Cậu khoan hãy nói, lần này Ngô Húc có thể thắng không cũng không nhất định, dù sao ai có thể cam đoan không có thao tác ngầm chứ?"

"Chỉ có thể nói chúng ta không may, hết lần này tới lần khác lại gặp được, có thể có biện pháp gì chứ?"

Ngô Phong và những người khác nhìn Mạnh Dương, Mạnh Dương dùng ánh mắt bảo bọn họ không cần để ý, mặc bọn họ muốn nói gì thì nói, những người này ngoài phát tiết ghen ghét cho đỡ nghiện thì cũng không làm được gì.

Ngô Phong và những người đều cười, cũng không để ý tới lời bọn họ, người như vậy, lúc đầu gặp mấy lần sẽ cảm thấy tức giận, nhưng gặp nhiều cũng chỉ thấy gương mặt họ xấu xí buồn cười lại đáng thương.

Mạnh Dương ngày càng nổi tiếng, hiện tại cậu gặp nhiều nhất chính là những người vô cùng hiếu kỳ về cậu như những người mới gặp trêи đường, những người lén quan sát cậu, sau đó chính là như đám Triệu Tịnh, sinh ra sùng bái với cậu, coi cậu là mục tiêu nỗ lực và thần tượng, đôi khi cũng sẽ gặp phải loại này, vô cùng ghen ghét tất cả phương diện của cậu, nói đủ thuyết âm mưu, chế tạo đủ loại tin nhảm, nhưng phần lớn loại người này chỉ dám nói ở sau lưng, rất ít người như họ dám cố ý nói cho Mạnh Dương nghe.

Những người này sở dĩ dám cố ý nói cho Mạnh Dương nghe cũng là vì trường học bọn họ có chỗ dựa của mình, bàn tay tập đoàn Lạc thị không dũi dài tới được, còn nguyên nhân khác chính là bọn họ cũng nghe nói tới chuyện Mạnh Dương phân rõ hương liệu vô cùng lợi hại nên cố ý khiêu khích, muốn chọc giận Mạnh Dương và những người khác, đem mọi chuyện làm lớn thì nó càng thêm lợi cho bọn họ sau khi thua, truyền ra tin đồn Mạnh Dương thao tác ngầm tạo danh tiếng, che dấu chuyện bọn họ thực sự thua vì tài không bằng người.

Nhưng Mạnh Dương không có chút phản ứng, Ngô Phong và những người khác cũng buồn cười, phản ứng của họ hoàn toàn trái ngược khiến đám người họ vô cùng tức giận.

Uống trà ăn điểm tâm, nghỉ ngơi một hồi sau đó Mạnh Dương và những người khác tiếp tục đi mua sắm hương liệu, lúc này bọn họ không có tách ra hành động, tuy cùng nhau đi nhưng cũng không nói gì.

Sau khi thời gian mua sắm chấm dứt, bọn họ tới chỗ ban tổ chức đợi tuyên bố kết quả.

Lâm Tùng Thai và những người khác cùng các đại sư trường khác và phân hội đều đang đợi, khi nói tới học sinh trường nào có khả năng thắng cao hơn, bọn họ đều đồng ý nếu chỉ đơn thuần so thực lực, Mạnh Dương tuyệt đối là người mạnh nhất trong toàn bộ học sinh nhưng chuyện nhặt hời này vẫn là có thành phần may mắn rất lớn nên cuối cùng ai có thể thắng thật sự không thể xác định dựa vào suy đoán.

Mạnh Dương và những người khác tiến vào hội trường, sau đó tự tìm nơi ngồi xuống, vốn phần lớn người đều thả lỏng nhưng vừa đi tới đây, nhiều người vô thức khẩn trương, nhất là những người cảm giác bản thân không chừng có cơ hội chiến thắng.

Sau khi hội trưởng nhận được kết qua liền đi lên đài tuyên bố :"Hoạt động lần này có tất cả loại hương liệu phẩm chất cao, có một bạn học đã lấy mức giá thấp hơn một nửa mua loại trong đó, bạn học này chính là..."

Hội trưởng cố ý dừng lại chút rồi nói :"Chúc mừng bạn học Mạnh Dương của Hương học viện Thánh Nhã!"

Ngô Phong và những người khác dẫn đầu vỗ tay, cũng ở trong tiếng vỗ tay cao hứng nhìn Mạnh Dương :"Anh biết chắc sẽ là em! Tối hôm nay đi chúc mừng không?"

