Dương Nhất Thiên nhoài người ra xem, tò mò hỏi.
"Là ai gửi vậy?"
"Chắc chắn là Lê Nhật Hạ!"
"Sao cô ta lại hẹn em ra ngoài?"
"Chắc chắn là để trả thù rồi, cô ta hận em lắm."
"Ngày mai anh sẽ ra với em."
Trương Tuyết Y lắc đầu.
"Em đi một mình là được rồi."
"Không được, lỡ cô ta có mang theo vũ khí thì sao?"
"Em sẽ mang theo một bình xịt hơi cay cỡ nhỏ."
"Đừng ngoan cố nữa, anh sẽ tới đó chung với em."
"Vậy thì anh chỉ cần ở trong xe thôi, em sẽ vào trong."
"Ừm, thế cũng được."
Trương Tuyết Y chống cằm suy nghĩ, một lúc lâu sau lại nói thêm.
"Anh à, kêu Nhất Nam và một số cảnh sát làm chung tới đó được không? Họ có thể dùng súng mà nhỉ?"
"Phải trong trường hợp đặc biệt mới có thể dùng, để tí anh gọi cho em ấy xem thử có được không."
Cô gật đầu, mở điện thoại ra rồi bấm vào tài khoản ẩn danh kia, nhưng mò một hồi vẫn không tìm được gì có ích.
Ngày hôm sau Trương Tuyết Y đã chuẩn bị sẵn sàng để tới khu chung cư mà Lê Nhật Hạ hẹn trước đó, đi cùng với cô chỉ có Dương Nhất Thiên, Dương Nhất Nam và một người đồng nghiệp của cậu tên là Hoàng Dương.
Hoàng Dương ngồi ở sau xe, nhoài người lên hỏi.
"Có thật người hẹn cô là tội phạm đang bỏ trốn không vậy?"
Trương Tuyết Y quay người ra sau rồi trả lời.
"% là cô ta, không thể nhầm lẫn được.
Tí nữa tôi sẽ lên đó trước, ba người nhớ quan sát tình hình qua điện thoại nhé."
Trước khi tới đây cô đã chuẩn bị một chiếc máy quay mini gắn ở cúc áo, có thể ghi được hình ảnh lẫn âm thanh, nó có thể kết nối và phát lại trên điện thoại, vì nếu người hẹn gặp cô là Lê Nhật Hạ thật thì cũng có chứng cứ để tống cô ta lại vào tù.
Dương Nhất Nam vỗ vai Trương Tuyết Y, nói đùa.
"Nếu người đó là Lê Nhật Hạ thật thì chị dâu nhớ bắt cô ta lại nhé, nếu được thăng chức chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ."
Khoảng mười lăm phút sau chiếc xe dừng lại ở trước một căn chung cư cũ đã bị bỏ hoang, ở xung quanh đây chỉ có duy nhất một cây cột đèn, trông vô cùng u ám và đáng sợ.
Dương Nhất Thiên thấy vậy thì khẽ nhíu mày.
"Hình như nơi này sắp bị dỡ bỏ rồi.
Em vào một mình không sao chứ?"
"Yên tâm đi, sẽ không sao đâu, nếu thấy không ổn em sẽ lập tức rời đi."
Trương Tuyết Y nói xong liền mở cửa xe bước xuống, mở đèn pin lên rồi vào trong.
Đây chỉ là một khu chung cư bỏ hoang, khá bụi bặm, tuy vậy nhưng khoảng hơn một tháng trước vẫn có người ở nên các bóng đèn vẫn có thể hoạt động, dù nó khá chập chờn và không được sáng lắm.
Cô mở đèn pin ra, soi lên tường để tìm kiếm công tắc và bật nó lên, khu chung cư rộng lớn vô cùng hoang vắng, các đồ đạc xung quanh đều đã bị bám một lớp bụi.
Trương Tuyết Y cẩn thận đi lên lầu, vừa đi vừa quan sát xung quanh xem có ai không, vì thang máy đã ngừng hoạt động nên cô chỉ đành đi thang bộ.
Buổi tới ở đây vô cùng yên tĩnh, tiếng bước chân "lạch cạch" nghe vô cùng đáng sợ.
Lúc đi lên tới sân thượng, cô đứng ở ngoài một hồi lâu mới dám mở cửa bước vào, có một người đã đứng chờ sẵn ở đó.
Người này mặc một bộ đồ màu đen, đội mũ che kín hết khuôn mặt, quay lưng về phía cô.
Trương Tuyết Y với tay mở công tắc đèn lên, dè dặt hỏi.
"Ai đang đứng ở đó vậy?"
Người đó nghe thấy tiếng động liền từ từ quay người lại, tháo bỏ lớp khẩu trang, đập vào mắt chính là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
"Lê Nhật Hạ?"
Quả nhiên là cô ta.
"Đã lâu không gặp, Trương Tuyết Y..."
"Người lan truyền tin đồn về tôi chính là cô đúng không?"
Lê Nhật Hạ nhếch mép, thản nhiên trả lời.
"Đúng vậy, thì sao chứ? Làm sao tôi có thể để cô sống sung sướng trong khi tôi ngày nào cũng phải sống một cách lén la lén lút và khổ sở như vậy!"
Trương Tuyết Y híp mắt, quả thật Lê Nhật Hạ đã thay đổi rất nhiều, từ ngoại hình đến tính cách.
Cô ta rất gầy, gò má hốc hác khiến khuôn mặt càng trở nên đáng sợ.
Có lẽ ngày qua ngày, nỗi hận đối với Trương Tuyết Y càng ngày càng sâu đậm.
Cô im lặng trong chốc lát rồi bật cười.
"Lê Nhật Hạ, cô cũng gan thật, dám gọi tôi ra đây mà không sợ tôi báo cảnh sát à? Cô đang là tội phạm bị truy nã mà?"
Cô ta siết chặt tay, gằn giọng.
"Yên tâm đi, trước khi tới đây tôi đã có chuẩn bị sẵn rồi, ở bên dưới đều có người canh gác, ngoài cô ra sẽ không ai bước vào đây được."
"Thật sao? Tôi rất thắc mắc không biết người cứu cô ra là ai? Người yêu cũ sao? Hay là một đại gia nào đó?"
Lê Nhật Hạ cười lạnh, lấy từ trong túi áo một điếu thuốc rồi châm lửa, làn khói trắng mờ mờ ảo ảo bao trùm lấy khuôn mặt của cô ta.
"Tôi không biết anh ta nhưng anh ta lại biết tôi.
Tất cả là nhờ cô đấy, anh ta nói sẽ giúp tôi thoát ra với điều kiện hợp tác để khiến cô thân bại danh liệt.
Tôi không biết cô sống như thế nào mà lại có nhiều người ghét như vậy?".