CHƯƠNG : ĐƯỢC ĐANG CHẢN LẤN ĐÀNG ĐẢƯ
Khi nhìn thấy có người bước về phía này, hơn nữa trong tay còn cầm theo đèn pin.
“Cảnh Thiên! Cảnh Thiên!” có người hét gọi.
Nghe thấy âm thanh vang lên, Hạ Tử Hy liền biết đội cứu hộ đã đến, cô lập tức quay đầu hướng về phía bọn họ hét lên: “ở đây, chúng tôi ở đây!”
Lúc này, sau khi nghe thấy giọng nói của Hạ Từ Hy, những người phía trước lập tức chạy đến.
Hạ Tử Hy nhìn thấy bọn họ liền gấp gáp nói: “Mau cứu anh ấy…cứu anh ấy!”
Huống Thiên Hựu cùng Tiêu Ân đến sớm nhất, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên liền nhíu mày: “Cảnh Thiên, cậu thế nào rồi?”
Sau khi nghe giọng nói cùa bọn họ, đôi mắt Mục Cảnh Thiên hé mở, khi nhìn thấy rõ những bóng người trước mặt, khóe môi nhếch lên nụ cười an tâm sau đỏ nhắm chặt lại.
Trong bệnh viện,
Mục Cảnh Thiên nhanh chóng được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Tiêu Ân, Mạc Thiệu Thần, Huống
Thiên Hựu còn có Hạ Tử Hy, bốn
người đều đứng chờ bên ngoài.
Hạ Tử Hy im lặng ngồi một bên, giống như đang chò’ đợi điều gì đó. Trong ba người đàn ông có mặt ở đây, cũng chỉ cỏ Huống Thiên Hựu cùng Hạ Tù’ Hy có tiếp xúc qua, còn hai người còn lại chỉ thấy qua trên tạp chí hoặc trên ảnh.
Vái nám trước khi bọn họ kết hôn, chỉ lãnh giấy kết hôn, vào đêm tân hôn Mục Cánh Thiên liền chạy đi uống rượu với bọn họ. Cho nên giữa bọn họ không có hôn lễ, không có tiệc rượu, ba người anh em thân thiết của Mục Cảnh Thiên cũng không xuất hiện. Cho nên bọn họ đối với Hạ Tủ’ Hy cũng không thân thiết.
LÚC này, Huống Thiên Hựu bước qua xem xét tình trạng của Hạ Tử Hy: “Cô vẫn nên đi kiểm tra vết thương của mình trước đi, nơi này có chúng tôi canh chừng là được!”
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Tôi không sao!”
Cho đến khi nghe thấy tin tức của Mục Cảnh Thiên, cồ làm sao có thể yên tâm lo nghĩ đến bản thân mình được chứ! Chính ngay lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở.
Bác sĩ từ bên trong bước ra, khi nhìn thấy bọn họ đang đứng bên ngoài, Hạ Tù’ Hy rất muốn nhanh bước lên, nhưng chỉ đành bất lực, chân của cô đang được bó thạch cao, càn bản không thể bước đi được.
Tiêu Ân bước lên trước cùng bác sĩ trò chuyện: ‘Bác sĩ, tình trạng người bệnh như thế nào rồi?”
“Trên người bệnh nhân có rất nhiều vết thương, nghiêm trọng nhất là phần lưng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nguyên nhân dẫn đến tình trạng hôn mê chính là mất máu quá nhiều, cũng may mắn nhập viện đúng lúc; hiện tại tình trạng đã không có gì đáng ngại nữa; nếu như chậm một bước e rằng khó đám bảo mạng sống!”
Sau khi nghe lời của bác sỹ, tất cả bọn họ lúc này mới yên tâm.
“Đợi lát nữa thì có thể chuyển bệnh nhân vào phòng bệnh! Mọi người cứ
yên tâm đi!”
Tiêu Ân gật đầu, sau đó bác sỹ liền rời khỏi.
Lúc này, Hạ Tủ’ Hy ờ phía sau, khi nghe được tin tức Mục Cảnh Thiên bình yên vô sự, cũng có thể yên tâm mà nở nụ cười. May mắn, không có chuyện gì! Nhưng ngay sau đỏ, đồi mắt Hạ Tử Hy nhắm chặt, rơi vào trạng thái hôn mê.
Ngày hôm sau,
Trong phòng bệnh.
Mục Cảnh Thiên từ từ mở mắt, trên
người trừ phần chân không có băng bó, những bộ phận còn lại gần như đều có vết thương.
“Cảnh Thiên, cháu tỉnh rồi?” lúc này, Mục lão thái thái đang ở bên cạnh hắn, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên tỉnh dậy liền vui mừng thốt lên.
Mục Cảnh Thiên dần dần khôi phục lại ý thức, khi nhìn thấy người trước mắt liền nhíu mày khẽ gọi: ‘ Bà nội?”
“Cháu càm thấy thế nào rồi? Nói cho bà nội biết chỗ nào còn đau!” Mục lão thái thái liên tục hỏi, nhìn Mục Cảnh Thiên mà trong lòng thương xót không thôi.
May mắn cũng vì cứu Hạ Tử Hy mới
thương tích thành dạng như vậy, nếu đồi thành vì người khác, có lẽ Mục lão thái thái cũng không quá để tâm.
“Cháu không sao!” Mục Cảnh Thiên lắc đầu nói, lúc này như đột nhiên nhớ đến chuyện khác liền gấp gáp nói: “Hạ Tử Hy đâu? Cô ấy như thế nào rồi?”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Mục Cảnh Thiên, Mục lão thái thái nhíu mày trầm ngâm nói: “Tiều Hy, con bé…” lời nói được một nửa, Mục lão thái thái liền ngừng lại.
Nhìn dáng vè của Mục lão thái thái, Mục Cảnh Thiên lo lắng hỏi: “Cô ấy như thế nào rồi?”
CHƯƠNG : VỪA ĐẢ!,ì VỪA XOA ()
Nhìn dáng vẻ của Mục lão thái thái, Mục Cảnh Thiên lo lắng hỏi: “Cô ấy như thế nào rồi?”
“Tiều Hy không có gì đáng ngại, chỉ là tình trạng hiện tại của, trên người có nhiều vết thương, bác sĩ cũng đã dặn dò, cháu tốt nhất nên tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt!” Mục lão thái thái nói.
Câu nói này của Mục lão thái thái, Mục Cảnh Thiên phát giác có điểm nào đó không đúng: “Bà nội, bà nói cho cháu biết, cồ ấy rốt cuộc như thế nào rồi?” Mục Cảnh Thiên sắc mặt u tối hỏi, hơn hết cũng không dám suy nghĩ quá nhiều.
“Tiểu Hy thật sự không có việc gì…” Mục lão thái thái trả lời, nhưng vẫn là
một bộ dạng che dấu, chột dạ.
Mục lão thái thái càng ấp a ấp úng, chính là càng che đậy, càng khiến cho Mục Cảnh Thiên lo lắng, hắn cũng không hỏi nhiều, vừa ngồi dậy liền giật ra hết những kim tiêm truyền dịch trên người.
“Cháu làm gì vậy?” Mục lão thái thái hỏi; Mục phu nhân phía sau khi nhìn thấy cảnh này cũng hốt hoảng lên tiếng: “Cánh Thiên, mau dừng tay!”
Hai người ra tay ngăn cản, Mục Cảnh Thiên ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ: “Bà nội, mẹ, nếu như hai người không nói cho cháu biết, thì cháu đành tự mình đi xem cô ấy vậy!”
Ánh mắt Mục phu nhân nhìn sang Mục lão thái thái, vừa muốn nói lại thôi. Lúc này, Mục lão thái thái nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi: “Cảnh Thiên, cháu nói cho bà nội biết, có phái cháu đang rất lo lắng cho con bẻ Tiểu Hy hay không?”
Chẳng lẽ hiện tại vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao? Nhưng Mục Cảnh Thiên ngược lại không trả lời câu hỏi này, chỉ nhíu mày nhìn Mục lão thái thái nói: “Bà nội, hiện tại không phải thời điểm thảo luận những vấn đề này, cô ấy rốt cuộc như thế nào rồi?”
“Cháu trước mắt cứ trả lời bà nội, có phải cháu rất để ý đến Tiểu Hy hay không?”
“CÓ phái đem mạng sống của con bé còn quan trọng hơn của bản thân?” Mục lão thái thái nhìn hắn ta hỏi.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, không biết nên trả lời như thế nào.
Ngay lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác đẩy vào. Hạ Tử Hy trồi trên xe lãn, từ bên ngoài tiến vào.
Khác với dáng vé ngày hôm qua, hiện tại cô cũng không còn dáng vè nhếch nhác như ngày hôm qua, hơn nữa nhìn còn có vẻ có khí sắc hơn rất nhiều.
“Cô…”
LÚC này, Mục Cánh Thiên mới ý thức được, Mục lão thái thái chính là cố ý cài bẫy hắn, liền quay đầu lại: “Bà nội…”
Mục lão thái thái cũng gấp gáp nói: “Tiểu Hy à, cháu tại sao lại lựa thòi điểm náy mà xuất hiện chứ?”
“Cháu chỉ cằn đến chậm vài giấy, chì cần vài giây là được rồi!” Mục lão lão thái ở một bên, tiếc nuối nói.
Hạ Tử Hy cỏ chút ngây ngốc chớp chớp mắt nói: “Đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Chỉ cần chậm thêm vài giây nữa, bà nội liền biết Cảnh Thiên đối với cháu…”
“Bà nội!”
Câu nói này của Mục lão thái thái vẫn chưa hết lòi, Mục Cảnh Thiên liền nhanh chóng ngắt ngang lời bà. Mục lão thái thái cỏ chút sừng sốt, nhưng sau đó lại bật cười: “Thật ra cho dù cháu không nói thì bà nội cũng đã biệt rồi, cháu đã dùng hành động nói với hai người bọn ta rồi!”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên có chút chột dạ, mồ hôi không ngừng tuôn trên mặt, xem ra nhà cỏ một bà lão quý báu, muốn không náo nhiệt cũng khó!
Nhìn thấy hai người bọn họ nói cười vui vẻ, Hạ Tử Hy cũng mỉm cười.
LÚC này, Mục lão thái thái bước đến bên cạnh Hạ Tử Hy nhìn cô nói: “Tiểu Hy, cháu cảm thấy thế nào rồi?”
“Bà nội, cháu không có vấn đề gì cả, chính là muốn ghé qua càm ơn Cảnh Thiên đã bảo vệ cháu, nếu không đến bản thân cháu cũng không biết sẽ biến thảnh cái dạng gì rồi!” Hạ Tủ’ Hy nói, câu nói này chính là xuất phát từ tận đáy lòng.
Mục phu nhân giúp Mục Cánh Thiên ngồi dậy, dựa vào thành giường nghe những lời này của Hạ Tử Hy, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Người phụ nũ’ này cũng xem như biết cảm ơn người khác.
Nghe những lời này của cô, Mục lão
thái thái cũng vô cùng cao hứng, mặc dù cháu nội ruột của mình bị thương bà cũng rất đau lòng, nhưng khi nghe những lời này của Hạ Tử Hy, Mục lão thái thái có thề khẳng định bản thân khồng nhìn lầm người.
“Những việc này là những điều Cảnh Thiên nên làm, nếu như đến cháu mà nó cũng không bảo vệ được thì cứ xem bà nội sẽ xử lý nó như thế nào!” Mục lão thái thái nói.
Những lời này tuy nói như vậy, nhưng Hạ Tử Hy làm sao lại không hiểu rõ tâm tư của Mục lão thái thái chứ.
CHƯƠNG : VỪA ĐÁM VỪA XOA ()
Còn có Mục phu nhân, nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai, làm sao không đau lòng cho được.
“Cảm ơn bà nội, còn có Mục phu nhân đã không trách cháu làm liên lụy đến Cảnh Thiên!” Hạ Tử Hy nói.
