Lịch Kiếp

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Mặc Hàm

Một chuyện khác khiến hoàng đế để ở trong lòng, tự nhiên chính là tìm kiếm giải dược. Hắn phái người đi tuyết sơn ở phía bắc Tố quốc, thu thập mấy loại độc hoa, mang về Chử quốc. Trương thái y thoáng điều chỉnh phương thuốc của Hoàng đế, giải độc nhưng vẫn không có cách như trước.

Tố quốc Tuyết Sơn độc hoa luyện chế độc dược, lưu truyền không rộng rãi giữa các nước, chế độc nhân thập phần thần bí, lời đồn đãi liền ẩn cư ở trong Tuyết Sơn. Nhưng những đỉnh núi kéo dài mấy ngàn dặm, xuyên qua Tố quốc cùng Lương quốc ở bắc cảnh, làm sao có thể dễ dàng tìm được? Hoàng đế không còn cách nào khác, chỉ có thể phái người tinh tế tìm kiếm, mười năm dù sao cũng không ngắn, không bằng chuyên chú vào chuyện trước mắt.

Ta không biết thời gian mười năm đối với phàm nhân là dài hay ngắn, đối với hổ loại bình thường đã là nửa đời người, mà sau khi ta lịch kiếp trở lại thiên đình, chờ đợi ta chính là kiếp sống thần tiên thiên tuế vạn năm, thật sự là muối bỏ biển. Nghĩ như vậy, Hoàng đế cùng Đại hoàng tử đối với ta mà nói bất quá chỉ là khách qua đường, tựa như tảng đá lao vào dòng nước chảy xiết, không kích nổi nửa điểm thủy hoa liền bị mang đi. Trước mắt đối với đại hoàng tử đủ loại tình cảm, coi như thật sự không đáng kể.

Nhưng giờ phút này ta nằm trong lương đình xưa nay y thích nhất, nhìn đàn cá trong hồ vô ưu vô lự, nhớ tới ngày tuyết rơi y nhẹ nhàng ôm lấy ta, hỏi ta có nguyện ý dùng vĩnh hằng dài dằng dặc trao đổi không? Nghĩ tới đây, đầu vốn bởi vì buồn ngủ liền choáng váng càng thêm trướng lên, mơ hồ có hồi ức gì muốn tràn ra, nhắm mắt lại chỉ thấy tuyết bay đầy trời cùng tiếng chuông xa xôi truyền đến bên tai.

Ta không muốn suy nghĩ nhiều, đứng dậy trở về tẩm điện. Hoàng đế tựa vào ghế dựa, hơi nhắm mắt lại, trên bàn nhỏ trước người bày một bàn cờ hai vò quân cờ, dĩ nhiên đã hạ một nửa. Ta theo thường lệ nhìn không hiểu, lại bỗng nhiên nghĩ đến, có phải ngày đó hắn cùng đại hoàng tử còn chưa đánh xong ván cờ hay không?

Hắn mở mắt ra, cầm một quân đen, đặt trên bàn, lại cầm một quân trắng, lại tự đánh mình. Hắn chơi một hồi, nhìn chằm chằm bàn cờ hồi lâu, thở dài rút quân cờ mới ra, lại trở lại ván cờ ban đầu, “A Chiểu, sao vô luận như thế nào đi, kết quả đều là một hồi tử cục?”

Chớp mắt đã đến tháng Sáu. Hàn tướng quân bị hai vị hoàng tử Lương quốc giáp công, lâm vào khổ chiến. Hoàng đế hạ lệnh tập trung thêm mười vạn quân ở biên cảnh chờ lệnh, tùy thời có thể chạy tới tiền tuyến. Đại hoàng tử một đường cũng không thuận lợi, mặc dù vô địch quân quấy rầy nhưng giặc ải, mỗi đường đi qua một châu không thể không lưu lại một ít binh lực trấn thủ. Hoàng đế ở ngự thư phòng nghị sự, một thần tử tán thưởng nói: “Phi Long tướng quân quả nhiên suy nghĩ rất xa, nơi hắn đi ngang qua, đúng là nơi tương lai Lương quốc muốn nhượng lại cho triều ta, hiện giờ lưu lại thủ quân, liền không sợ sau này Lương Hoàng đổi ý.” Một người khác phụ họa nói: “Con đường này tuy rằng gian hiểm, nhưng quý ở có thể công có thể thủ, nếu tương lai cùng Lương quốc khai chiến, vừa lúc mở đường trước.”

Hoàng đế lại trầm ngâm không nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn, “Bên cạnh Phi Long hiện giờ còn lại bao nhiêu người?” Một người bẩm báo: “Hẳn là khoảng bảy vạn người.” Hoàng đế gật đầu, biểu tình thoáng an tâm, lại bố trí một ít triều vụ, liền đuổi chúng thần đi.

Hắn ngồi ở phía sau bàn, ánh mắt dừng lại chiến đồ khổng lồ trên bức tường, nhìn kỹ lại bỗng nhiên nhíu mày. Hắn đứng dậy từ ghế của mình và đi đến bức tường để đưa tay ra mô tả các tuyến đường quân sự. Hoàng tử Tân quốc chủ yếu chia làm ba đường, từ đông, nam, tây phân biệt công đô, đại hoàng tử chọn phía bắc, Hàn tướng quân đang bị hai quân Tây Nam hợp kích. Ba đường nhân mã kia, vốn rối rắm lẫn nhau, ai cũng không chịu chịu thiệt thòi để cho người khác tấn công vào quốc đô trước. Dựa theo thế cục hiện giờ, quân đội phía đông lại đi nơi nào?

Biểu tình hoàng đế đột nhiên lạnh xuống, gọi cận thần thân tín, “Cửu hoàng tử Lương quốc từ con đường phía đông công phá, hiện tại đi nơi nào?” Mọi người hai mặt nhìn nhau, Chử quốc ở phía tây Lương quốc, con đường từ đông đến vừa vặn là ít đề phòng nhất. Hoàng đế lắc đầu hỏi ngược lại: “Không có động tĩnh gì? Hai đường Tây Nam bị Hàn Thành hấp dẫn, Phi Long cách quốc đô còn có một khoảng cách, thủ thành kia bạc nhược hiện giờ chính là cơ hội công thành tốt nhất, làm sao mà hết lần này tới lần khác không có động tĩnh?” Mọi người im lặng không dám nói, sắc mặt Hoàng đế càng thêm khó coi, “Bên ngoài không có động tĩnh, bên trong tất nhiên có quỷ. Người đâu, trẫm muốn nghe tin tức của mật thám!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio