Lâu lan giai nhân_C.
Tuấn nhan hiện lên vẻ tái nhợt làm cho người ta nhìn đến sợ hãi –
Băng Nhi, Băng Nhi, thật tốt Băng Nhi…”Hắn cố gắng nhớ tới tên của nàng, giống như là muốn đem tên của nàng khắc vào chỗ sâu nhất ở trong lòng.
Băng Nhi sơ sót không có cho hắn nhát trí mạng, mà hắn Hàn Chấn Dạ tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy mà chết đi. Hắn vận chút khí lực cuối cùng điểm mấy chỗ đại huyệt trước ngực, làm sao cũng không muốn buông tha cho tánh mạng của mình.
Trong người trở nên lạnh hơn,trước khi ý thức hoàn toàn sắp biến mất hắn nghe thấy được cước bộ cùng tiếng hít thở quen thuộc,biết là Hoàng Phủ Giác tới.
Hàn Chấn Dạ yên lòng nhắm mắt lại, trong đầu ý niệm duy nhất lưu lại trong đầu, chính là hắn phải tìm cho được nữ nhân phản bội kia… Cho dù chân trời góc biển, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng…!
☆☆☆eit:qunjc☆☆☆
Hai tháng sau.
Sa mạc Gobi, phía Tây Bắc hoang mạc.
Từ Đông Phương đến đây,sau khi mạo hiểm vượt qua vùng hoang mạc đầy rẫy hiểm nguy sẽ thấy được vùng Thạch tích tuyết Thiên Sơn có dòng nước trong mát ngay giữa vùng sa mạc khô cằn này, tất cả tạo thành ốc đảo xanh tươi tuyệt đẹp. Thiên Sơn cách dòng nước phía nam ba mươi sáu thước, xen vào giữa vùng Ba Tư và Trung Nguyên, từ xưa tới nay chính là cùng đất chiến sự.
Ở đó có một bộ tộc tên là “Lâu Lan “vô cùng giàu có và dân cư buôn bán đông đúc phồn vinh, một đất nước muốn có thực lực vững mạnh khó có thể bỏ qua vùng đất này.Ở phương bắc cung điện Lâu Lan có kiến trúc vô cùng hùng vĩ đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bao quanh thành Lâu Lan là bích lục hồ.
Hình thêu phi điểu bằng sợi chỉ nhỏ cẩn thận mà quấn quanh vùng eo mãnh khảnh thành ngắn lưng, áo da dê buông xuống.Mỗi khi nàng đi lại, sợi dây nhỏ mềm mại thon dài dọc theo bên bắp chân bay múa, vừa mỹ lệ vừa đẹp mắt.
Băng Nhi cẩn thận mặc trang phục, chuẩn bị đem mình biến thành vũ nữ đem hiến tặng cho một nam nhân không biết tên.
Nàng đứng ở phía sau cung điện bên trong một khác gian phòng nhỏ, hai tay không ngừng mà run rẩy.Nơi đẫy đà mềm mại bởi vì liên tiếp hít sâu mà phập phồng, nàng muốn cố gắng giữ tĩnh táo, nhưng nỗi bất an vẫn đeo mãi ở trong lòng, hai tay nàng run rẩy đến như vậy, thậm chí không cách nào xoa phấn thật tốt.
Qùy ma ma đứng ở một bên thở dài một hơi, cầm lấy hộp phấn, tiếp nhận công việc đang dở dang.
Này cô gái trẻ tuổi này đã đủ mỹ lệ, chỉ sợ mỹ lệ như vậy vẫn là không đủ, nàng phải được trang điểm diễm lệ đến mê người, làm cho người ta dù chỉ nhìn qua một cái thần hồn đã hoàn toàn biến mất.
Sự mỹ lệ của nàng chính là mấu chốt, hơn bảy mươi nhân mạng tất cả đều phụ thuộc vào dung mạo mỹ lệnày.
“Băng Nhi, ngoan, tĩnh táo chút đi, không phải sợ, ngươi mỹ lệ như vậy, người nọ vừa thấy được ngươi nhất định sẽ động tâm, vì nhận được ngươi, tuyệt đối sẽ khẩn cầu nữ vương bỏ qua ngươi trong thân tộc.”Quỳ ma ma trấn an sắc mặt tái nhợt của cô bé, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Cô bé này đáng thương đến cỡ nào a! Vì cứu sống tánh mạng toàn tộc, phải giả dạng thành vũ nữ, đi quyến rũ nam nhân hoan tâm.
“Ta không sợ.”Băng Nhi nhỏ giọng nói, tầm mắt đọng lại ở phía Đông Phương xa xôi. Đó là chính hướng về Trung Nguyên,tầm mắt của nàng không ngừng tìm kiếm một thứ gì đó đã bị đánh rơi giữa rừng hoa đào ở Đông Phương.
Nhớ tới cảnh những cánh hoa rơi đầy bầu trời,đôi tay trắng noãn mãnh khảnh nắm chặt lại, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, cơ hồ muốn đâm ra máu…