Này, muội thật sự là Bạch nhi à?
- Không lẽ tỷ quên ta luôn rồi?
- Không, không phải thế.
Chỉ là ta hơi choáng thôi.
Nhìn thấy thứ lủng lẳng phía trước của Bạch nhi còn to hơn của mình, Nhã Uyên không biết làm gì ngoài rủa thầm.
" Tác giả à, ngươi thật sự là rất quá đáng a."
" Hừ, đáng đời ngươi.
Ai bảo ngươi bắt nạt ta." Chúc Dung hả hê.
- Mạc lão gia, bây giờ thương thế của Bạch nhi đã khỏi hẳn chưa?
- Nhờ yêu đan của cô, con bé không chỉ khỏi hẳn thương thế mà còn có một tia huyết mạch của huyết quỷ, chỉ cần không chết ngay thì con bé gần như bất tử.
- Vậy thì được rồi.
Làm phiền Mạc lão có thể cho con bé tá túc ở đây thêm vài hôm được không? Ta có việc cần ra ngoài.
- Không việc gì, có con bé ở đây bầu bạn với ta cũng tốt.
- Đa tạ Mạc lão.
Bạch nhi nghe thấy cô muốn ra ngoài, liền hỏi:
- Tỷ muốn đi đâu, cho ta theo cùng được không?
- Không được, muội mới khỏi vả lại bây giờ ta cũng không thể cứ ở nhờ nhà Mạc lão mãi như thế được.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì cả.
Nếu muội còn xem ta là tỷ tỷ thì nghe lời ta.
- Muội biết rồi.
Nhưng tỷ nhất định phải cẩn thận.
- Được rồi, muội không cần lo.
Vậy ta đi đây.
Nói xong, Nhã Uyên chạy ra khỏi y quán của Mạc lão.
Đến xuống một nơi vắng vẻ, Nhã Uyên sắt mặt tối đen, phun ra một ngụm máu tươi.
- Phù, suýt nữa không nhịn được.
Cũng may con bé không thấy cảnh này.
" Này kí chủ, ngươi nên tìm cách khôi phục lại yêu đan đi."
- Rồi rồi, không có nó ta vẫn sống mà, có chết được đâu.
" Nhưng mà tại sao ngươi lại phải chịu đau đớn vì con bé đó? Ngươi cũng chỉ mới quen nó được vài ngày thôi mà."
- Vì sao hả? Ta trước đây từng có em gái.
Năm mười tuổi, nó bệnh nặng rồi qua đời.
Con bé thật sự rất dễ thương.
Nhưng nó lại ra đi trước mắt ta, mà ta lại không thể làm gì được ngoài đứng nhìn nó chết dần chết mòn.
" Ta xin lỗi, đáng lẽ ra ta không nên nói như vậy."
- Không sao, không biết không có tội.
Nhưng mà ngươi cứ chuẩn bị tinh thần chịu phạt đi.
Ngươi sẽ không biết mình bị phạt lúc nào đâu, Chúc! Dung!
Nghe đến đó, Chúc Dung bất chợt đỏ ửng hết cả mặt mũi vì xấu hổ.
" Ngươi có phải con gái không thế? Ngươi không biết ngại à."
- Á à, vốn định tha cho ngươi nhưng ngươi là tự chuốc lấy nhá Chúc Dung.
" A, ngươi tha cho ta đi mà kí chủ, đừng có như vậy mà."
- Vậy từ giờ cô gọi ta là Nhã Uyên, đừng gọi kí chủ nữa nghe xa cách quá.
Ta với cô đến cả chuyện đó cũng đã làm rồi thì gọi tên nhau chắc cũng không có gì nhỉ?
" Được, chỉ cần cô không phạt ta nữa thì chuyện gì ta cũng sẽ làm."
- Được rồi, mở cho ta bản đồ của khu rừng gần nhất cho ta.
" Khu rừng gần nhất là Vạn Yêu Sâm Lâm.
Yêu thú thực lực từ nhập trùng đến tứ trùng."
- Được rồi, chỉ đường đi.
Nửa ngày sau, Nhã Uyên đến bên ngoài của Vạn Yêu Sâm Lâm.
- Mở thương thành cho ta.
Đổi hai cây tứ diệp thảo, một lạng linh chi trăm năm, một bình linh dịch hạ phẩm.
" Đổi thành công, điểm tích lũy còn ."
- Haiz, lại trở thành tay trắng rồi.
Được rồi, chỉ cần luyện ra dục thú đan là ta lại giàu có ngay ấy mà.
Nhã Uyên nhặt một cành cây khô, vẽ lên mặt đất một pháp trận đơn giản.
" Này, ngươi biết dùng pháp trận?" Chúc Dung ngạc nhiên hỏi.
- Dĩ nhiên là biết.
Cô cho rằng ta mua sách của thương thành để làm cảnh à.
Vừa nói Nhã Uyên vừa đặt dược liệu vào trong trận pháp.
Đem linh lực chuyền theo trận văn, trận pháp từ từ sáng lên ngọn lửa màu lam nhạt.
