Sau đó, Dương Sạn cũng đi vào. Tôi đang định bước lên đuổi theo thì bị lão Phó kéo lại, và khẽ “suỵt...” ra hiệu cho chúng tôi giữ im lặng. Tiếp đó, tôi và Mông Nhân đi theo anh ta ra khỏi ngôi miếu, đi đến khu rừng ở dưới dốc miếu. Trong rừng có dựng một cái lều bạt, ba chúng tôi chui vào lều rồi, Mông Nhân đẩy lão Phó xuống đất định đánh, thì anh ta kêu lên: “Các cậu đừng nên... hãy nghe tôi nói đã, rồi các cậu sẽ hiểu.”
Lão Phó đứng dậy rồi, tôi bèn hỏi: “Cậu nói đi, tại sao sếp cũ của bọn tôi - gã Dương Sạn lại tụ tập ở đây với cậu? Cậu biết hắn từ trước? Có phải cậu và hắn vào hùa để bày trò trêu chọc Mông Nhân và tôi không?”
Lão Phó lắc đầu, rồi lục túi áo lấy ra một mẩu giấy đưa cho chúng tôi xem. Chúng tôi cầm xem, thì ra là mẩu giấy mà Dương Sạn đã đưa cho chúng tôi, sao bây giờ lại ở trong tay lão Phó? Chả trách lúc trước chúng tôi không tìm thấy, nói đúng ra là chúng tôi vì mải lo về việc đơn thuốc nên không chú ý đến mẩu giấy này nữa.
Lão Phó nói: “Tôi lần theo địa chỉ này tìm ra Dương Sạn, địa chỉ này tôi đã từng đến, là một hiệu sách, tôi hỏi bà chủ hiệu sách thì bà ấy nói có biết Dương Sạn nhưng không rõ về anh ta; Dương Sạn chỉ hay đến mua sách, thế rồi họ quen nhau. Vì là khách quen nên Dương Sạn bèn nhờ bà ấy giúp đỡ chút việc, nói rằng nếu có ai gửi thứ gì cho anh ta thì bà cứ giữ hộ, anh ta sẽ đến lấy sau.”
Lúc ấy lão Phó nghĩ rằng Dương Sạn không có mặt ở đó, bà chủ hiệu sách cũng không biết tìm anh ta ở đâu, nghĩ rằng cách một ít bữa anh ta lại đến, cho nên lão Phó bèn ngồi chầu ở quán trà bên kia đường, đối diện hiệu sách, nào ngờ hôm sau Dương Sạn đã xuất hiện.
Kể đến đây, lão Phó ngừng một lát châm điếu thuốc và mời hai chúng tôi hút thuốc, rồi nói tiếp: “Trước đây tôi rất tò mò về Dương Sạn, nên tôi giả vờ là bạn của anh ta, bèn nói với bà chủ hiệu sách rằng tôi nhờ Dương Sạn tìm giúp một cuốn sách, không rõ anh ta tìm hộ được chưa. Bà chủ bèn nói Dương Sạn chưa tìm cuốn sách nào hết, anh ta chỉ hay đọc những cuốn nói về tướng số, phong thủy hoặc một vài cuốn tiểu thuyết nội dung nói về tu tiên tu đạo...”
Nghe đến đây, tôi đã tạm hiểu ra vấn đề rồi: Dương Sạn là một gã rồ dại! Tôi nhớ lại các mẩu chuyện trước sau, nhớ lại anh ta đã nói những gì hôm đi khỏi công ty, nói rằng không cần kẻ phàm trần như chúng tôi hiểu anh ta. Và cả những lời ông già kia vừa nói nữa. Tôi chỉ có thể đưa ra một kết luận: cái đầu Dương Sạn có vấn đề, hắn đã chạy đến tận đây để tu tiên (hồi ấy tôi chưa biết cái chuyện đó vốn có một danh từ chuyên dùng, gọi là “tu chân”; về sau lên mạng, vào một diễn đàn có chủ đề tu chân, thực ra là nhờ có Mông Nhân sau này viết mấy cuốn tiểu thuyết về tu chân, anh ta phải sưu tầm rất nhiều tư liệu nên tìm thấy diễn đàn này, nên tôi mới biết. Trong đó toàn là những người muốn thành tiên, đều nói rằng mình đã tu đắc đạo ở núi X nào đó, hoặc đang độ một kiếp gì đó... phương pháp rất đơn giản: vào ngày gió mưa sấm chớp, tìm một khoảng đất trống, tay cầm một ống sắt, đứng đó chờ sét phóng xuống, nếu sét đánh trúng mà không chết thì mình sẽ độ kiếp thành công, đầu mình sẽ được mở một đường thiên môn, sau đó linh hồn mình sẽ thoát xác bay vào thiên môn, thế là thành tiên. Thực ra chỉ là chuyện tầm phào).
