Chớp mắt một cái ngày họp lớp đã tới rồi, lúc đầu Trương Tuyết Y định đi cùng Dương Nhất Thiên tới địa điểm gặp mặt nhưng suy đi nghĩ lại liền thôi, một phần là do cô có chuyện cần làm, phần còn lại là vì muốn cho Lê Nhật Hạ một bất ngờ.
Sáng chủ nhật hôm ấy Trương Tuyết Y đã sửa soạn rồi đi ra khỏi nhà từ sớm, để Dương Nhất Thiên ở nhà dẫn hai con đi chơi.
Cô lái xe tới nhà của Hàn Yên Nhi, buổi sáng Trương Tuyết Y đã đi cùng với cô ấy đến bệnh viện để khám thai định kỳ, sức khỏe của Hàn Yên Nhi lẫn đứa bé trong bụng đều rất tốt, không có gì bất thường cả.
Sau khi khám xong Trương Tuyết Y dẫn bạn mình tới trung tâm thương mại rồi mua một số đồ dinh dưỡng cho bà bầu, còn gom luôn cả mấy bộ váy dành cho người mang thai.
Mua sắm xong đã quá trưa rồi.
Hai người tay xách nách mang ngồi phịch xuống ghế, thở hồng hộc.
"Trời ơi, mệt quá đi mất, sao cậu mua cho mình nhiều đồ quá vậy?"
Hàn Yên Nhi mệt mỏi tựa lưng vào ghế, hệt như cá mắc cạn.
"Phải tranh thủ lúc bụng cậu chưa to đi mua hết đồ cần thiết mới được, chứ vài tháng nữa đến đi cũng chẳng muốn đi chứ đừng nói tới việc mua sắm."
Hàn Yên Nhi xịch ghế sát lại người Trương Tuyết Y, ôm chầm lấy cô.
"Thật là, yêu cậu quá đi mất."
Trương Tuyết Y cũng rất phối hợp, mỉm cười khoác vai Hàn Yên Nhi.
"Yêu anh thì nhớ phải sinh khỉ con cho anh đấy."
"Vâng, vâng, sinh cho anh cả chục đứa cũng được."
Cả hai cô gái nói cười không ngớt, vừa nói vừa lấy tay chọc chọc nhau.
Sau khi cười nói chán chê Hàn Yên Nhi ngay lập tức lấy từ trong túi bộ trang điểm ra, chuẩn bị một màn hoá trang cho người bạn trước mắt.
Do hai người đang ngồi ngay trong một cái bàn ở góc khuất nên không sợ người khác đi qua đi lại để ý.
"Anh yêu à, con chúng ta có thể thuận lợi ra đời không là nhờ hết vào anh đấy."
Hàn Yên Nhi nói đùa.
Trương Tuyết y cười thầm, cũng rất ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, phối hợp để Hàn Yên Nhi bôi bôi trát trát đủ thứ lên mặt mình.
Bụng của cô ấy sớm muộn cũng sẽ to, chắc chắn Lục Kiên cũng sẽ biết chuyện có thai, vì thế nên bây giờ hai người phải chuẩn bị phương án trước, đó chính là để cho Lục Kiên tưởng rằng đứa con trong bụng cô ấy là của một người khác.
Mái tóc dài của Trương Tuyết Y được búi lên rồi lấy nón che lại, đôi bông tai cũng được gỡ xuống.
Chiếc áo khoác nam vừa mua được lấy ra để mặc lên người.
Chẳng mấy chốc đã xong hết rồi, Trương Tuyết Y giây trước còn là phụ nữ giây sau đã biến thành đàn ông.
Những nét riêng trên mặt cũng không còn nhận ra được nữa.
Cô cầm gương lên ngắm nghía một hồi lâu, gật đầu cảm thán.
"Yên Nhi à, tay nghề của cậu cao thật đấy, chắc bây giờ mình về nhà Nhất Thiên cũng không nhận ra được nữa quá."
"Phải vậy thì kế hoạch của chúng ta mới thành công được."
Hàn Yên Nhi vui vẻ lấy điện thoại ra, chỉnh sửa tóc tai một chút rồi bắt đầu chụp hình để "thể hiện tình cảm".
Trong hình một trai một gái đang nắm tay nhau, dựa người vào nhau, giả vờ nói chuyện rồi chụp lại, cũng có một vài bức Hàn Yên Nhi đang đặt một nụ hôn ngại ngùng lên má của Trương Tuyết Y.
Trương Tuyết Y hài lòng nhìn chúng, chỉnh sửa một chút là được, bây giờ thì ông trời cũng không biết người đàn ông trong ảnh này là phụ nữ nữa rồi.
