Sáng hôm sau, Trương Tuyết Y đã ra ngoài từ sớm để mau chóng về với hai tiểu bảo bối nhà mình.
Còn ông bà Trương đã bắt đầu quay trở lại công ty để làm việc.
Cherry và Dưa Hấu sau khi được dì Lan cho ăn xong liền chạy lên tìm Trương Tinh Húc.
Lúc này cậu vẫn ngủ, hai đứa lay mãi mới dậy.
Trương Tinh Húc mơ mơ màng màng mở mắt, đầu rối như tổ quả, quần áo xộc xệch trông thảm hết mức.
Vẻ mặt như hỏi "tôi là ai, đây là đâu".
Mở mắt ra thấy Cherry và Dưa Hấu đầu tiên, Trương Tinh Húc nhảy cẫng lên, một nỗi bất an mơ hồ xuất hiện...
Hôm qua uống say quá cho nên đã sớm quên sạch những chuyện mình làm, bao gồm luôn những bí mật của Trương Tuyết Y.
"Sao...!hai...!hai đứa ở đây vậy?" Trương Tinh Húc run cầm cập nhìn Cherry và Dưa Hấu, một sự sợ hãi xuất phát từ bản năng.
"Tụi con muốn đến Cẩm Tú Viên!"
Cherry lên tiếng đầu tiên, vẻ mặt tươi cười hôm qua giờ đã không còn, thay thế bằng một cảm giác lạnh lùng không khỏi khiến người khác rùng mình.
Đầu Trương Tinh Húc nổ cái "rầm"!
Cẩm Tú Viên, là biệt thự chính của Dương gia đó.
Cũng là nhà của "anh rể".
Năm chị mang bụng bầu đi du học, ba mẹ cậu đã cắt đứt toàn bộ với nhà đó, cấm bén mạng tới đó dù chỉ nửa bước, bây giờ chạy tới đó khác gì nộp mạng.
Mà sao hai đứa nhóc kia lại biết được, lại còn biết nhà chính của Dương gia là Cẩm Tú Viên.
Nhưng bây giờ Trương Tinh Húc căn bản không có thời gian để ý đến những điểm này, liều mạng xua tay.
"Không...!không được...!có chết cậu cũng không tới đó đâu, mấy đứa...!về đi!"
Dưa Hấu liền lấy điện thoại trong túi ra, mở một đoạn ghi âm lên.
"Ha ha...!bí mật à, nhiều lắm, để cậu nói cho nghe nhá.
Lúc năm tuổi, mẹ mấy đứa có nuôi một con mèo.
Nhưng hai hôm sau, con mèo lại chết, là do cậu lỡ cho nó ăn phải thuốc diệt chuột của dì Lan.
Mẹ mấy đứa tưởng mấy đứa hàng xóm hại chết nó nên lập lời thể nhất định phải cạo tóc của hung thủ hại chết con mèo.
À, còn lúc mười tuổi cậu lỡ làm bể một bình gốm cổ của ông ngoại mấy đứa, do sợ bị đánh nên đã lấy dép của chị để vào chỗ cái bình, kết quả ông ngoại biết, mẹ của hai đứa bị cấm đi chơi một tháng, ngày nào cũng ngồi trong phòng khóc...!haha thật buồn cười."
Đoạn ghi âm vừa kết thúc, gương mặt Trương Tinh Húc trắng bệch, môi run cầm cập.
Những thứ này là tử huyệt của cậu.
Chưa nói tới khi ba biết, chỉ cần chị biết thôi là.
So với việc bị chị tra tấn thì chết còn thoải mái hơn nhiều lần.
Trương Tuyết Y giờ không còn là một cô gái thục nữ nữa, không khác gì một thằng "đàn ông".
Từ lúc về nước tới giờ, trong tủ cô không có lấy một cái váy, lúc về nước còn mang một "em" mô tô về.
Nói về đánh nhau thì khỏi phải bàn, Cherry và Dưa Hấu từng kể , lúc cô đi du học, có một đám du côn tới nhà định gây sự, kết quả mười thằng đàn ông bị một cô gái đánh cho thừa sống thiếu chết...
Nếu để chị cậu biết được những thứ kia, thì quả thật cuộc sống sau này...!sống không bằng chết!
Cherry và Dưa Hấu thấy vẻ sợ hãi của Trương Tinh Húc chỉ âm thầm cười lạnh, ai bảo cậu chọc ai không chọc lại đi chọc phải mẹ của hai nhóc.
Lúc này, Dưa Hấu mới lên tiếng.
"Cậu, chúng ta lại tiếp tục đàm phán , cậu đưa tụi con đến Cẩm Tú Viên, tụi con sẽ xóa đoạn video."
Cherry tiếp lời.
"Nếu cậu có ý nghĩ xóa đoạn video thì hãy bỏ ngay đi, nếu cậu xóa trong chiếc điện thoại này thì một đoạn tương tự sẽ được gửi đến máy của mama."
Chỉ một câu nói đã đẩy Trương Tinh Húc xuống hầm sâu vạn trượng, quả thật ý nghĩa giành lấy điện thoại vừa mới hiện ra trong đầu cậu nhưng lại bị Cherry dập tắt.
Bấy giờ Trương Tinh Húc mới từ từ suy luận lại, từ việc chuốc say...!rồi ghi âm.
Trương Tinh Húc run rẩy, cắn móng tay.
Nói vậy là hai đứa này đã có kế hoạch từ trước, chúng đã giăng sẵn cái bẫy...chỉ để cậu nhảy vào.
Quái vật!
Không phải là con người mà!
Trương Tinh Húc bất đắc dĩ phải thỏa thuận.
Dù gì cũng chỉ có một sự lựa chọn...!haiz...
Cậu xuống dặn dì Lan một tiếng rồi dắt Cherry và Dưa Hấu ra xe.
Trước khi đi, Cherry nghiêm mặt nhắc nhở.
"Cậu, sớm muộn gì mama cũng sẽ biết, cậu lựa lời mà nói, nếu không thì biết hậu quả rồi đấy."
Dưa Hấu liền làm một động tác cắt cổ phụ họa cho chị mình.
Trương Tinh Húc gật đầu lia lịa, nếu không nghe lời hai tiểu tổ tông này...!thì chỉ có một kết cục bi thảm.
Đi một lát đã tới được Cẩm Tú Viên, nhưng không có giấy thông hành nên không thể vào được.
Cherry và Dưa Hấu đành phải xuống xe để lẻn vào.
Trước khi vào Cherry dặn cậu mình ngồi trong xe để chờ có lệnh mới được vào, tránh cho đỡ bị muỗi đốt...!may ra vẫn còn một chút nhân tính.
Trước khi đi Cherry và Dưa Hấu đã xâm nhập được vào camera xung quanh Cẩm Tú Viên nên đã thuận lợi trốn được các góc máy quay, bảo mật của Cẩm Tú Viên vô cùng cao, nếu có người lạ vào sẽ lập tức báo động, hai nhóc không thể làm liều.
Tìm một hồi cuối cùng Dưa Hấu cũng tìm được một "lỗ chó", vừa đủ cho một đứa bé chui vào.
Sau một hồi lăn lộn, cuối cùng Cherry và Dưa Hấu cũng vào được trong biệt thự, bộ dạng của hai đứa không thể nào tả được.
Đầu tóc rối tung rối mù, quần áo không còn nhận ra được màu lúc mới mặc, da dẻ trắng hồng lúc ban đầu đã có vài chỗ đen do dính đất cát,trên người còn dính vài cái lá, còn miệng Cherry thì ngậm một cọng rơm, nói chung là thảm hết biết.
Hai đứa quay ra nhìn nhau rồi thở dài, hành trình rước papa về...!đúng là thật vất vả.
Cherry và Dưa Hấu đi sâu vào trong khuôn viên biệt thự, tới vườn sau nhà thì thấy có hai ông bà đang ngồi nói chuyện với nhau, người đàn ông thì cũng chỉ cỡ bảy mươi tuổi, còn người phụ nữ thì sáu mươi hoặc sáu lăm.
Mắt hai đứa sáng lên, đã phát hiện mục tiêu!
Người đàn ông là Dương Lập Thành, còn người phụ nữ Lương Hi Hoa.
Là hai cụ!
Tuy nói là cụ nhưng hai người vẫn rất trẻ, trong sơ yếu lí lịch, cụ ông mới chỉ bảy mươi lăm, còn cụ bà thì nhỏ hơn ông năm tuổi.
Do phụ nữ nhà họ Dương sinh sớm nên cho dù là cụ bà hay bà nội của hai đứa vẫn còn rất trẻ.
Lương Hi Hoa thường ngày khó tính nhưng có thể nhìn ra lúc này đang bị Dương Lập Thành chọc cho cười không ngớt.
Lương Hi Hoa lúc này liếc ngang qua góc vườn nhưng lại vô tình thấy hai đứa bé lem luốc đang đứng ở đó, đang định kêu người ra bắt nhưng lúc thấy gương mặt của Cherry thì lại sững sờ.
Dương Lập Thành nhìn theo ánh mắt của bà cũng thấy hai đứa trẻ đang đứng ở đó liền quát lên.
"Vệ sĩ đâu, Hoàng quản gia, sao lại để hai đứa nhóc lẻn vào đây, đuổi ra ngoài!"
Cherry thấy vậy liền kéo tay em trai lùi lại phía sau, Dưa Hấu cũng nắm chặt lấy tay chị, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nhưng chưa đợi bọn họ tiến lại gần hai người thì Lương Hi Hoa hét lên.
"Tất cả lui ra, không ai được đụng tới hai đứa nhỏ, Hoàng quản gia, lập tức đi mua cho tôi hai bộ quần áo trẻ con."
Những vệ sĩ nghe thấy mệnh lệnh liền lui ra ngoài, Hoàng quản gia tuy thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Sau khi những người kia lui ra hết, Lương Hi Hoa lập tức đi ra chỗ Cherry và Dưa Hấu đang đứng , giọng có chút run rẩy.
"Hai con...hai con là con nhà nào vậy...phải con của Nhất Thiên không?"
Cherry và Dưa Hấu quay qua nhìn nhau rồi gật đầu.
Lương Hi Hoa kích động tới nỗi rơi nước mắt.
Dương Lập Thành thấy vợ mình như vậy liền đi tới hỏi.
"Mình à, mình nói gì vậy? Sao lại là con của Nhất Thiên?"
Lương Hi Hoa liền nắm lấy tay ông, giọng nói không giấu nỗi sự vui mừng.
"Ông à, ông nhìn con bé...!giống quá...!giống Nhất Thiên quá đi mất."
Lúc này, Dương Lập Thành mới nhìn kĩ lại Cherry, nhìn xong thì giật thót mình, mới nãy mặt Cherry có hơi lem luốc nên ông không nhìn rõ hơn bây giờ nhìn lại, quả thật là bản sao của thằng cháu nội.
Ông lại nhìn sang thằng bé bên cạnh, hơi nhíu mày.
"Cháu gái à, đây là ai vây?" Dưa Hấu từ nhỏ giống mẹ không giống ba nên không trách được hai người.
Lương Hi Hoa lúc này cũng nhìn sang, khẽ cau mày.
Cherry kéo em trai lại sát người mình.
"Tụi con là chị em sinh đôi"
Dưa Hấu gật đầu.
Dương Lập Thành và Lương Hi Hoa không ngờ lại là như vậy, kích động không thôi
Họ cuối cùng cũng có chắt rồi, có những đứa chắt.
Hai người có tới đứa cháu nhưng lại chẳng đứa nào chịu kết hôn, bây giờ thằng nghi ngờ không cưới vợ nhất lại có tới hai đứa con, mà hai đứa lại lớn như vậy.
Về việc Cherry nói Dưa Hấu là em trai sinh đôi thì cũng không nghi ngờ.
Sở dĩ sinh đôi phần lớn là di truyền, cũng có ngẫu nhiên.
Dương Nhất Thiên cũng có một em trai song sinh nên Cherry và Dưa Hấu là sinh đôi cũng không quá lạ.
Hai người vội kéo chắt trai chắt gái vào nhà, vội vàng sai người đi lấy khăn để lau người cho hai bé, còn thay luôn cả bộ đồ Hoàng quản gia vừa mới mua.