Sau khi Dương Sạn xuất hiện, lão Phó cũng không đến hỏi thẳng Dương Sạn mà chỉ theo dõi anh ta, Dương Sạn đi đâu lão Phó cũng bám theo. Sau hai ba hôm, toàn thấy Dương Sạn hoặc là vào các hiệu thuốc nghe ngóng, hoặc là đến cái hiệu sách ấy, sau đó ít hôm, Dương Sạn đi khỏi thành phố C, lão Phó cũng đi theo, thế rồi đi theo đến tận đây.
Khi lão Phó đang định kể tiếp thì có người đứng ngoài lều gọi tên tôi và Mông Nhân. Đó là giọng của Dương Sạn. Thấy chúng tôi, Dương Sạn tươi cười hết cỡ, hỏi rằng: “Hai cậu đã tìm được những thứ kia chưa? Phải khẩn trương lên. Chỉ còn thiếu mấy thứ đó mà thôi.”
Tôi và Mông Nhân lắc đầu. Khuôn mặt Dương Sạn bỗng đầy thất vọng. Lúc này chúng tôi mới chú ý đến nhân vật lúc trước xách đèn bão đang đứng sau Dương Sạn. Mông Nhân nói với người ấy: “Trông tiên sinh ăn mặc thế này, chắc hẳn tiên sinh là người của đường môn Thục Nam?”
Người ấy chỉ im lặng không đáp. Dương Sạn ngạc nhiên nhìn Mông Nhân. Tôi hiểu ngay Mông Nhân nói thế nghĩa là anh ta định làm gì, tôi cố nhịn cười. Còn lão Phó đứng bên cũng cố nén nhịn. Người kia vẫn cứ nín lặng, Mông Nhân bèn hỏi lại lần nữa thì người ấy gật đầu. Tôi và lão Phó suýt nữa phì cười. Mông Nhân lại hỏi: “Tôi đoán, có lẽ tiên sinh đã tu hành vài chục năm rồi, tiên sinh có biết một vị tiền bối ở chỗ các vị tên là Bộ Kinh Vân không?”
Lúc đó tôi chỉ muốn cười sằng sặc, tôi cố véo thật mạnh vào đùi mình để nén lại. Mẹ kiếp, thằng cha Mông Nhân này dám lôi cả “Phong Vân” ra[] để tán dóc...
[] Thực ra, Bộ Kinh Vân chỉ là tên nhân vật trong game “Phong Vân” trên mạng. Ở đây, Mông Nhân cố ý hài hước, chế nhạo.
Lúc này, tiên sinh (lúc nãy xách đèn lồng) bèn cười toe toét và gật đầu tới bến. Tôi đã không nén nổi nữa bèn chạy vào trong lều, ôm bụng, lăn tròn mấy vòng. Lát sau, Mông Nhân bước vào, lắc đầu nói: “Hai gã tâm thần phân liệt đã biến rồi. Sáng mai chúng ta lên đường trở về nhà vậy! Không nán lại để rồi hóa điên theo họ nữa.”
Nào ngờ, Mông Nhân vừa nói thế thì bị lão Phó ngăn lại, lão Phó nói sáng mai tuyệt đối không được về. Lúc này tôi mới nhận ra một vấn đề then chốt: “Lão Phó, tại sao cậu lại hứng thú với gã Dương Sạn, hoặc tại sao cậu lại hứng thú với cái thứ mà Dương Sạn muốn tìm về đến thế?”
Lão Phó châm thuốc hút, hút liền mấy điếu, khiến cả căn lều khét lẹt. Mông Nhân bèn mở ô cửa sổ ở đỉnh lều để thông gió. Lão Phó chắc đã hút đủ đô, nên bây giờ rút cuốn sách trong người ra. Dưới ánh đèn điện, chúng tôi cùng ngó nhìn. Nó là cuốn sách mọi ngày lão Phó vẫn cầm, anh ta chỉ vào cuốn sách, nói: “Đều là vì cái này!”
Lão Phó nói đây là cuốn sách mà ông nội và cha anh ta truyền lại, ngày xưa, ông cụ nội anh ta là kẻ cướp, chỉ suốt ngày dẫn các đàn em mai phục ở bên đường, nếu thấy tiều phu hay người buôn bán nhỏ thì cho qua, nếu gặp người cưỡi ngựa béo mượt, có vẻ có tiền thì xông ra cướp. Cũng có thể nói là một cường đạo chưa mất hết lương tâm. Nguyên tắc của ông già cường đạo ấy là nếu chưa phải là bất đắc dĩ thì không lấy mạng ai.
Nhưng rồi hậu quả là ông cụ nội của lão Phó (sau đây gọi là ông già Phó) trong một vụ cướp cuối cùng đã gây ra án mạng, khiến mấy người bỏ mạng. Trước khi làm vụ đó, ông già Phó gặp một thầy bói, thầy nói là ông phải lập tức bỏ nghề thì may ra vẫn còn kịp - tuy phải bỏ qua cơ hội lớn để được phú quý nhưng không đến nỗi mắc tội giết người.
Về nhà, ông già nghĩ đi nghĩ lại, mình đã làm kẻ cướp bao năm trời chưa từng gây án mạng, kinh nghiệm lâu nay cho thấy, cướp bóc, không nhất thiết phải giết người. Mặt khác, các đàn em đi theo mình đều là những kẻ cùng khổ, dẫu bị buộc phải hành nghề bất lương nhưng vẫn chưa biến thành những tên tàn bạo ác độc, chưa đến nỗi hễ rút dao ra thì dao phải nhuốm máu. Rốt cuộc, ông già Phó bỏ qua lời khuyên của thầy bói.
Năm ấy trời hạn hán ghê gớm, nghề cường đạo cũng “thất thu” chẳng kiếm chác được gì, ông già Phó đang có ý đem gia đình đi lánh nạn. Nhưng vào lúc sắp sửa ra đi thì ông ta nhìn thấy bên ngoài có đám người qua đường dừng bước, trông có vẻ như những tay áp tải hàng, họ có cả thảy năm người, một cỗ xe đẩy, chắc xe chở những đồ đáng tiền. Ông già Phó nghĩ bụng, trước khi ra đi, nên ra tay một vố này cũng tốt. Thế rồi ông ta gọi các đàn em chuẩn bị khí giới, cả bọn cải trang thành dân thôn lảng vảng đi qua đi lại, bí mật bám sát bọn người kia. Cuối cùng, năm người ấy đẩy xe ra khỏi đầu thôn. Ông già Phó bố trí các đàn em mai phục, sau đó dặn dò người nhà, để khi “giải quyết xong” thì lên đường ngay.
Khi ông ta trở lại chỗ mai phục thì thấy các đàn em của mình đang giao chiến với năm “con mồi” kia, bốn tên đàn em đã bị tiêu diệt, ông già Phó nghĩ bụng “gay rồi, lần này gặp phải cao thủ”. Ông rất biết các đàn em của mình đều xuất thân nông dân, tay cầm dao nhưng chỉ có sức trâu bò vung dao chém bừa chứ không có võ công gì hết, tình huống này thì hết cách rồi. Thế là ông già Phó lén đi vòng ra phía sau rồi lao ra chém phăng hai người; ba người còn lại thấy thế bèn bỏ chạy, vứt cả xe hàng lại. Ông già nhìn thấy một người đang khoác cái túi to, nghĩ bụng, đằng nào mình cũng giết người rồi, đã trót thì trét, giết nốt cũng vậy thôi. Ông ta bèn dặn mấy đàn em trông xe, các đàn em khác thì theo ông truy sát họ. Ba người kia tuy có võ công nhưng vẫn không thể địch nổi số đông, hai người bị giết luôn, còn một người trẻ tuổi thì ném cái túi xuống, lạy van xin ông già Phó tha chết. Ông già chẳng nói chẳng rằng vung dao đâm nốt, cho anh ta về chầu Diêm Vương. Anh chàng ấy trước khi chết còn nói “thế là đã có dịp... gì đó”, anh ta moi trong ngực ra một thứ nhét vào mồm nuốt luôn, sau đó cười và nhắm mắt. Ông già Phó mở túi của anh ta ra, thấy bên trong có một cái hộp, bên trong là một cuốn sách. Ông già thì mù chữ, vốn định vứt bỏ cho xong, nhưng lại nghĩ, sách cất trong cái hộp rất đẹp, chắc là sách hay, bèn giữ lại.
Sau đó ông già Phó gọi các anh em lại để chia chác, họ lục lọi cái xe hàng, thấy toàn là dược liệu và chỉ có một ít tiền lẻ. Mọi người chia nhau rồi tản đi mỗi người một phương sinh sống. Hồi ấy là thời kỳ đầu của Quốc dân đảng, thời cuộc biến động rất bất ổn nên ông già Phó cũng không dám đem tiền bạc tích cóp được ra tiêu, vì sợ bị để ý. Ông ta bèn đi theo một thầy thuốc ở thị trấn để buôn dược liệu. Lúc này mới nhận ra rằng, đám dược liệu cướp bóc mà phần ông ta vớ được toàn là những vị thuốc quý, rất đáng giá. Rồi ông già Phó nhớ đến cuốn sách kia, bèn đem ra để ông thầy thuốc xem, ông nghĩ rằng dược liệu trên xe là thuốc quý thì chắc cuốn sách này cũng là sách thuốc. Ông thầy thuốc nói mình đọc cũng không hiểu sách viết gì, nhưng khẳng định nó không phải sách thuốc.
Thấy không phải sách thuốc, nhưng ông già Phó cũng không vứt đi hay đốt bỏ nó, vì ông vẫn cảm thấy nó có giá trị, bèn cất đi. Sau đó, ông gặp phải một chuyện khiến ông kinh sợ suốt đời...