Hàn Yên Nhi lập tức đăng hết những bức ảnh vừa chụp lên trang cá nhân của mình, kèm theo đó là một dòng trạng thái.
"Cảm ơn anh vì đã đến vào những ngày tăm tối nhất của đời em."
Ngay khi bài viết được đăng lên đã có rất nhiều người vào bình luận, Trương Tuyết Y thấy vậy thì vui mừng không thôi, vội vàng đăng nhập rồi vào bình luận một câu.
"Đẹp đôi quá, mình vừa thấy hai người hôn nhau ở trung tâm thương mại nè.
Nhìn thích ghê."
Hàn Yên Nhi phì cười, cũng vào trả lời lại.
"Cảm ơn cậu nhiều nhé, anh ấy tốt với mình lắm." Ngay sau đó còn một đống icon cười ngại ngùng.
Trương Tuyết Y tiếp tục bình luận.
"Vậy thì tốt quá rồi, mau mau sinh em bé đi nhé, vớ được anh bạn trai đẹp thế thì cưới luôn đi là vừa."
"Ok, đang chuẩn bị tạo em bé, có khỉ con nhất định sẽ đưa qua cho cậu."
Cả hai người ôm bụng cười khanh khách, cười đến nỗi nước mắt chảy cả ra, mãi vẫn không ngừng được.
Kế hoạch bước đầu vậy là thành công rồi.
Mặt khác, ở Dương Thị, Lục Kiên cũng đã thấy bài viết và những dòng bình luận này, vẻ mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt không khỏi nổi lên một tia đố kị và ghen ghét.
Hai cô gái ăn chơi chán chê đến tận chiều mới về, trước khi rời đi Hàn Yên Nhi còn đi mua váy chung với Trương Tuyết Y để tới buổi họp lớp, do chuyên môn của Hàn Yên Nhi là trang điểm nên cô ấy đã biến Trương Tuyết Y xinh đẹp hệt như một nàng công chúa.
Trương Tuyết Y kêu tài xế riêng đưa Hàn Yên Nhi về trước rồi mới chở mình tới nhà hàng nơi diễn ra buổi họp lớp.
Cô nhìn đồng hồ, chỉ mới sáu giờ kém mười lăm thôi, mà sáu giờ mới tới lúc đó nên cô quyết định đi chậm một chút, tới trễ thì mới tạo ra bất ngờ được.
Hôm nay Dương Nhất Thiên không ăn mặc lịch sự như thường ngày để tới buổi họp lớp nữa mà khá tùy tiện, ấy vậy nhưng cũng không hề mất đi vẻ sang trọng, lịch lãm trên người anh.
Anh đã tới địa điểm họp lớp trước mười lăm phút, nhưng Trương Tuyết Y vẫn chưa thấy đâu.
Dương Nhất Thiên chỉ đành lấy điện thoại ra gọi điện, sau khi nghe thấy cô bảo mình tới trễ thì có chút hụt hẫng, chỉ đành một mình đi vào trong.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ Dương Nhất Thiên đã tới một căn phòng VIP xa hoa và tráng lệ, có bàn ăn kết hợp với dàn karaoke.
Trong phòng đã có khoảng ba mươi người rồi, đã sắp đông đủ.
Tuy là bạn học cũ nhưng Dương Nhất Thiên nhìn đâu cũng thấy lạ, hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì về những khuôn mặt trước mắt này.
Lớp trưởng cũ khi xưa giờ đã trở thành một người đàn ông đầu đinh với cái bụng bia, không còn dáng vẻ gầy ốm như thời niên thiếu nữa.
Cậu ta thấy anh bước vào thì đôi mắt sáng hơn cả đèn pha ô tô, vội tiến tới cười thật tươi.
"Ôi trời, đúng là cậu rồi Nhất Thiên, mình cứ tưởng cậu còn chê buổi họp lớp này quá nhỏ bé nên không tới cơ đấy."
"Cậu là..."
"Mình là lớp trưởng đây, Tuấn Vũ, Phạm Tuấn Vũ!"
Dương Nhất Thiên khẽ gật đầu, nhưng hoàn toàn không biết gì tới cái tên này.
Khi xưa đi học anh chỉ lẽo đẽo đi chơi với Trương Tuyết Y nên những người này hoàn toàn không lọt vào mắt.
Những người xung quanh thấy anh cũng vội tiến tới chào hỏi rồi nịnh nọt đủ điều, Dương Nhất Thiên nhìn những nụ cười giả tạo trước mắt mà cảm thấy thật ghê tởm, nhưng may mắn họ vẫn gọi anh là Nhất Thiên, chứ nếu gọi Dương Tổng thì chắc chắn anh đã không một chút do dự bỏ về từ lâu rồi.