Chương : Nếu như tôi thật sự chết đi, cô sẽ đau lòng chứ?
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô, giọng nói vô cùng yếu ớt: “Cô vừa rồi vì tôi mà khóc sao?” hắn nói.
Nghe giọng nói Mục Cảnh Thiên vang lên, Hạ Tử Hy ngây người, sau đó lên tiếng: “Nếu như anh vì tôi mà xày ra bất kỳ chuyện gì, tôi nhất định sẽ án năn hối hận cả quãng đời còn lại!”
“Ăn năn hối hận? Chỉ có ăn năn hối hận hay sao?” Mục Cảnh Thiên nhíu mày, không vui nói.
Hạ Tử Hy ngấy người, màn đêm tăm tối, không thể thấy rõ bất kỳ thứ gì chỉ trừ đôi mắt sáng lấp lánh của người
đàn ông này, giống như viên ngọc quý, thần sắc khác với bình thưởng, đã không còn sự thâm sâu khó lường, cũng không hề có sự trêu chọc, chơi đùa thế gian, ngay giờ khắc này, trong đôi mắt của Mục Cảnh Thiên chỉ còn lại sự chân thật, thật đến mức Hạ Tử Hy cảm thắy sợ hãi.
“…đúng!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
Giây kế tiếp, Mục Cánh Thiên cũng không biết lấy từ đâu sức lực, trực tiếp kéo Hạ Tử Hy về phía mình: “Anh muốn làm gì…”
Câu nói này cùa cô vẫn chưa nói hết, Mục Cảnh Thiên hơi nhướng người hôn lên đôi môi của cô.
Khoánh khắc đó, Hạ Tử Hy như chết lặng.
Mi mắt đen dài khẽ chớp, nhưng lại không biết nên phải làm như thế nào.
Mục Cảnh Thiên nhẹ nhàng hôn cô, không giống như những nụ hôn trừng phạt bình thường, ngược lại nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng hôn lấy cô. Lưỡi của anh ta từ từ cuốn lắy cô.
Chờ đến khi Hạ Tứ Hy khôi phục tinh thần, lập tức bật dậy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Anh điên rồi sao?” hiện tại vẫn còn có tâm trạng để làm chuyện náy hay sao.
“Không phải vừa rồi cô cũng rắt hưởng thụ sao?” Mục Cảnh Thiên
trêu chọc cười nói.
“Anh còn có tâm trạng trêu đùa, xem ra vết thương không có gì đáng ngại!” Hạ Tử Hy nói, nhưng hai gò má lại không kìm được mà ừng đỏ còn có chút nóng bừng, đôi mắt hoảng hốt nhìn bốn phía, không dám đối diện Mục Cảnh Thiên.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người con gái trưó’c mặt, tâm trạng Mục Cánh Thiên vô cùng vui sướng, khóe môi nhếch lên nụ cười, nói: “Hạ Tử Hy…”
“Chuyện gì?”
“Nếu như tôi thật sự chết đi, cô sẽ đau lòng chứ?” Mục Cảnh Thiên đột
nhiên hỏi, ánh mắt vô cùng chân thành.
Nhìn dáng vẻ chân thành chò’ câu trả lời của cô, Hạ Tử Hy có chút ngây người sau đó lên tiếng: “Tôi sẽ không trả lời những câu hỏi mang tính giả thuyết như vậy!”
“Cô chính là muốn tôi chết trước mặt cô hay sao?”
“Anh có thể nói những lời may mắn hay không?”
“Chỉ cần cô trả lời tôi, tôi sẽ không nói như vậy nữa!”
“Tôi nói rồi, không trả lời những câu hỏi mang tính giả thuyết như vậy!”
Mục Cánh Thiên tức giận!
“Hạ Tử Hy, cô nhất định phải đeo mặt nạ nói chuyện với tôi hay sao? Cô vừa rồi không phải khóc rất đau lòng hay sao?” Mục Cảnh Thiên cỏ chút tức giận nói, vì dùng sức nói chuyện nên động đến vết thương trên người, đột nhiên rên lên đau đớn.
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh ta, Hạ Tử Hy nhíu mày: “Anh thế nào rồi? Đau ở đâu?” cô lập tức nghiêng người đến hòi thăm.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Hạ Tủ’ Hy, trong lòng Mục Cảnh Thiên nói không nên lời vui sướng, nhưng hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, sau đó lên tiếng trả lời: “Không chỗ
nào không đau cả!”
Nghe anh ta trả lời như vậy, Hạ Tử Hy càng lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Trả lời tôi!”
“Cái gì?”
“Câu hỏi vừa rồi của tôi!” Mục Cảnh Thiên vô cùng cố chấp hỏi, chính là một bộ dạng không chấp nhận lùi bước, nếu Hạ Tủ’ Hy vẫn không trả lời hắn thì hắn tuyệt đối không từ bỏ
Chương : Cồ sợ rắn sao?
Hạ Tử Hy đặc biệt cạn lời, nhìn Mục Cảnh Thiên sau đó bất lực gật đầu: “Ừ!”
“ử cái gì mà ừ? Có đau lòng hay không?” Mục Cảnh Thiên tiếp tục hỏi.
Hạ Tử Hy bất lực trợn mắt nhìn hắn sau đó nói: “…Có!”
Nghe câu trả lời của cô, Mục Cảnh Thiên mãn nguyện nhếch môi cười.
Nhìn nụ cười của anh ta, Hạ Tử Hy nói: “Hiện tại vẫn nên suy nghĩ cách ra khỏi đây thì hơn!” ngước lên nhìn phía trên, căn bàn không thể thấy bất cứ thứ gì, bốn phía đều là một màng tối đen. “Hiện tại cũng không biết chúng ta đang ở đâu!”
“Bốn phía đều là có, nhất định là nơi giống như rừng rậm hoặc là chỗ hoang dã!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy nhíu mày thắc mắc hỏi: “Nếu như vậy, có phài sẽ có thú dữ xuất hiện không?”
“Thú dữ? Chuyện này thì không chắc, nhưng những chỗ nhiều cỏ như vậy, nhất định sẽ có rắn!”
RẤN?
Nghe điều này, Hạ Tử Hy không nhịn được rùng mình ớn lạnh, cả người toàn thân đều nổi da gà, bàn tay vồ ý tóm chặt lấy Mục Cảnh Thiên.
Nhìn từng hành động nhỏ của cô,
Mục Cánh Thiên nhíu mày: “Cồ sợ rắn sao?”
Hạ Tử Hy giả vờ bình tĩnh, trả lời anh ta: “Tàm tạm!”
“Tàm tạm? Vậy cô tóm chặt tôi làm gì?”
“Tôi sợ lát nữa sẽ có thứ gì đến ngoạm anh đi mắt!”
“Cô có phái là phụ nữ hay không?”
“Tôi có phải là phụ nữ hay không, không lẽ anh không rõ hay sao?” Hạ Từ Hy nói.
Hai người bọn họ khi nói chuyện với nhau, bất kể là lúc nào đều giống như
đang đánh bàn tính, huyên thuyên không hơn, hơn nữa khi lời nói đến đây thì đột nhiên dừng lại.
Mục Cảnh Thiên vô cùng mờ ám nhìn cô: “Vấn đề này tôi thật sự không rõ lắm, không bằng cô để tôi kiểm tra?”
Sắc mặt Hạ Tử Hy lại một lần nữa đỏ bừng: “Mục Cành Thiên, anh hiện tại vẫn có tâm trạng nói đùa hay sao?”
Ai biết được rằng Mục Cảnh Thiên ngược lại nhấc người lên, trực tiếp đè ép cô xuống nền cỏ, cả người hắn nhanh chóng đè lên người cô.
Hạ Tử Hy kinh ngạc, nhíu mày nhìn Mục Cảnh Thiên: “Anh..anh giả vờ sao?”
Mục Cánh Thiên ngược lại không trả lởi câu hỏi của cô: “Hạ Tứ Hy, xung quanh tối đen như mực, cô nam quả nữ, chúng ta không làm chút chuyện thú vị gì hay sao?” Mặc dù đã bị thương nhưng Mục Cành Thiên vẫn giữ vững nét riêng độc đáo của mình, ánh mắt quyến rũ như muốn lấy đi hồn phách của người khác.
Hạ Tử Hy ngây người trong chốc lát, sau đó hét lớn: “Mục Cảnh Thiên!!! Hiện tại đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn!”
Mục Cảnh Thiên ngược lại không quan tâm đến những chuyện khác, khoảng cách hai người dính sát vào nhau, Hạ Tử Hy nhìn sâu vào trong đôi mắt của người phía trên, cảm
nhận được hơi ấm từ Mục cánh Thiên truyền đến, hơn nữa còn cảm nhận được nơi bộ vị nhạy cảm ấy có phản ứng, cô nhất thời chết lặng. Đã là thời điểm nào rồi, anh ta còn có tâm trạng nghĩ đến như chuyện lung tung lộn xộn này chứ!
“Mục Cảnh Thiên, anh tốt nhắt nhanh chóng ngồi dậy cho tôi!” Hạ Tử Hy nhìn anh ta tức giận nói.
“Xuỵt…” lúc này Mục Cánh Thiên đưa tay ra dấu im lặng với Hạ Tử Hy, sau đó nói: ‘’Thời điểm này nếu như không làm chút gì, thì thật có lỗi với thiên thời địa lợi nhân hòa!” vừa nói, cả người càng cúi xuống gần hơn.
Hạ Tử Hy nằm bên dưới thân anh ta,
nhìn thấy Mục Cảnh Thiên càng ngày càng tiến lại gần: “Mục Cảnh Thiên, anh tốt nhất…”
Chương : Hạ Tử Hy, cô thật sự không phái phụ nữ!
Giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên đã tiến sát đến, hôn lên cánh môi của cô.
“Ngô…ngô…” Hạ Tử Hy chống cự cũng vô dụng.
Sau đó, bàn tay của Mục Cảnh Thiên bắt đầu du ngoạn lên thân thể của người con gái trong lòng, hơn nữa còn nhẹ nhàng đụng chạm lên phần ngực của Hạ Tử Hy.
Như có một luồng điện chạy xuyên suốt cơ thề, khiến cơ thể cô như muốn nồ tung. Hạ Tử Hy đã muốn phát điên rồi.
Thời điềm này, Mục Cảnh Thiên còn có tâm trạng làm những chuyện như thế này!
Thời điềm này, Mục Cảnh Thiên còn có tâm trạng làm những chuyện như thế này!
Giây kế tiếp, Hạ Tử Hy hé môi cắn mạnh vào khỏe môi cùa anh ta.
“Ngô…”
Sau đó, Hạ Tử Hy dùng sức đầy anh ta ra. Mục Cảnh Thiên bất lực ngã sang một bên, hừ lạnh bất mãn.
Hạ Tử Hy hoàng hốt, quên mất trên người anh ta còn có vết thương, nhưng nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của anh ta, cô liền nói: “Mục Cảnh Thiên, giả vờ đủ rồi!”
Mục Cảnh Thiên nằm trên nền cỏ:
“Hạ Tử Hy, cô thật sự không phái phụ nữ!”
“Đối với loại người như anh, không cần đem bản thân mình thành phụ nữ!” Hạ Tử Hy nói.
Sau đó, Mục Cảnh Thiên liền không lên tiếng.
Trôi qua một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Hạ Tử Hy ngây người nhíu mày nhìn anh ta sau đó nói: “Này, Mục Cảnh Thiên, anh đừng giả vờ nữa!”
Mục Cảnh Thiên vẫn không chịu lên tiếp, vẫn tiếp tục nằm trên nền cỏ như cũ, Hạ Tử Hy có chút sợ hãi, liền bật
người về phía anh ta, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên đang mở mắt nhìn cô, có chút tức giận: “Anh lại…”
Giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên trực tiếp vươn tay kéo lấy cô: “Xuỵt…”
Quả nhiên, Hạ Tử Hy không tiếp tục lên tiếng, chi ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh Mục Cảnh Thiên.
“Anh thế nào rồi?” Hạ Tử Hy nhẹ nhàng hỏi.
“Muốn rời khỏi đây, thì đừng lên tiếng!”
Sau đó, Hạ Từ Hy thật sự không lên tiếng, hai người liền nằm yên trên nền cỏ.
VỒ cùng nhàn rỗi ngắm nhìn bầu trời đầy sao, nhưng hai người hiện tại cũng chỉ có thể ngắm những ngôi sao trên trời.
Trôi qua được một lúc lâu, Mục Cảnh Thiên mới lên tiếng: “Hạ Tử Hy…”
“Hả?”
“Thật ra nằm như thế này cũng rất tốt có đúng không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Từ Hy suy nghĩ một lát sau đó trà lời: “Nếu như không phải trong tình huống như hiện tại thì càng tốt hơn!”
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên bật cười.
“Mục Cảnh Thiên, chúng ta vẫn nên tìm cách nhanh chỏng thoát khỏi đây!” Hạ Tử Hy thật sự vô cùng lo lắng vết thương trên người anh ta.
“Muốn ròi khỏi đây sao?”
“Nói nhảm, tất nhiên là muốn rồi!” ai lại muốn ỏ’ chốn quỷ quái này chứ.
“Hôn tôi đi!”
“Hả?”
“Hôn tôi, sau đó tôi sẽ mang cô rời khỏi đây!”
“Mục Cảnh Thiên, anh lại trêu chọc tôi có phải hay không?” Hạ Tử Hy bất mãn nói; nhìn tình trạng của hai
người, như thế nào thì cũng là anh ta nghiêm trọng hơn có được không!
Chương : Anh nói thật sao?
“Tôi đang nói thật đó!”
“Nhìn tình huống hiện tại, như thế nào cũng là vết thương của anh nghiêm trọng hơn, nếu rời khỏi đây, cũng là tôi bỏ lại anh!” Hạ Tử Hy nói.
“Cô sẽ bỏ tôi lại sao?” Mục Cánh Thiên hòi ngược lại.
Hạ Tử Hy: “…anh có thể nghiêm chình một chút hay không?”
“Tôi rất nghiêm túc, chỉ cần cô hôn tôi, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy bán tín bán nghi nhìn hắn.
“Nếu như cô không hôn tôi, chúng ta cứ ở nơi này chờ đi!”
Đến cuối cùng, Hạ Tử Hy có chút bán tín bán nghi nhìn hắn: “Anh nói thật sao?”
“Tôi khi nào lừa cô chứ?” Mục Cảnh Thiên chất vấn.
Hạ Tử Hy: “…”
Mục Cành Thiên cũng nhìn cô chân thật nói: “Hạ Tử Hy, bất kế ỏ’ nơi nào, bất kể lúc nào, cô cũng phải tin tưởng tôi!”
Không biết vì lý do gì, Hạ Tử Hy thật
Sự tin vào câu nói này của Mục Cảnh Thiên.
Cô tin tưởng Mục Cảnh Thiên. Chính là xuất phát từ tận đáy lòng, có lẽ việc này liên quan đến việc anh ta không tiếc mạng mình mà lao ra cứu cô.
Mục Cảnh Thiên đến cả mạng mình cũng không cần, thì còn có điều gì khiến cô không tin tưởng vào anh ta được chứ.
Cuối cùng, Hạ Tử Hy chấp nhận thỏa hiệp gật đầu nói: “Được!”
‘Mau hôn tôi!” Mục Cảnh Thiên không biết xấu hồ nói.
Hạ Tử Hy có chút bất lực, nhìn bộ
dạng cố chấp cúa anh ta, Hạ Tú’ Hy chậm chạp tiến lại gần, hôn lên sườn mặt của anh ta.
“Trên môi!” Mục Cành Thiên ra lệnh.
Hạ Tử Hy nhíu mày: “Mục Cảnh Thiên, anh đừng được đằng chân lân đằng đầu!”
“Nếu như tôi được đằng chân lân đằng đầu, lúc nãy ở nơi này đã ăn cô rồi!”
Hạ Tù’Hy:
“Nhanh lên!”
Sau đó Hạ Tử Hy chỉ đành chịu khuất phục, lại một lần nưa tiến đến gần
hôn lên đôi môi của Mục Cảnh Thiên.
Sau đó Hạ Tử Hy chí đành chịu khuất phục, lại một lần nữa tiến đến gần hôn lên đôi môi của Mục Cảnh Thiên.
Tâm trạng cùa Mục Cành Thiên lúc này không hề tệ, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Hạ Tử Hy, càng khiến cho hắn cỏ cảm giác thành tựu khó nói nên lời.
“Đã được hay chưa?”
“Nếu như có một nụ hôn kiểu Pháp, thì tôi sẽ càng vui hơn!” Mục Cảnh Thiên cười vui vẻ nói.
“Mục Cảnh Thiên, anh đã từng nghe qua một câu không bày trò sẽ không chết hay chưa?”
Mục Cảnh Thiên:”…”
“Hiện tại có thể rời khỏi đây hay chưa?” Hạ Tử Hy lên tiếng.
“Ngoan ngoãn nằm xuống!” sau đó Mục Cảnh Thiên đưa mắt ra hiệu vị trí bên cạnh mình.
Nhìn Mục Cảnh Thiên lúc náy, Hạ Tử Hy chí có thể ngoan ngoãn nằm xuống.
Sau đó Mục Cảnh Thiên vươn tay về phía cô: “Ấn nút nhỏ trên đồng hồ!”
“Anh không biết ấn sao?”
“Nếu như tôi vẫn còn sức lực đế làm!”
Chương : Hiện tại có thể rời khỏi đây hay chưa?
Sau đó Hạ Tử Hy chi đành chịu khuất phục, lại một lần nữa tiến đến gần hôn lên đôi môi của Mục Cảnh Thiên.
Tâm trạng cùa Mục Cành Thiên lúc này không hề tệ, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời cùa Hạ Tử Hy, càng khiến cho hắn có cảm giác thành tựu khó nói nên lời.
“Đã được hay chưa?”
“Nếu như có một nụ hôn kiểu Pháp, thì tôi sẽ càng vui hơn!” Mục Cảnh Thiên cười vui vẻ nói.
“Mục Cảnh Thiên, anh đã từng nghe qua một câu không bày trò sẽ không chết hay chưa?”
Mục Cánh Thiên:
“Hiện tại có thể rời khỏi đây hay chưa?” Hạ Tử Hy lên tiếng.
“Ngoan ngoãn nằm xuống!” sau đó Mục Cảnh Thiên đưa mắt ra hiệu vị trí bên cạnh mình.
Nhìn Mục Cành Thiên lúc này, Hạ Tử Hy chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống.
Sau đó Mục Cảnh Thiên vươn tay về phía cô: “Án nút nhỏ trên đồng hồ!”
“Anh không biết ấn sao?”
“Nếu như tôi vẫn còn sức lực để làm!”
Nghe điều này, Hạ Tử Hy ngây người, sau đó vươn tay ra sờ lên đồng hồ trên tay anh ta.
“Nút nhỏ bên trái sao?”
“Đúng, dùng sức nhấn mạnh vào!”
Sau đó, Hạ Tử Hy làm theo những gì Mục Cảnh Thiên dặn dò; lúc này chỉ thấy trên mặt đồng hồ đột nhiên lóe lên ánh sáng màu xanh lá.
“Mục Cảnh Thiên…” Hạ Từ Hy lên tiếng.
“Được rồi, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta thôi, hiện tại chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chờ là được!” vừa nói Mục Cảnh Thiên liền đưa tay kéo
CÔ vào lòng, đề cô dựa vào người mình.
“Chỉ cần như vậy là được rồi sao?” Hạ Tủ’ Hy nhìn anh ta nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
“Anh rõ ràng có biện pháp tại sao lại cố ý kéo dài đến hiện tại mới nói chứ?” Hạ Tử Hy cằn nhằn nói, cô biết rõ Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ có biện pháp. Không nghĩ đến, anh ta thật sự cỏ!
Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Nếu như không làm như vậy, làm sao có thể đơn độc ờ bên cô lâu như vậy!” vừa nói liền mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại.
Nghe câu nói này, trong lòng Hạ Tử Hy không nhịn được có chút dao động, suy nghĩ một lát, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn chiếc đồng hồ trên tay Mục Cảnh Thiên: “Thật sự chỉ cần nhấn vào bọn họ liền nhận được tin tức chứ?”
Mục Cảnh Thiên yếu ớt trả lời câu hỏi của Hạ Tử Hy: “Đúng vậy!”
“Chiếc đồng hồ này, Thiên Hựu, Tiêu Ản còn có Thiệu Thần, bốn người bọn tôi mỗi người một chiếc, bên trong có lắp đặt một con chip đặc biệt, bất kể ỏ’ nơi nào, chỉ cần nhấn vào, bọn họ liền nhận được tin tức, sau đó sẽ lần theo vị trí được gửi đến, cho nên rất
nhanh sẽ tìm đến đây!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe lời giải thích này của anh ta, Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó không nhịn được lèm bèm một trận: “Người có tiền thật tốt, đồ đạc gì cũng có!”
Nghe câu nói này của cô, khỏe môi Mục Cảnh Thiên vô lực nhếch lên. Cũng không biết trải qua bao lâu, Mục Cảnh Thiên luôn cố gắng trò chuyện với Hạ Tử Hy, mặc dù đã sắp rơi vào trạng trái sắp hôn mê, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần cùng cô trò chuyện.
Hạ Tử Hy cũng dần dằn phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Bởi vì những câu nói cúa anh ta càng ngày càng rời rạc, càng ngày càng không khớp với chủ đề nói chuyện của bọn họ.
Lúc này Hạ Tù’ Hy ngước mắt lên nhìn Mục Cảnh Thiên: “Mục Cảnh Thiên, anh thế nào rồi?’
Mục Cảnh Thiên lúc này không trả lời cô, Hạ Tử Hy nhíu mày, có chút hoảng hốt: “Mục Cảnh Thiên, anh đừng hù dọa tôi, anh thế nào rồi?”
Liên tục gọi hai tiếng, nhưng Mục Cảnh Thiên lúc này mới có chút phản ứng, hai mắt nhíu lại, nhìn cô: “Tồi không sao cả, không có rắn đâu, không cằn phải sợ…”
Không biết vì lý do gì, khi nghe lời này cúa Mục Cảnh Thiên, cô chí cảm thấy có chút chua xót, nước mắt lại lần nữa dâng lên, “Mục Cảnh Thiên, anh tỉnh táo một chút, đừng có ngủ…” Hạ Từ Hy nhìn anh ta, liên tục hét lên tên Mục Cảnh Thiên.
Ngay lúc này, bên ngoài liền vang lên tiếng động cơ xe.