-Cộp! Cộp! Cộp!
Lại thêm một đêm không ngủ nữa, tôi thầm than vãn. Vì binh lính không quá đông nên họ chọn cách đi xe ngựa để tiết kiệm thời gian, và điều đó cũng đồng nghĩa với việc mọi người đều sẽ phải chịu đựng những cú rung từ con đường gồ ghề, hiếm người qua lại này.
Dù gọi là "mọi người", nhưng có lẽ chỉ mỗi tôi là không thể ưa nổi "con đường" đáng ghét này. Và kể cả đã dùng cả hai tay để ôm chặt lấy đầu thì tôi vẫn không thể chịu nổi rung chấn thì những cú rung lắc khiến tôi không ngủ nổi này.
Nhìn vào hai người lính đang ngủ ngon phía trước mặt khiến tôi cảm thấy ghen tị. Và có lẽ cũng có chút khó chịu, dù họ không làm gì tôi.
Chỉ là, ước gì mọi chuyện không theo hướng này.
"Ta chọn nhóc làm người gánh vác vận mệnh của thế giới này", phải, câu nói đó vẫn vang vảng trong đầu tôi, ám ảnh tôi như một cơn ác mộng qua từng ngày. Không phải vì nó là điều xấu, mà bởi tôi tự hỏi liệu một tên nhóc yếu đuối như tôi có thể làm gì.
Đã bao nhiêu sự kiến lớn nhỏ xảy ra, tất cả đều khiến đầu tôi quay như chong chóng. Và giờ, tôi đang ở đây, cùng một đoàn lính hoàng gia và thầy Gaido đi lấy thánh kiếm cho "The Chosen One", tức là tôi, người mà ông của Miyuki hay đúng hơn ngài Bijon chọn.
-Hể!?
Không phải cảm giác lo lắng, càng không phải sợ hãi hay sự vui mừng vì biết được toàn bộ lý do ông già kia gửi tôi đến đây. Người tôi bấy giờ như bị đông cứng, phần như sợ hãi muốn từ bỏ "sứ mệnh" này, phần thì muốn phá lên cười một cách vô cớ.
Đánh bại ta ư? Nực cười.
Giọng nói của hắn lại vang lên, và suýt chút nữa tôi đã nói to câu đó lên.
-Cha...cha không đùa chứ? Đó chỉ một đứa trẻ thôi mà.
-Hử? Đã thấy ta đùa bao giờ chưa?
-...
-Ma lực của nó, ta đã cảm nhận được, luồng ma pháp đáng nhẽ không còn tồn tại trên thế giới này. Thì giờ lại ở trong người nó.
-Lẽ nào...ý ngài là...?
Thầy Gaido, người vẫn bình tĩnh lắng từ đầu câu chuyện đến giờ, cuối cùng đã lên tiếng, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là vẻ mặt của thấy ấy. Đây lần đầu tiên mà tôi thấy thầy ấy lo lắng đến như vậy, có lẽ thầy ấy đã nhận ra được điều gì đó.
-Nhóc có bộ óc nhạy bén đấy Gaido và chắc chắn là hơn lão già kia rồi. Hừm...này Gaido.
-Vâng?
-Ta giao cho nhóc nhiệm vụ bảo vệ thằng bé kia, làm được không?
-Vâng. Cháu sẽ không làm ngài thất vọng đâu.
-Còn thằng vô dụng kia.
Bị "nhắc tên" ngài Shu cuống cuồng cúi đầu lắng nghe ông Bijon nói.
-Mà mau tập hợp khoảng tên lính tinh nhuệ của mày và cho chúng khởi hành đến Motadus đi.
-Nhưng giờ là ban đêm, nếu đi vào lúc này sẽ rất nguy hiểm. Con nghĩ ta nên...
-Thế mày không hiểu "tinh nhuệ" nghĩa là gì hả mà còn dám cãi lời ta?
-V...Vâng!
Tôi tự hỏi ai mới thực sự là vua ở đây, vì ngài Shu bây giờ chả khác gì một chân sai vặt của ông Bijon và tức tốc chạy đi gọi binh lính.
Sau một khoảng thời gian náo loạn chuẩn bị hành trang nhanh nhất có thể, cuối cùng tôi và thầy Gaido cũng bị yêu cầu rời khỏi đại sảnh và lên xe.
-Ưm...làm ơn! Thầy Gaido, hãy cho em đi cùng!
Sự quả quyết bộc lộ trên khuôn của Yumi lúc bấy giờ khiến tôi phải sửng sốt. Có lẽ bởi vì ngày hôm nay phải tiếp thu quá nhiều thông tin, nên não tôi giờ đang trở nên quá tải, khiến tôi có cảm giác mệt mỏi như thể bản thân có thể lăn ra ngủ bất cứ lúc nào.
-Không được! Ở đó rất nguy hiểm, và dù có ý tốt muốn giúp nhưng em cũng chỉ làm cản đường mọi người thôi.
-Nhưng...
Không hiểu vì sao, ngay lúc đó tôi đã quay lại và đặt tay lên vai Yumi trong vô thức để rồi khiến cô đỏ mặt.
-Không sao đâu. Tớ và thầy sẽ ổn thôi.
-Ư...ừm.
-Cậu ta nói đúng đấy. Nào, chúng ta về phòng ngủ thôi.
Không chỉ sắc mặt, mà đến cả ngữ điệu trong cách nói chuyện của Miyuki cũng khác hẳn so với mọi khi, cũng phải thôi, bởi cô đang cảm thấy buồn vì ông ngoại cô vẫn còn giận cha mình.
Có lẽ tất cả chúng ta tối nay đều đã trải qua những chuyện phức tạp.
-Rầm!
Cú rung mạnh khiến giật tôi mình tỉnh giấc, có lẽ vì mải nghĩ đến những gì đã xảy ra khiến tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
-Khỉ thật! Đang ngủ ngon mà lại...
Cú rung vừa rồi cũng đồng thời đánh thức hai người lính đang ngủ ngon trước mặt tôi đây. Họ có vẻ cảm thấy rất khó chịu, nhưng không chỉ vì việc bị đánh thức theo cách này, mà còn vì tôi nữa. Bởi tôi đã nhận ra, ánh mắt của họ khi nhìn vào tôi, ánh mắt của sự khinh bỉ.
-Chúng ta đến nơi rồi!
Ánh sáng ban mai chiếu thẳng vào mắt khiến tôi suýt vấp ngã ngay khi bước xuống khỏi xe ngựa, và phải mất một lúc tôi mới dám mở mắt để ngắm nhìn vẻ hùng vĩ nơi đây. Tất cả mọi thứ, từ bụi rậm cho đến những hàng cây, đều như được phóng to lên gấp vài lần so với kích cỡ của các "anh chị họ" chúng ở xung quanh vương quốc.
Nơi đây thật to lớn.
Vượt qua đoàn binh lính đang chuẩn bị cho việc tiến vào hang động kia, tôi bước đến trước cửa hang và ngay lập tức bị choáng ngợp bởi nó. Cứ ngỡ rằng hang động mà lũ hắc pháp sư kia lẩn trốn đã là nơi to nhất rồi, cho đến khi tôi nhìn thấy nơi này, cứ như thể bản thân đã bị lạc vào xứ sở của người khổng lồ vậy. Cửa hang nơi đây ước chừng cũng phải lên tới m, gấp đôi so với nơi cao nhất của hang động kia. Không chỉ cao, mà ngay tại cửa hang cũng đã hàng chục viên đá quý nhô ra từ mặt đá gồ ghề, nhưng với cái tên "hang động tử thần" thì cũng không một ai dám lại gần và khai thác chỗ này.
-Nhìn kìa, đó là tên nhóc mà ta phải hộ tống đi thấy Excalibur đó. Nhìn ngứa mắt thật đấy.
-Hể...vậy ra thánh kiếm bị mất tích nằm ở nơi chết tiệt này à.
-Tôi nghe nói lý do chúng ta phải làm việc này là vì một lão già nào đó tới từ ngoài vương quốc và ra lệnh cho đức vua.
-Không thể nào, sao lại có chuyện một lão già đầu đường xó chợ lại có uy quyền như vậy được?
-Phải. Không thể tin nổi.
-Xì! Dù gì tôi cũng cá với mấy ông vàng là tên nhóc đó sẽ khiếp hãi và bỏ chạy khi thấy quái vật trong hang.
- ư? Chơi an toàn quá đó, tôi sẽ đặt .
-Hahaha...
-Suỵt! Thôi nào, lỡ tên nhóc kia nghe được thì sao?
-Chả sao cả, chỉ là một thằng nhãi thôi mà.