Mạnh Dương mỉm cười gật đầu.

"Cũng chúc mừng Hương học viện Thánh Nhã nhận được quyền ưu tiên chọn mua lần này." Hội trưởng tiếp tục tuyên bố.

Lâm Tùng Thai và những người khác cũng cười vui vẻ, năm ngoái Mạnh Dương chưa tới, hương học viện Bắc Thần lấy được quyền ưu tiên, bọn họ chỉ có thể chọn hương liệu còn dư lại, học viện Bắc Thần từ trước đến nay cũng sẽ không nghĩ tới chừa chút chỗ tốt cho các học viện khác.

Các học sinh đi ra ngoài, Ngô Phong và những người khác vừa vặn đi đến bên cạnh những người cố ý trào phúng Mạnh Dương lúc trưa, Ngô Phong không cố ý lớn tiếng nhưng dùng âm lượng những người đó có thể nghe được nói với những sư huynh khác :"Tài không bằng người chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổi nói xấu người khác để chứng minh bản thân cũng không phải thua kém người khác, cũng không biết cha mẹ họ rốt cuộc dạy họ thế nào."

"Thực ra bọn họ cũng rất tự biết lấy mình, sớm biết bản thân thất bại nên sớm tìm lý do ản ủi mình, cậu cần gì xé rách tấm màn che của người khác chứ?"

"Tớ có phần đồng tình với cha mẹ họ, có thể họ cũng không biết con mình ở bên ngoài không biết xấu hổ như vậy, bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ hành vi của họ sẽ làm cha mẹ mình mất mặt, sẽ làm người khác nghĩ rằng cha mẹ họ không dạy tốt."

Sắc mặt đám người đó đỏ lên, dáng vẻ phẫn nộ, ai bị nói tới cha mẹ cũng sẽ khó chịu nhưng thời điểm những người này lộ ra diện mạo khó coi lại chưa bao giờ nghĩ tới làm vậy là làm cha mẹ họ mất mặt, sẽ làm người khác nghĩ rằng cha mẹ không dạy bọn họ tốt. Có người trời sinh ích kỷ, chỉ cần có thể phát tiết ghen tỵ trong lòng thì căn bản không quan tâm người khác nghĩ thế nào.

Sau khi trở lại khu nghỉ dưỡng, Ngô Phong và những người khác đều nỏi hẳn nên chúc mừng, Mạnh Dương gọi quản lý tới kêu quản lý sắp xếp.

Quản lý vì lấy lòng Mạnh Dương nên đóng cửa toàn bộ bàn ngân hà không mở ra cho bên ngoài, đặc biệt tổ chức tiệc chúc mừng cho bọn Mạnh Dương.

Bàn ngân hà chính là căn phòng tròn vô cùng lớn được xây giữa mặt nước, bởi vì địa thế nên buổi tối trong phòng ngân hà sẽ cho người có loại cảm giác được bao phủ bởi ánh sao đầy trời, bốn phía xung quanh là ảnh ngược trêи mặt nước càng khiến họ cảm thấy như thân trong dãy ngân hà.

Đến tối, Mạnh Dương và những người khác tới bàn ngân hà, ở giữa đốt lửa trại, bọn họ vừa ăn thịt nướng vừa nói chuyện, có thể thưởng thức bầu trời sao, cũng rất thú vị.

Triệu Dịch đi WC xong trở về bàn ngân hà, mới vừa đi tới cửa vào đã thấy Triệu Tịnh và các bạn học khác của hắn đi tới.

"Các cậu tới làm gì?" Triệu Dịch dáng vẻ cao thượng nói với bọn họ :"Hôm nay bàn Ngân Hà không mở ra cho người khác, chỉ có học sinh Hương học viện Thánh Nhã mới có thể đi vào, các cậu không phải không biết đi?"

Nhân viên phục vụ bên cạnh lập tức tiến lên nói :"Là thiếu gia Mạnh Dương mời họ tới."

"..." Triệu Dịch sửng sốt nhìn người phục vụ, nhất thời nói không nên lời.

Triệu Tình và những người khác vô cùng khinh thường nhìn Triệu Dịch, sau đó đi về phía trước.

Triệu Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Tịnh, trong lòng vô cùng tức giận, gã không biết đến tột cùng Mạnh Dương nghĩ gì cư nhiên lại mời người trường khác tới.

Bởi vì bàn ngân hà khá lớn nên thức ăn được chuẩn bị cũng rất nhiều, cho nên Mạnh Dương kêu người mời bọn Triệu Tịnh và học sinh hai trường khác tới, mọi người đều cùng nhau làm quen, nhiều người cũng náo nhiệt hơn.

Mọi người uống rượu, ăn thịt nướng, trò chuyện, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, có thể quan sát mặt nước sau lan can, trong lòng có loại cảm giác thoải mái thanh thản dễ chịu. Tiết tấu sinh hoạt trong thành phố nhanh, học tập vất vả, áp lực cạnh tranh, trong lòng mỗi người đều tích lũy cảm giác mệt mỏi khó chịu. Hiếm khi có thể tới nơi cách xa thành phố, trở về hoàn cảnh thiên nhiên, họ cũng quyết định tạm thời quên hết những thứ phiền não, vào giờ khắc này nghiêm túc hưởng thụ.

Trong lòng ai cũng vô cùng yên tĩnh và hưởng thụ, nhưng Mạnh Dương lại không thể yên tĩnh thực sự được.

Mạnh Dương dựa lưng vào ghế, mặc áo dài tay, đắp một tấm thảm mỏng trêи đùi vừa nhìn bầu trời sao, vừa nói chuyện với Ngô Phong.

"Mùa này, nếu như chúng ta ở nơi khác buổi tối mà không mở máy lạnh thì đã sớm mồ hôi đầm đìa, tâm trạng phiền não. Nhưng ở đây, tối còn có thể mặc áo tay dài, quả nhiên vẫn là gió thiên nhiên thoải mái nhất, đây chính là chỗ tốt độ chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm, thật sự rất thoải mái." Ngô Phong cảm thán xong, thở một hơi thật dài.

"Đúng vậy, buổi tối lạnh như vậy thật thoải mái dễ chịu, thật không hỗ là thánh địa nghỉ hè." Mạnh Dương nhìn bầu trời nói :"Có thể có thời gian hưởng thụ là chuyện hiếm thấy đáng quý biết bao nhiêu."

"Ha ha ~ " Ngô Phong uống hết một ly rượu :"Uống ngon! Chờ lúc trở về anh nhất định phải mang về."

"Ừ, thực sự uống ngon." Mạnh Dương lơ đãng nói, uống hết một ly rượu, nhìn bầu trời sao thật có phần phiền muộn, cậu cảm giác vô cùng khó chịu, rõ ràng rất hạnh phúc lại luôn bị kiếp trước ảnh hưởng mà thấy phiền muộn. Cậu vốn định qua một thời gian ngắn sẽ trở lại chốn cũ nhưng nếu đã bất ngờ gặp Ô Nạp Đằng vậy thì sớm giải quyết đi, lần này, cậu nhất định phải kết thúc mọi thứ kiếp trước, không thể chịu bất kỳ ảnh hưởng gì của kiếp trước nữa.

Thói quen của Mạnh Dương sau khi uống là khi uống ít dễ dàng ngủ, uống nhiều thì bắt đầu nháo, bởi vì nhiệt độ mát mẻ thoải mái, đang nói chuyện với Ngô Phong liền ngủ thϊế͙p͙ đi, Ngô Phong kêu cậu mà cậu cũng không tỉnh.

Chỉ chốc lát sau Lạc Tu đã tới, dưới ánh nhìn của những người khác, Lạc Tu đi tới phía Mạnh Dương, sau đó ở trước mặt mọi người ôm cậu trở về. Những người khác thấy vậy không ít người hâm mộ.

Lạc Tu đặt Mạnh Dương lên giường, cởi vớ thấy áo ngủ cho cậu, ôm cậu ngủ.

"Chú Lạc..." Mạnh Dương nhắm mắt thì thầm.

"Hử?" Lạc Tu lên tiếng.

"Chúng ta phải... nhất định... sẽ" Mạnh Dương cách quãng nói.

Lạc Tu vốn tưởng Mạnh Dương tỉnh, cúi đầu cẩn thận nhìn thì phát hiện cậu đang nói mớ.

"....Hạnh phúc." Mạnh Dương tiếp tục nói.

Lạc Tu dán mặt mình lên mặt cậu, cảm nhận xúc cảm mềm mại, trong lòng nghĩ, đương nhiên sẽ hạnh phúc, cả đời chúng ta sẽ hạnh phúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio