Edit by Mặc Hàm
Hiếm khi ban ngày không gấp rút lên đường, ta nằm sấp ở một bên. Trong mộng trở lại quá khứ, dưới hành lang tẩm điện, đèn cung điện bát giác, màn che màu trắng, thái giám mỗi ngày đưa hai bữa thịt bò tươi. Ta liếm sạch móng vuốt, bước qua cánh cửa, Hoàng đế cùng đại hoàng tử ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, Hoàng đế từ phía sau ôm lấy đại hoàng tử, nắm tay y, cùng cầm một cây bút, vẽ một bức tranh sơn thủy. Đại hoàng tử nhẹ nhàng cười, vẻ mặt khoái hoạt như vậy, quay đầu đi nhìn Hoàng đế. Trong mắt Hoàng đế tràn đầy thâm tình, cằm chống lên trán y, nói ra những lời thì thầm ngọt ngào.
Ta nâng bàn tay trước xoa mặt, không phân biệt được là mộng cảnh hay là hiện thực. Trong lòng mơ hồ có một ý niệm trong đầu, vẫn là cuộc sống như vậy càng tốt, chẳng lẽ ta cũng sống qua ngày khổ sở, ngại gì bần cùng với giàu có? Cơm áo không lo, nhất hô bách ứng, không giống như hiện tại thương tàn bệnh tử. Ta giật mình, ai chết! Chợt mở hai mắt lên, Hoàng đế cùng Đại hoàng tử đồng loạt quay đầu nhìn ta.
Trái tim vẫn còn đập loạn, nhưng cuối cùng nó cũng dần bình ổn lại. Đại hoàng tử đã có thể đi bộ, Hoàng đế cũng mạnh khỏe không có việc gì, tuy rằng ở rừng núi hoang sơ gian nan đi về phía trước, nhưng vui sướng trong mắt mỉm cười cũng không thay đổi. Ta tìm được an ủi, đi lên tiến tới bên cạnh đại hoàng tử, lấy đầu cọ cọ thân thể y.
Y aida một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế. Hoàng đế đưa tay gõ đầu ta một cái, “Nhìn chuyện tốt ngươi làm.” Ta cúi đầu nhìn, bàn cờ trên mặt đất bùn kia bị móng vuốt của ta hủy đi một nửa, mơ hồ không rõ. Chậc, sao còn chưa chơi cờ xong? Không hiểu không hiểu, đến tột cùng có cái gì thú vị? Đại hoàng tử xoa xoa cằm ta, cười nói: “Cũng được, ta vừa lúc mệt mỏi, ngày khác lại đánh.”
Hoàng đế lại còn chưa thỏa mãn, vẫn nhìn chằm chằm nửa bàn cờ còn sót lại hồi lâu, chậm rãi nói: “Mặc dù chưa xong, xem ra hơn phân nửa là A Chiểu muốn thắng.” Đại hoàng tử lắc đầu cười nói: “Vậy cũng chưa chắc, ta thấy hoàng thượng thắng lớn hơn.” Hoàng đế cười rộ lên, “Trước kia ngươi cố ý thua trẫm, khó có được chân chính đánh cờ, lại luôn không có cơ hội đánh xong.” Đại hoàng tử cười nhạt, “Thật sự phân thắng bại, quân cờ bị rút không, chẳng phải là tịch mịch sao? ”
Y nói xong, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Ta luyện đi thêm một hồi nữa.” Hoàng đế đứng bên cạnh y, nhìn từng bước một, một khi bất ổn liền đi đỡ y. Đại hoàng tử chống nạng, giơ tay lau mồ hôi, “Không đi bao lâu, nhưng đều đổ mồ hôi.” Hoàng đế ôm hắn vào trong ngực, “Mệt mỏi liền nghỉ ngơi, trẫm đỡ ngươi ngồi xuống.”
Bọn họ trở lại dưới tàng cây, hoàng đế tự thân ôm đại hoàng tử, lại giống như trong mộng ta. Đại hoàng tử quay đầu lại, Hoàng đế mỉm cười hôn y, gọi ta cơ hồ không nghe rõ. Hoàng đế nâng cằm y, trong mắt đầy ánh cười, môi ngậm hai cánh môi trên dưới của y, mút vào, lưu luyến quên về. Đại hoàng tử cười khúc khích, thoáng đẩy hắn ra, “Hoàng thượng, ngươi cứng rồi.” Hoàng đế phủ lỗ tai hắn nói: “Trẫm đã sớm nói qua, đợi chân ngươi tốt rồi, muốn làm một ngày một đêm.” Đại hoàng tử trợn to mắt, “Rõ ràng còn chưa đi vững. Hoàng đế cười, hôn mí mắt y, “Vậy thì làm trước một ngày.”
Đại hoàng tử bật cười, cũng không nhăn nhó nữa, quay đầu lại, thân thể tựa vào ngực Hoàng đế. Hoàng đế cởi hết quần áo y, quần cởi đến đầu gối, chân phải kéo ống quần ra, lại nhanh chóng dùng da thú bọc chặt thân thể bán khỏa thân lại. Tay hắn duỗi xuống dưới, cầm tính khí đại hoàng tử, có lẽ ngón tay lạnh như băng, y rùng mình một cái. Hoàng đế như trấn an hôn hôn lên gáy y, hơi động tay lên trên, tay kia thăm dò xuống, đại hoàng tử na một tiếng, thân thể càng ngửa ra sau, co chân phải lại. Da thú trượt từ trên đùi y xuống, lộ ra cả đường nét bóng loáng, lập tức nổi da gà, giữa đùi cũng nhìn rõ mồn một.
Ngón tay Hoàng đế nhẹ nhàng cắm vào, bọn họ đã lâu không làm, đại hoàng tử đau đến nhíu mày, Hoàng đế một bên trêu chọc, một bên không chút do dự cắm ngón giữa vào. Hắn thấp giọng cười nói: “A Chiểu bị thương hồi lâu, nơi này cũng phải cố gắng luyện tập.” Đại hoàng tử hừ một cái, quay đầu không để ý tới hắn, Hoàng đế mỉm cười khuấy động ngón tay, đùa bỡn một lát, lại nói: “Nơi này khôi phục nhanh hơn đi đường nhiều, vững vàng hút trẫm, cho dù đã lâu không tới, cũng vẫn nhớ rõ trẫm.” Đại hoàng tử tức giận nói: “Lần trước Hoàng Thượng vì để nó mà nhận ra ngươi, cũng không tốn nhiều công sức sao?” Hoàng đế cười rộ lên, “Nơi này nguyên lai không chỉ thành thật, mà còn rất chặt chẽ.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã cắm ba ngón tay ở bên trong đại hoàng tử. Đại hoàng tử hơi nâng người lên, thở hổn hển hình thành một mảnh sương trắng, ý bảo Hoàng đế rút ngón tay ra, “Được rồi.” Hoàng đế cười một tiếng, tạm thời để y nằm xuống, đứng dậy cởi xiêm y cũng khoác da thú, lộ ra long căn vểnh lên cao ở bên ngoài. Đại hoàng tử nhìn thứ tráng kiện kia của hắn, khó có được có chút hoảng hốt, Hoàng đế ngồi xuống, cười nâng thân thể y, “Như thế nào, A Chiểu lại không biết nó?” Hắn dứt lời, khó khăn lắm mới đè thân thể đại hoàng tử xuống phía dưới, dương vt nhắm ngay hậu huyệt bạch một tiếng không rễ mà vào.
Hoàng đế dựa lưng vào thân cây, ôm đại hoàng tử trước ngực, giơ chân trái bị thương của y ở giữa không trung, giữa thắt lưng không ngừng đỉnh lên. Hai tay Đại hoàng tử chống đất, nương theo khí lực đạp chân phải, lộ ra mông. Hoàng đế thở hổn hển nói: “May mắn bên trong A Chiểu biết trẫm, vừa chặt đến tiêu hồn, lại khiến trẫm thuận lợi cắm vào đến cùng, lửa nóng ẩm ướt, nơi trẫm thích đều nhớ kỹ.” Đại hoàng tử rên rỉ oán hận nói một câu câm miệng, lại đổi lấy động tác càng thêm mãnh liệt của Hoàng đế. Cả người Đại hoàng tử mất đi khí lực, thân trên xụi lơ trong ngực Hoàng đế, càng bị hắn ôm chặt, bị ép nâng mông lên nghênh hợp trùng kích.
Đợi hai người tiết một lần, tính khí hoàng đế không hề yếu ớt chút nào, hắn lôi kéo đại hoàng tử đứng lên, đem chân trái của y để qua một cành cây thấp bé, vén da thú lên, đẩy hai mông ra, từ phía sau cắm vào. Vạt áo trước đại hoàng tử t đều tản ra, run rẩy quay đầu lại kêu lạnh, Hoàng đế kéo da thú trên người bọc lấy y, chỉ hạ thân di chuyển kịch liệt cơ hồ sắp đâm thủng.
Hôm nay hắn làm đặc biệt hung ác, đại hoàng tử sớm đã xin tha, hắn lại không chịu buông tha. “Hoàng thượng… Đợi, đợi lát nữa truy binh tới… Chúng ta, chúng ta cũng không có khí lực chạy trốn…” “Hoàng, Hoàng thượng… Ta đói… Ôi, ôi!” “Ta, ta không thể … Hoàng thượng…” Hoàng đế lại không chịu buông tha, thậm chí sờ đến chỗ giao hợp, lại thò vào hai ngón tay, mở miệng huyệt ra, “A Chiểu nói bậy, nơi này lớn như vậy, rõ ràng rất tham lam.” Cổ họng đại hoàng tử kêu đến sắp rách, chỉ có chống đỡ chân phải không ngừng run rẩy, trên mặt càng ngày càng ủy khuất, rốt cục nhịn không được mắng: “Hỗn đản, ngươi vừa rồi còn nói chỉ làm một nửa!” Hoàng đế cười hôn lên mặt hy “A Chiểu ngốc, trời rõ ràng còn sáng. “Giọng nói của hắnvừa dứt, lại bắt đầu ho khan kịch liệt.
Đại hoàng tử giơ một tay lên, quay đầu lại vuốt ve mặt Hoàng đế, “Hoàng thượng, làm sao vậy?” Hốc mắt y đỏ lên, hai mắt tràn đầy ẩm ướt, tuy rằng là do tình dục mà ra, nhưng lại hiện ra một loại bi thương rơi lệ. Hoàng đế ngừng ho lắc đầu, giương mắt nhìn y giống như có một khoảnh khắc sửng sốt, sau đó cúi đầu hung hăng hôn y. Đại hoàng tử giãy dụa phát ra nức nở, liều mạng quay đầu, trên môi bị cắn đến máu tươi đầm đìa, tức giận nói: “Ngươi phát điên cái gì!” Hoàng đế mỉm cười, ngón tay dính máu kia của hắn, lau đi khóe mắt y, lướt qua tóc mai. Biểu tình kinh ngạc của đại hoàng tử làm nổi bật hai đường đỏ thẫm kia, tựa như toát ra bi thương chân chính. Hoàng đế khẽ cười, cúi đầu lại liếm sạch vết máu, giữa môi răng thở dài gọi: “A Chiểu, A Chiểu. ”
Động tác của hắn hung mãnh như vậy, nụ hôn lại đặc biệt triền miên ôn nhu. Hắn sắp làm cho đại hoàng tử mất hết lực, lại vẫn cẩn thận chăm sóc chân bị thương của y. Ta ở bên cạnh nhìn hai người, trời làm nắp đất làm lư, khoác da thú giao hoan trong rừng, có khác gì thú trong núi đâu? Bọn họ dây dưa ở một chỗ, rõ ràng đều thân kinh bách chiến, lại có vẻ có chút vụng về cùng gian nan.
Ta bỗng nhiên thông suốt trong lòng, chúng ta kỳ thật đều giống nhau. Ta cùng đại hoàng tử không phải đồng loại, mặc dù sống cùng một chỗ, lại không thể làm loại chuyện thân mật này. Mà hoàng đế cùng đại hoàng tử làm hết chuyện hoan ái thì như thế nào? Một người bị nhốt vũ nhục lừa gạt lợi dụng mọi thủ đoạn, một người tính kế thâm trầm tựa biển vĩnh viễn không chịu mở rộng lòng. Cho dù thân thể đều dung hợp ở một chỗ, khoảng cách giữa lòng người cũng xa hơn.
Nhưng mà—— ta nghiêng đầu nhìn bọn họ, đã như vậy, vì sao còn muốn ôm nhau? Vì sao còn muốn triền miên một chỗ? Vì cái gì vẫn cùng nói cười, trong tứ chi giao triền lại lộ ra tuyệt vọng thật sâu?
Ta muốn đoán lòng người, nhưng mà quá khó.