Tất cả những lời thầm thì đó, tôi nghe được hết, nhưng đáng buồn rằng, họ nói đúng. Một tên nhóc như tôi mà lại xứng đáng với Excalibur là điều ngớ ngẩn nhất trên đời.
-Để ta cho nhóc một lời khuyên nhỏ.
-Ư...Thầy Gaido?
Tiến đến từ phía sau, thầy Gaido xoa mạnh đầu tôi khiến tóc tôi bấy giờ không khác gì một bụi rậm màu đen.
-Đừng bao giờ tin vào những lời phán xét vô căn cứ của người khác, mà phải tin vào chính mình, và khi thời cơ đến thì hãy cho chúng sáng mắt với khả năng của bản thân.
-Vâng...
-Ta chỉ nói đến đây thôi. Giờ thì đi nào.
Tất cả chúng tôi đều há hốc mồm kinh ngạc về độ to lớn của cánh cửa trước mặt, nó làm tôi càng muốn khẳng định giả thuyết rằng đã từng có người khổng lồ sinh sống ở đây. Đương nhiên, với một cánh cửa to cỡ này thì cả người chúng tôi đều phải cùng một lúc đẩy để mở nó ra.
-Rầm!
Chỉ mở cánh cửa ra thôi cũng đủ khiến chúng tôi ngập chìm trong cả tấn bụi. Cảm giác khó chịu khi bị cả đống bụi ập vào mũi và mồm khiến tôi hắt xì không ngừng nghỉ. Mãi cho đến khi một người lính dùng phép hệ Phong thổi bay đám bụi thì tôi mới thoát được khỏi màn tra tấn vừa rồi. Sau đó khoảng một tốp lính có ma pháp hệ Quang bước lên phía trước và niệm phép, thắp sáng nơi này.
Bước trên hành lang rộng lớn này, tôi hoàn toàn bị choáng ngợp bởi những hình thù kì lạ được khắc ở hai bên tường. Chúng có hình thù giống như những người có hình dáng kì lạ, từ những hình giống như hai đứa trẻ con cho đến hình thù về một sinh vật nửa người nửa ngựa. Sau một hồi suy nghĩ và cố phân tích ý nghĩa của những "bức tranh" trên tường kia, tôi đoán rằng nó nói về nhân vật bí ẩn nào đó, trong đó có một kẻ trông giống như "hắn".
Bỗng một người lính vứt bỏ chiếc mũ sắt chật chội của mình và chạy lên trước mặt cả đoàn.
-Thôi nào! Sao mọi người im lặng vậy. Đừng bảo là mọi người sợ nhá? Quả là không cả bằng người mới vào như tôi. Giờ thì đi trước đây, tạm biệt lũ nhát chết.
-Cậu lính mới, mau dừng lại!
Bỏ ngoài tai lời nói của đội trưởng của binh đoàn lính tinh nhuệ, anh ta vẫn tiếp tục tung tăng tại nơi đáng sợ này như thể đây là nhà của mình.
-Đó! Thấy chưa, nơi này có gì mà...
-Cạch!
-...đáng sợ...
-Xoẹt!
Chưa đầy một cái chớp mắt, toàn bộ phần thân trên của anh ta bị cắt phăng thành trăm mảnh ngay khi đạp trúng phiến đá trên mặt đất và kích hoạt bẫy. Đống nội tạng máu me lòi ra từ phần thân dưới hay đúng hơn là phần còn lại của anh ta khiến tôi muốn ói ra.
Nơi này, là ác mộng nơi hiện thực.
-Cha à.
-Hửm?
Ngài Shu tiến gần về phía ông Bijon, người bấy giờ đang chiêm ngưỡng những bông hoa tuyệt đẹp trong vườn hoàng gia và nhâm nhi tách trà Lowiz.
-Cuốn nhật kí có vài trang bị xé...là do cha làm đúng không?
-...Ờ.
-Tại sao? Và có gì ở những trang đó?
-...
Ông Bijon chỉ thở dài thay vì gắt gỏng với ngài ấy như mọi khi, có lẽ bởi chính điều ông đang ẩn giấu cũng khiến ông phiền lòng.
-Haizz! Thôi được rồi, ta sẽ nói. Tại nơi sâu nhất trong hang động, không chỉ chứa thanh kiếm của ánh sáng, Excalibur, mà ở đó còn có thực thể cổ xưa hùng mạnh đang ngủ sâu. Một trong ba TITAN còn lại trên thế giới, đại mãng xà Hezadon.