Vu Vũ nhìn bốn chữ này, cảm nhận tình yêu thầm kín và thuần khiết của cô bạn mình, như bông hoa vừa chớm nở, tuy chưa nở rộ cũng đủ làm rung động lòng người.
Cảm động xong, có vài việc nên nói vẫn cần phải nói.
Vu Vũ: “Vậy cậu biết anh ấy là ai không? Ý tôi là làm nghề gì, làm việc ở đâu?”
Thời Lê có lẽ hiểu Vu Vũ đang muốn điều tra anh, thành thật trả lời: “Không biết, nhưng tôi đoán anh ấy làm ở một công ty gần đây, chắc là làm quản lý, lớn hơn tôi mấy tuổi.”
Vu Vũ đỡ trán, thật đúng là một con bé ngốc bạch ngọt.
Cô không nói thẳng, mà lên mạng tìm một bản tin về Tân Vũ, chia sẻ cho Thời Lê.
Vu Vũ: “Cậu thấy quen mắt không?”
Thời Lê nhấn vào, nhìn thấy một bài viết dài khen Tân Vũ, cuối cùng thấy một ảnh, chắc là ở một sự kiện nào đó, vài người đứng chụp chung với nhau.
Mà ở vị trí chính giữa, nơi dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người nhất.
Đó là Cận Ngộ Bạch.
Nụ cười của Thời Lê chợt cứng lại.
Cô lại tìm kiếm Tân Vũ, lúc này trong mục chú ý trong Baidu, mấy chữ thành viên cao cấp, CEO Cận Ngộ Bạch lại bắt mắt một cách lạ thường.
Giống như một mảnh ghép cô cố tình lờ đi lại được tìm thấy, ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Tất cả đều có thể hiểu nhưng lại cũng như không hiểu được.
Thời Lê cười khổ, hồi trước không biết thân phận anh cô cũng đã đủ tự ti, bây giờ thêm một tầng thân phận, cô làm sao có dũng khí mà hy vọng xa vời.
Ánh trăng sáng tỏ, người dưới đất có thể ngắm trăng đã là một điều may mắn, làm sao dám hy vọng có thể giữ ánh trăng cho riêng mình.
Khi tan làm, Cận Ngộ Bạch gửi tin nhắn cho cô.
Thời Lê không muốn về sớm, cô nhìn mấy chữ đơn giản kia hồi lâu, lâu đến nỗi cô sắp quên mặt chữ, mới trả lời lại: “Hôm nay tôi tăng ca, không đi nhờ xe được rồi.”
Cô cố ý dùng giọng điệu thoải mái, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cận Ngộ Bạch: “Khi nào thì xong?”
Mấy đầu ngón tay cầm điện thoại nóng lên, vì nói dối, vì cảm xúc lẫn lộn, cũng bởi vì anh…
Thời Lê ngẩng đầu, trong đầu nhớ lại những hình ảnh giữa cô và Cận Ngộ Bạch từ khi gặp gỡ đến giờ, môi dưới hay mím chặt, ánh mắt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn, mỗi hình ảnh về anh đều đặc biệt rõ ràng.
Giờ cô mới hiểu, cảm giác lúc ấy, là thích.
Nhưng cô thế này, đến cả Thẩm Đông Thăng còn ghét bỏ, huống chi là anh.
Thời Lê chỉ có thể tiếp tục nói dối: “Không rõ nữa, giờ công việc của tôi siêu nhiều, không thể hoàn thành ngay được đâu, anh cứ đi trước đi.”
Vài giây sau, Cận Ngộ Bạch nhắn lại một chữ: “Được.”
Thời Lê nhìn chằm chằm chữ kia hồi lâu.
Cô không biết phải diễn tả cảm giác lúc này thế nào, giống như một hòn đá bị nhấc lên giờ rơi mạnh xuống đất, lẽ ra cô nên cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng cô lại không, tứ chi nặng trịch như sắp chết đuối.
Cô ngồi như thế đến giờ.
Đọc Full Tại
Lý Tư Tư đã tắt máy tính, nhìn người bên cạnh ngày thường lẽ ra đã đi từ sớm, hỏi: “Còn chưa về sao?”
“Về, phải về rồi.” Thời Lê như mới hồi phục tinh thần.
Động tác Lý Tư Tư lưu loát, thu dọn đồ của mình rồi đi trước.
Còn cô chậm rì rì, có vẻ yếu ớt, tay cầm túi vải, đi về hướng thang máy.
Khi ra khỏi tòa nhà, trời đã tối hẳn, phố đã lên đèn, cảnh đêm thành thị bắt đầu từ những ngọn đèn rực rỡ.
Thời Lê đi về hướng trạm tàu điện ngầm.
“Thời Lê.”
Phía sau, bỗng có người gọi tên cô.
Giọng nói này hết sức quen thuộc, cả người cô như bị sử dụng chú Định Thân, đứng yên tại chỗ.
