Trong tuần lễ sau đó, Clay rủ Catherine đi mua sắm với anh. Anh cần mua thứ gì đó để mặc trong đêm Giao thừa và họ đã đồng ý sẽ cùng với Claiborne và Angela đến câu lạc bộ đồng quê đón năm mới. Nhưng Catherine từ chối không dự, cô tin rằng tốt nhất nên tránh những lần đi chung như thế.
Một tối Clay về nhà với những túi quần áo trên tay, và để một túi xuống chiếc ghế trong phòng khách.
-Đây, anh nghĩ chúng ta nên mặc thứ gì đó mới.
-Anh mua cả cho tôi sao? – cô hỏi vọng ra từ trong bếp.
-Ừ. Em khăng khăng không mua nên anh phải mua cả cho em. Người ta đề ăn mặc sang trọng – đó là một truyền thống của câu lạc bộ.
Rồi anh xách túi đồ của anh lên gác. Cô lau tay vào khăn lau và đi ra phòng khách nhìn chiếc túi Clay để đó.
Khi Clay trở xuống, cô đang đứng giơ chiếc váy bằng da mỏng anh mua cho cô lên cao ngắm nghiá.
-Clay, anh không nên làm thế này.
-Em thích nó không?
-Ồ, có, nhưng nó không thực tế. Tôi có lẽ sẽ chỉ mặc nó một lần thôi.
-Anh muốn em trông sang trọng như bất cứ người phụ nữ nào có mặt ở đó.
-Nhưng tôi không được như anh muốn đâu. Tôi chưa bao giờ có một chiếc váy như thế này. Tôi cảm thấy tôi mặc nó vào sẽ kỳ cục lắm – trông cô hơi chán nản một chút, nhưng anh biết cô thích chiếc váy đến mức nào.
-Nghe này, Catherine, em là vợ của anh, và em có quyền có mặt ở câu lạc bộ đó như bất cứ người nào khác. Em hiểu không?
-Tôi hiểu, nhưng…..
-Không nhưng gì hết. Anh chỉ lo em mặc không vừa. Đây là lần đầu tiên, em biết không – đây là lần đầu tiên anh mua đồ cho bà bầu.
-Anh đã làm gì nào – cô không thể nhịn cười được. Đi thằng vào trong cửa hàng và nói, bán cho tôi một chiếc váy có vòng eo cỡ bằng bốn cái cán rìu cộng lại ư?
-Không, anh tính là phải hơn năm cán rìu cộng lại đấy – anh xoa cằm, nhìn bụng cô, ngâm nga.
Cô cười phá lên và cô không nhìn anh, cô chỉ dán mắt vào chiếc váy.
-Tôi trông sẽ như một cái lều ở rạp xiếc, nhưng tôi thích nó…thật đấy.
-Em băn khoăn về việc mất dáng thế. Chẳng phải đã đến lúc em chấp nhận điều đó rồi sao? Anh thì chấp nhận rồi.
-Một người đàn ông nói thế chẳng khó khăn gì bởi vì anh ta đâu phải đối mặt với việc tự nhiện to đùng đùng lên để rồi một thời gian sau lại phải làm mất đi những cân thừa đó. Nếu tôi không cẩn thận thì đến muà hè tới chẳng gã đàn ông nào muốn nhìn tôi đến lần thứ hai.
Catherine vừa nói dứt lời cô đã cảm thấy rằng anh giận. Tâm trạng vui vẻ của anh đã biến mất, và anh nói:
-Ồ, vậy là sau đó em định đi săn chồng cơ đấy?
-Tôi không có ý nói vậy. Nhưng chắc chắn tôi không định để cuộc hôn nhân này kết thúc đời sống tình cảm của tôi.
Clay cảm thấy niềm vui được tặng váy cho cô bỗng nhiên biến mất, bỏ lại anh với nỗi tức giận, lòng tự trọng của anh bị tổn thương. Anh cảm thấy thật đau đớn vì cô không những không để anh đặt một bàn tay lên người cô mà còn nói ra những lời như thế. Anh đã cho cô mái nhà tốt nhất mà cô từng có, tất cã những thứ anh có thể nghĩ ra để làm cho cuộc sống của cô dễ chịu. Anh đã chia sẻ việc nhà với cô, đã để cô tự do đi về và tự do làm cái việc đánh máy khó chịu đó – cái việc đã quấy rầy anh bao đêm khiến anh chỉ muốn quăng cái máy chữ chết tiệt của cô xuống ban công. Và anh đã kiên nhẫn hơn với cô, thậm chí ngay cả khi sự chú ý cô dành cho anh khiêm tốn hơn nhiều so với mong muốn của anh. Làm sao cô lại đáp lại anh như thế chứ? Và làm sao cô có thể lạnh lùng và xa cách như thế khi than thở rằng không có người đàn ông nào thèm để mắt đến cô nếu cô không giữ cho người thon thả? Cô đang cố tình làm quái gì với anh đây?
o O o
Trong khi họ chuẩn bị đi dự Giao thừa, Clay vẫn lạnh lùng như trong suốt ba ngày qua kể từ khi anh tặng váy cho cô. Catherine nhờ đó mà thấu hiểu được cảm giác cô đơn của người phải chịu đựng sự đối xử lạnh lùng của người khác.
Cô đang chải những nhát lược cuối cùng. Vừa lúc đó Clay bước vào phòng ngủ để lấy ghim cài áo trong hộp đựng đồ trang sức của anh. Nhìn từ phiá sau, anh trông thật quyến rũ trong bộ com-lê màu khói mới tinh may bó sát rất hợp với cơ thể anh.
Clay đột ngột quay lại, bắt gặp cô đang nhìn anh.
-Anh sẽ xong ngay thôi. Anh xin lỗi – anh nói và bước nhanh qua cô.
-Bộ mới của anh đây à?
Anh không trả lời, chỉ đi đến trước gương cài ghim lên chiếc cà vạt có kẻ sọc.
-Anh luôn để mặt mình trông giống như một người mẫu quảng cáo trên tờ Người New York vậy – cô cố gắng nói.
-Cảm ơn em – anh đáp, giọng lạnh lùng.
-Chiếc váy anh mua cho tôi cũng rất vừa, xem này.
-Vậy thì tốt.
Sự thay đổi của anh khiến tim cô đau nhói.
-Clay, cả tuần nay anh hầu như không nói chuyện với tôi. Giờ thì có chuyện gì nào?
-Nếu em không hiểu được thì anh sẽ không tốn hơi giải thích đâu.
Cô biết rõ nguyên nhân nhưng cô thấy xin lỗi quả là một việc rất khó.
-Chết tiệt thật – anh bóp mạnh cái móc của ghim cài áo và lầm bầm.bg-ssp-{height:px}
-Clay, tôi biết nhiều lúc tôi cư xử như một kẻ vô ơn, nhưng thực ra tôi không như vậy. Và chúng ta đã có một thoả thuận trước khi kết hôn.
-Ồ, chắc rồi! Vậy tại sao em lại ở đây khen anh hả? Tại sao anh bỗng nhiên lại nhận được sự khen ngợi của em về cái anh mặc trên người hả?
-Bởi vì đó là sự thật, thế thôi.
-Catherine, em thôi đi, được không? Anh không biết phải đối xử với em như thế nào nữa. Nhiều tuần nay em lởn vởn quanh anh như thể anh là một gã buôn xì gà ấy. Và khi cuối cùng em quyết định bắt đầu nói chuyện với anh thì em lại bảo anh rằng em sẽ tăng cân quá nhiều, sợ sau này sẽ khó khăn cho việc kiếm đàn ông. Em có biết anh cảm thấy thế nào khi em cứ khư khư giữ cái đai trinh tiết mỗi khi anh thử đề nghị chuyện đó với em không?
-Ôi, lạy Chúa. Có chuyện gì với anh vậy?
-Em muốn biết anh có chuyện gì ư? – anh quát vào mặt cô.
-Chuyện của anh bây giờ cũng là chuyện của anh tuần trước và của tuần trước đó nữa và tuần trước nữa. Anh muốn chuyện đó! Chuyện của anh là vậy đấy! Em muốn biết sự thật, phải không? Tóm lại vấn đề là như thế đấy. Vậy nên đừng có mà kênh kiệu và đừng có mà tâng bốc về bề ngoài của anh vì lúc anh cưới em trông anh cũng hệt như vậy! Em có biết em là gì không?
Cô chưa bao giờ thấy Clay tức giận với cô như thế. Mặt anh đỏ gay, cổ anh nổi gân.
-Em, bà Forrester là một – Nhưng cho dù rất nóng giận cũng không thể nói ra cái từ anh định nói.
-Là gì nào! – cô gào lên – Nói đi! Hãy nói ra đi!
Nhưng anh kềm chế được và quay mặt đi, đưa tay giật giật núc cà vạt.
-Mẹ anh luôn dạy anh phải tôn trọng phụ nữ, vậy nên anh cố kềm chế không nói ra mấy cái từ Kẻ chọc ghẹo….
-Làm sao anh dám chứ, đồng đáng khinh!
Anh ném vào trong gương một cái nhìn khinh khỉnh.
-Hãy nghĩ xem điều gì đã xảy ra với em sau mấy ngày bị đối xử ghẻ lạnh.
-Em ngồi đây với những lời khen đó, chỉ để anh tiếp tục ngụp lặn sau một hồi tạm nghĩ chứ gì? Em có biết đã bao nhiêu lần rồi em hâm nóng anh lên chỉ để anh tiếp tục chú ý không? Anh sẽ không thèm đếm lại xem em đã làm như thế bao nhiêu lần bởi vì dù thế nào thì em cũng chẳng thừa nhận đâu. Nhưng đó là sự thật. Em buộc tội anh là người đã lợi dụng em vì òng từ ái của anh, nhưng anh tin chính em mới là người đã làm như vậy.
-Không đúng! Tôi chưa bao giờ khuyến khích anh!
-Catherine, ít nhất anh đã trung thực về chuyện đó, trung thực ngay trong cái đêm tân hôn của chúng ta. Anh đã nói thẳng ra rằng anh muốn làm tình với em. Nhưng em biết em đã làm gì không? Em lẩn tránh vấn đề đó, rồi sau đó chỉ cho phép anh đến gần khi em thấy thích hợp với em. Vấn đề của em là em muốn quên đi em là một người đàn bà nhưng em không thể quên được. Em thích bị săn đuổi, nhưng mặt khách, em sợ nếu em đầu hàng, cho phép mình làm chuyện đó với anh thì em sẽ là cái hạng người mà bố em đổ cho em. Điều em không hiểu là chuyện đó cũng làm em thấy tởm chẳng khác gì ông già của em vậy.
-Đồ con hoang – cô dằn giọng.
-Tiếp đi, cứ nói cho thoả thích, cứ gọi anh bằng những cái tên em khinh ghét để em khỏi phải đối diện với chính mình.
-Khi anh đề nghị tôi kết hôn với anh, anh đã nói là sẽ không có chuyện chăn gối.
-Em thoả nguyện rồi đấy. Anh đã quyết định sẽkhông quấy rối em nữa. Em muốn ngủ một mình trên cái giường rộng thênh thang đó, được. Nhưng hãy kết thúc vái trò ú tim mà chúng ta vẫn chơi trước khi đi ngủ được không? Anh sẽ không bắt em phải quan tâm đến anh nữa, và em cũng đừng thốt ra những lời khen mà em không thực lòng muốn nói, được không? Hãy ai đi đường nấy, tránh xa nhau ra cho đến tháng Bảy, như chúng ta đã thoả thuận.
Đi đến câu lạc bộ là một việc cực chẳng đã đối với Catherine. Mọi chuyện càng trở nên khó chịu đựng hơn, khi mà sau khi họ đến được một lát, Jill Magnusson cũng có mặt ở đó, cùng với gia đình của cô ta.
Clay lại đóng vai một người chồng tận tụy, tính toán đâu vào đấy, anh ân cần với Catherine trong suốt thời gian ở đó, cô luôn có bất cứ đồ uống nào cô muốn, cô luôn được giới thiệu với mọi người, cô không phải ngồi một mình trong khi những người phụ nữ khác khiêu vũ. Bên cạnh cha mẹ mình Clay thể hiện anh là một người chồng mẫu mực, nhưng Catherine không còn biết anh đã nhảy với Jill mấy lần. Hai phút trước thời điểm giao thừa Clay nhảy với vợ mình, đúng lúc giàn nhạc chuyển sang chơi bản Auld Lang Syne và anh hôn vợ anh, đó là một cái hôn hời hợt nhất mà cô nhận được ở anh. Đã thế, anh còn mưu mô lái họ đến gần Jill và bạn nhảy của cô ta để rồi như thể tình cờ họ trở thành những đôi nhảy đầu tiên đổi bạn nhảy cho nhau. Catherine nhảy với anh chàng tóc đen mập mạp và nhận thấy rõ ràng anh chàng đó cố điều khiển mình để không còn ôm người bạn nhảy đang mang thai của anh ta quá chặt. Nhưng khi cô và người đàn ông tóc đen đó hôn nhau, cô mở mắt, nhìn Clay và Jill gởi thông điệp bí mật của họ cho nhau qua ánh mắt. Lâu và tình tế - trước khi quàng tay lên người nhau theo cái cách rất đặc biệt. Hai bàn tay Clay vuốt ve tấm lưng trần của Jill, những ngón tay anh xòe rộng ra một cách có chủ ý luồn xuống bên dưới đây áo nhỏ như sợi mì của Jill, rồi lên tận vai cô và mất hút dưới suối tóc lộng lẫy. Catherine đưa mắt nhìn xuống đủ để nhận thấy hông Clay áp vào hông Jill một cách khêu gợi. Đôi nhảy rời nhau ra một lát, rồi Jill cười, xoay người nửa vòng và lại quàng tay lên người anh. Bây giờ Catherine có thể nhìn thấy những móng tay dài lấp lánh của Jill trên tóc Clay. Không thể nhìn đi chỗ khác được, Catherine theo dõi miệng họ mở rộng áp vào nhau và cô có thể nhận thấy má Clay chuyển động khi lưỡi anh thực hiện vũ điệu của nó trong miệng Jill.
Sau đó, ơn Chuá, Stu đi tới chỗ Catherine đòi cô một cái hôn. Nhưng Stu có thể thấy cô đang phải vất vả để kìm nén những giọt nước mắt vì thế anh thì thầm:
-Đừng nghĩ gì về chuyện đó, Catherine nhé! Tất cả mọi người chúng ta đều đang hôn chúc mừng năm mới bởi chúng ta còn quá trẻ nên chẳng biết nó có nghĩa gì.
Rồi Stu đi đến chỗ Clay và Jill, khéo léo tách họ ra bằng cách hôn Jill. Nhưng Catherine để ý thấy rằng khi Stu hôn Jill cô ta không mở miệng và cũng chẳng luồn những ngón tay trong tóc anh.
Trước lúc một giờ Jill và Clay cùng biến mất. Không ai chú ý đến điều đó trừ Catherine, người cứ nhìn đồng hồ và tính chính xác Jill và Clay đã biến mất được hai mươi phút. Khi quay trở lại họ vào bằng hai cửa khác nhau. Nhưng cà vạt của Clay đã bị nới lỏng và Catherine chắc chắn rằng Clay vừa mới chải đầu lại.
O
Tháng Giêng đã tới, mang theo tuyết và một chút lạnh để chìu lòng người. Clay lại bắt đầu đi khỏi nhà vào buổi tối, mặc dầu anh không ở ngoài qua đêm. Anh và Catherine rút về với vai của người ở nhà, và không gì hơn. Những câu nói đùa hài hước của họ dường như đã biến mất vĩnh viễn, và sự lo lắng ân cần mà Clay đã từng thể hiện với Catherine cũng đã biến mất cùng với đêm giao thừa đó. Khi họ đều có mặt ở nhà, họ hiếm khi cùng nhau, tránh đi qua nhau trong hành lang. Vì Herb vẫn còn ở trại cải tạo nên Catherine thường xuyên đến thăm mẹ cô, và không hề gặp sự phản đối nào khi cô về nhà muộn hơn Clay. Đêm trước hôm vờ ba-lê được diễn cô nhắc anh về hai tấm vé, nhưng anh không thèm ngẩng lên khỏi trang sách anh đang đọc mà gợi ý rằng cô hãy rũ Bobbi hay cô đi xem cùng bởi anh bận không đi với cô được. Catherine rủ Bobbi đi xem cùng, nhưng cô thấy chẳng còn hứng thú gì với vở ba-lê đó nữa.
Cái đêm cô đi xem ba-lê, Clay ở nhà. Thỉnh thoảng anh nghĩ đến cô, nhớ đến sự vui mừng của cô khi nhận hai tấm vé anh tặng. Lúc đó anh đã nghĩ được đưa cô đi xem ba-lê lần đầu tiên sẽ vui biết bao. Hầu hết những lúc ở một mình anh cố gắng không nghĩ đến cô, nhưng tối nay anh rất khó điều khiển ý nghĩ của mình. Trong tháng vừa qua đã có rất nhiều lần, nếu cô thể hiện chút quan tâm dù là nhỏ nhất đói với anh, thì chắc anh đã không giữ được lời hứa và đã vứt bỏ cái vẻ lạnh nhạt mà anh cố tình khoác lên mình. Nhưng anh đã bị tổn thương khi quá nhiều lần cự tuyệt quyết liệt của cô. Một người đàn ông chỉ có thể chịu đựng bị xua đuổi đến một mức độ nào đó thôi rồi anh ta cũng phải rút lui đến một khoảng cách an toàn, hoặc tìm đến một nơi anh ta được đáp lại.
Khi Catherine về nhà, Clay ngủ gật trong phòng khách với quyển sách để trong lòng. Anh ngáp và ngồi dậy, đưa tay lên vuốt tóc. Đã lâu rồi họ chưa nói điều gì riêng tư với nhau. Anh đã nghĩ, có lẽ….
-Vở đó thế nào? – anh hỏi.
Cô liếc nhanh qua mái tóc rối bù của anh, và tự hỏi tại sao anh lại muốn làm ra vẻ anh đã ở nhà cả buối tối, khi mà cô thừa biết anh đã ở với ai. Cô cố tình giữ giọng lạnh lùng:
-Tôi không thích cái cách để chân tiếp đất gây tiếng động của những diễn viên đó.
Clay lùi xa hơn nữa vào sau tấm lá chắn của anh.
O
Tháng Hai đã tới, mang đến những ngày u ám đến nổi ngay cả những người có tinh thần hoạt bát cũng khó mà vui lên được. Catherine quyết định đi học đến giữa tháng Ba khi kỳ học kết thúc, nhưng cô cảm thấy công việc nhà ngày càng nặng nhọc hơn bởi bụng cô mỗi ngày một to mà tinh thần cô thì lại rất uể oải.
Và trong căn nhà ở Thung Lũng Vàng ấy người chồng và người vợ không nói với nhau dù chỉ là một câu ngắn ngủi.