Dược tài trong trận pháp dần tan chảy, đem tạp chất loại trừ.
Nửa canh giờ sau.
- Thành đan.
Nhã Uyên hô to một tiếng, ba viên đan dược bay vào tay cô.
- Thành rồi, dục thú đan này thành rồi.
Tuy chất lượng hơi thấp nhưng cũng đủ dùng.
Nhã Uyên đem đan dược trong tay bóp nát rồi bôi lên khắp người.
Mấy tiếng gầm lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, dường như một lượng lớn yêu thú đang lao về phía này.
- Chúc Dung, cô đã nghe đến Phật giáo chưa?
" Có chứ, thông tin ngươi có ta cũng có mà."
- Vậy ngươi nghe tới Gatling bồ tát chưa?
" Hả? Cái gì bồ tát cơ, sao nghe lạ thế?"
- Chưa nghe tới à, vậy hôm nay ta cho ngươi thấy sức mạnh trí tưởng tượng của anh em Đông Lào nhé.
- Ngưng khí hóa hình: hình thái Gatling bồ tát.
Nói rồi cô vận chuyển pháp quyết, đem toàn bộ huyết lực ngưng tụ thành một vị bồ tát.
Nhưng lạ thay, trên tay của vị này lại cầm một vật gì đó hình thù kì quái.
Đúng lúc này, đàn yêu thú bị dục thú đan hấp dẫn cũng vừa đến.
- Chúc Dung, ta tặng cho ngươi một bài thơ:
" Đạn rơi cửa Phật
Vạn vật nằm im
Tay cầm gatling
Chúng sinh bình đẳng."
Những tiếng đùng đùng liên tục vang lên.
Hàng loạt yêu thú tu vị thấp đều lần lượt ngã xuống.
Chúc Dung nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà há hốc mồm, lắp bắp.
" Nhã Uyên, ngươi đây là không nói võ đức a.
Là hack game a."
Một lát sau, đàn yêu thú vài trăm con bây giờ chỉ còn lại hơn chục con yêu thú tu vi nhất trùng đỉnh phong.
Nhã Uyên đem máu huyết trên mặt đất hấp thu vào cơ thể mà tu luyên.
Lượng lớn huyết khí khiến tu vi của cô đột phá liên tục đến tầng sáu.
Ổn định lại tu vi, cô lại nhìn về phía đám yêu thú đang run rẩy nhìn gatling bồ tát, kẻ đã giết chết đám đàn em của bọn chúng chỉ trong tích tắt.
- Nãy huyết khí đem luyện hóa thành tu vi hết rồi, bây giờ lại đói rồi.
- Ngưng khí hóa hình: chuyển đổi hình thái ma liêm.
Vị bồ tát tay cầm gatling liền hóa thành huyết vụ, dần ngưng tụ thành hình dạng ma liêm.
- Các bóe yêu lại đây chị xin tý huyết nào!
Nhã Uyên lúc này trong mắt đám yêu thú trở nên vặn vẹo, đáng sợ như một ác ma.
Trong phút chốc, hơn mười con yêu thú nhất trùng đỉnh phong bị giết sạch, thân xác bị rút cạn máu huyết.
- Này Chúc Dung, sao ta hấp thu hơn mười con yêu thú cao giai mà vẫn không bằng một ngụm máu của Bạch nhi vậy.
" Ta cũng không biết nữa, chuyện này quả thực rất lạ."
- Nếu như đã không biết thì thôi đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều đau đầu.
- Mà điểm tích lũy ta có bao nhiêu rồi.
" Điểm tích lũy là điểm tích lũy."
- Ha ha, ta lại giàu có rồi.
" Chúc mừng mở khóa hệ thống rút tham trúng thưởng cấp thanh đồng, lượt đầu miễn phí, ngươi có muốn sử dụng không."
- Chần chử gì nữa, mau rút đi.
" Chúc mừng, rút được buff vĩnh viễn: Thăng Cấp Vô Hạn.
Thăng Cấp Vô Hạn: cho phép công pháp tăng lên vô hạn, bất kể phẩm giai."
- Nà ní, ngươi đùa à, mới có một lần mà.
Cái vận may gì vậy?
Trò chuyện cùng tác giả
- Sao ngươi lại để ta cho ác ma Lý Nhã Uyên đó chứ? Chúc Dung
- Chúc! Dung! Ngươi vừa mới nói ai là ác ma? - Nhã Uyên giọng lạnh lùng.
- Tất nhiên là Nhã Uyên rồi, ta đã nói với ngươi rồi mà.
- Chúc ngươi may mắn, Chúc Tác giả.
- Ngươi nói gì vậy? Aaaaaaaaaaa.
Nhã Uyên kéo Chúc Dung đi, không quên quay lại dặn dò:
- Tác giả, ngươi tắc đèn giúp ta, hôm nay ta phải thanh lý con nhỏ này.
- Ờ được, được.
- Ah...đừng mà...không...
Hết rồi không còn gì nữa đâu.:)).