Cô nắm lấy túi, chậm rãi xoay người, Cận Ngộ Bạch cách cô chưa đến hai bước, anh đứng ngược với ánh đèn từ tòa nhà, quanh thân như có thêm ánh sáng bao lấy.
Ánh sáng trên mặt anh yếu ớt, đôi mắt tối đen như mực.
“Anh… Không phải anh đã đi rồi sao?” Thời Lê ý thức được mình lại sắp nói lắp rồi.
Cận Ngộ Bạch không trả lời, nhìn cô, ánh mắt sắc bén như dao phẫu thuật, dễ dàng nhận ra cô đang hoảng loạn.
Thời Lê khẩn trương không thôi, vô thức nuốt nước bọt, nhưng vẫn không thể nào áp chế được sự khẩn trương trong cô, bây giờ cô không biết nói gì, cũng không biết đối mặt với anh thế nào cả, trong đầu nhảy ra một chữ: Chạy.
Cô nghĩ vậy, và cũng làm vậy.
Thời Lê nắm chặt túi, quay đầu chạy về hướng trạm tàu điện ngầm.
Trạm tàu điện ngầm nhiều người, anh nhất định không bắt được mình.
Nhưng thực tế thì cô vừa chạy mấy bước đã bị bắt lại, Cận Ngộ Bạch chụp lấy mũ trên áo bông của cô, dễ dàng túm lấy cô như túm lấy một chú gà con.
Thời Lê không chạy được.
Cận Ngộ Bạch ở sau cô, tức giận cười, “Em chạy cái gì?”
Thời Lê nhắm mắt, có chút cam chịu, nhất thời xấu hổ không muốn nói chuyện.
Cận Ngộ Bạch kéo cô sang một bên, bên cạnh chiếc Geely Emgrand đang dừng đỗ ven đường của anh.
Thời Lê nhất thời xuất thần, nhớ đến khi đồng nghiệp xem thường chiếc xe này, lại nghĩ đến thân phận của anh, anh mua chiếc xe này đơn giản cũng vì bản thân anh thích.
Anh che giấu sâu như vậy, làm sao cô có thể nhìn thấu?
“Sao không trả lời tôi?” Cận Ngộ Bạch nhìn cô gái nhỏ mím chặt môi, cố chấp như thể cả đời này cô cũng không muốn nói một chữ nào.
Cận Ngộ Bạch biết cô vì sao lại trốn tránh mình.
Lúc anh đi đưa thuốc đã nghĩ kỹ, có một số việc không cần giấu nữa.
“Tôi vẫn luôn tìm cơ hội giải thích rõ ràng với em.” Giọng nói của Cận Ngộ Bạch về đêm lại càng trầm, “Không phải cố ý lừa em, em không hỏi tôi cũng chưa nói, có nói cho em biết thân phận này hay không tôi thấy cũng không quan trọng mấy.”
Quang trọng chứ!
Trong lòng Thời Lê phản bác anh.
Nếu cô sớm biết anh là ông chủ của Tân Vũ, cô sẽ giữ khoảng cách với anh từ đầu, như vậy sẽ không xảy ra nhiều chuyện về sau này.
“Ngay cả bây giờ em đã biết, sẽ không có gì phải thay đổi, trước kia gọi như nào bây giờ vẫn như nấy.”
“Không giống nhau.”
Thời Lê hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu cười trừ, “Vậy cho tôi hỏi khi tôi phỏng vấn có liên quan gì đến anh không? Tôi nhớ rõ khi người phỏng vấn nghe tôi nói thân thể mình không khỏe, thái độ của người phỏng vấn lúc đó đã thay đổi rồi, sau đó đột nhiên đổi lại.”
Là anh bày mưu đặt kế sao?
Thời Lê cũng không dám khẳng định, khi đó bọn họ thậm chí còn chưa tính là bạn bè, vậy lý do anh giúp mình là gì.
“Không có.”
Cận Ngộ Bạch không suy nghĩ liền trả lời, “Nếu là tôi bày mưu đặt kế, vậy thì chẳng phải sửa lại sơ yếu lý lịch, càng không phải dạy em cách phỏng vấn, trực tiếp đưa em vào không phải dễ hơn à?”
Hình như… Đúng là như thế.
Đầu óc Thời Lê càng như hồ nhão.
“Cảm ơn anh, khi phỏng vấn làm phiền anh rồi.” Giọng nói cô đầy khách sáo, nháy mắt như trở về cái lúc cô còn gọi anh là Cận tiên sinh.
Cận Ngộ Bạch nhíu mày, “Em đã sớm cảm tạ rồi.”
“Sau này chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa.” Thời Lê nắm chặt ngón tay lại, trên mặt đang cười, nhưng thực tế còn khó coi hơn khóc.
“Vì sao?”
Ánh mắt Cận Ngộ Bạch lạnh xuống.
“Anh là ông chủ, mà tôi là thực tập sinh, thân phận như này cũng dễ bị hiềm nghi.” Thời Lê bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm đến chột dạ, cô cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Cận Ngộ Bạch trả lời.
“Tôi sẽ, cảm tạ anh lúc trước đã cho tôi đi nhờ xe, sau này sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Thời Lê.”
Đầu ngón tay Thời Lê đều đang run lên, cô muốn khóc, nhưng lại không muốn khóc ở đây, đầu đau như muốn sưng lên, như bị ngâm mình trong nước.
Cô cắn môi, cố gắng kìm nén tình cảm, để lý trí điều khiển chính mình, “Những chuyện trước kia tôi thật sự rất biết ơn anh, nếu nói ngàn lần vạn lần biết ơn anh cũng không ngoa, về sau tôi cũng không biết nói thế nào nữa, nhưng tôi sẽ làm việc thật tốt thật chăm chỉ, cũng coi như báo đáp anh.”
Lần này Cận Ngộ Bạch lại tức giận cười, “Em muốn báo đáp tôi như thế à?”
Cái tính bướng bỉnh kia lại tái phát rồi.
“Nếu anh có yêu cầu khác cũng có thể nói ra.”
Cận Ngộ Bạch lim môi dưới, giơ tay nhéo nhéo lông mày, bởi vì đang giận nên anh lại cố tình hơi lưu manh trả lời cô, “À, vậy nếu tôi muốn em làm bạn gái tôi cũng được sao?”
“Bùng” một tiếng, như là tiếng pháo hoa nổ.
Thời Lê đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Cận Ngộ Bạch, mỗi một chi tiết trên mặt đặc biệt là đôi mắt đều được cô nhìn kỹ qua, tựa như muốn tìm ra bằng chứng cho thấy anh đang nói đùa.
Nhưng không có, cô không tìm được bằng chứng nào cả.
Ánh mắt Cận Ngộ Bạch quá là nghiêm túc.
Tầm mắt anh dời qua hướng khác, hầu kết lăn lăn, trong tay cầm chìa khóa xe, ấn nút, cốp xe từ từ mở lên.
Cốp xe mở ra, Thời Lê thấy những quả bóng bay rực rỡ bay lên, sau đó là hoa hồng phủ kín cả xe, dọc theo trần xe treo những ngọn đèn vàng đầy ấm áp.
Cô từng thấy những cái này qua những video trên mạng, cái này rõ ràng là dùng để tỏ tình.
Thời Lê ngừng thở, ngón tay che môi lại, nhất thời khó có thể tin được, nước mắt lại vô thức rơi xuống.
“Sao lại khóc?” Cận Ngộ Bạch lau nước mắt cho cô, “Kinh ngạc vậy à, khoảng thời gian này không phải tôi vẫn đang theo đuổi em sao?”
Chở em đi làm đón em về nhà, lại qua nhà ăn cơm, thiếu mỗi bước trực tiếp xin luôn cái số hộ khẩu từ ba mẹ em.
Thời Lê hiểu nhầm trọng điểm của anh, “Anh theo đuổi khi nào?”
Vâng, đúng là phí công theo đuổi cô mà.
Quan Thịnh nói cũng không sai, quá kín đáo, loại con gái không nhanh nhẹn như Thời Lê cơ bản không nhìn ra được, còn không bằng trực tiếp nói ra.
Tầm thường, nhưng cũng dứt khoát.
Cận Ngộ Bạch không ngừng lau nước mắt cho cô, mà nước mắt cô lại càng chảy dữ dội hơn.
“Nếu không trong khoảng thời gian này tôi đang làm gì?”
Thời Lê lắc đầu, “Không phải cho tôi đi nhờ xe sao?”
Cận Ngộ Bạch dở khóc dở cười, “Ngốc thật ấy.”
Đọc Full Tại
Qua một khoảng thời gian, Thời Lê dần ngừng khóc, trong đầu như một cuộn chỉ rối không thể gỡ được.
Nhưng cô rất rõ ràng, lý trí cô đang dần sụp đổ, tình cảm như con cừu ngang ngược đá đông đá tây, muốn làm thế giới cô quay cuồng không ngừng.
“Được không?” Cận Ngộ Bạch còn đang đợi cô trả lời.
Anh cũng không khá hơn cô là bao, bây giờ anh cũng rất căng thẳng, mấy lời tỏ tình Quan Thịnh dạy anh đều quên sạch, đến khi thực chiến cũng có mỗi câu em làm bạn gái anh được không.
Anh vô dụng như thế từ khi nào thế.
Thời Lê siết chặt ngón tay, “Tôi có bệnh, bây giờ anh nhìn tôi khỏe thế, có thể tiếp theo sẽ sốt cao như lần trước, lập tức phải vào bệnh viện.”
“Có bạn gái như tôi chẳng khác nào đi tìm rắc rối, anh hợp với người tốt hơn.”
Không phải người như mình.
Những lời này, qua tai Cận Ngộ Bạch đều thành những lời viện cớ.
Anh nói thẳng, đơn giản rõ ràng, “Em nhìn tôi rồi trả lời, rốt cuộc với tôi em có cảm giác gì không?”