“Lởi này có ý gì chứ, nếu muốn trách thì phải trách kè kia, thật sự là làm nhiều việc á, loại người này nhất định phải trừng phạt một phen!” nhắc đến chuyện này, Mục lão thái thái cám ghét nói.
Nhắc đến chuyện này, trong đầu Hạ Tử Hy đột nhiên nhớ lại một câu nói chính là câu nói cuối cùng Hà Lục Nguyên nói với cô: “Nếu muốn tính sổ thì cứ tìm Lăng Tiêu Vân, không cần
phái tìm ông ta…”
Nếu vậy chuyện này thật sự có liên quan đến Lăng Tiêu Vân?
Lúc này, Mục lão thái thái quay đầu lại nhìn Mục Cảnh Thiên: “Bất kể như thế nào, nhất định cũng phải tìm cho ra người đàn ông đó!” Mục lão thái thái nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Bà nội, cháu biết rồi!”
Cũng vì trước đây không truy bắt được Hà Lục Nguyên cho nên mới gây ra cớ sự như ngày hôm này, hiện tại đã có vết xe đồ trước mặt, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha cho ông ta đưọ’c chứ. Huống hồ, Hà Lục
Nguyên suýt chút nữa đã hại chết hai người bọn họ, nên Mục Cảnh Thiên tuyệt đối sẽ không buông tha cho ông ta.
“Vậy thì tốt!” Mục lão thái thái nói.
Ngay lúc này, cửa phòng bật mở. Tam thiếu bước vào, bọn họ gồm có Huống Thiên Hựu, Tiêu Ân còn có Mạc Thiệu Thần.
“Thế nào? Cảnh Thiên tính rồi sao?”
“Đã tỉnh lại rồi, may mắn có ba người các cháu nếu không cũng không biết hiện sẽ như thế nào nữa!” Mục lão thái thái nói.
Nhìn ba người đàn ông trước mặt,
Mục lão thái thái liền hiểu rõ, có được ba người bạn như vậy cũng chính là tài phú là may mắn của Mục Cảnh Thiên. Bất kể trên phưomg diện bạn bè hay gì thì quan hệ này đều vô cùng khắn khít.
“Bà nội, đây là những việc chúng cháu nên làm!” lúc này, Tiêu Ân lên tiếng trả lời.
Huống Thiên Hựu bước đến nhìn Mục Cánh Thiên, châm chọc nói: “Nếu như không biết rõ sự việc, có khi còn cho rằng hai người các cậu tử tự vì tình nữa chứ!”
“Các cậu còn có thể đến chậm thêm một lát!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Đại thiếu gia cúa tôi ơi, khi vừa nhận được tin tức của cậu, chúng tôi trong vòng mười phút đã lập tức đến nơi!”
“Nếu chậm thêm mười phút nữa, thì các người nên đến trước linh đường gặp mình rồi!”
“Cậu cũng biết hai người các người rơi xuống lâu như vậy mới phát tín hiệu cho chúng mình, mau thành thật khai báo, ở bên dưới đã làm chuyện gì rồi?” Huống Thiên Hựu nhìn hắn tra hòi.
Lời này vừa nói ra, cả phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại. sắc mặt Hạ Tủ’ Hy càng đỏ bừng lên. Huống Thiên Hựu hỏi như vậy, chính là muốn làm lớn chuyện sao? Dù cho không có
chuyện gì thì cũng bị anh ta nói thành có chuyện rồi.
Mục lão thái thái sững người nhìn Huống Thiên Hựu, giống như biết được ẩn tình bên trong, sau đó bà lập tức chạy đến trước mặt hắn gấp gáp hỏi: “Thiên Hựu, mau nói cho bà nội biết, Cảnh Thiên mất bao lâu mới gửi tin nhắn cho cháu!”
Huống Thiên Hựu ra vẻ suy ngẫm sau đó nói: ‘Khoáng gần nửa tiếng đi!”
“Nửa tiếng…” Mục lão thái thái giống như đang nhẩm tính điều gì.
Mạc Thiệu Thần cùng Tiêu Ân chỉ đứng một bên nhếch môi cười.
Hạ Tử Hy hiện tại đã không còn biết dùng lời nào đề diễn tả cho tâm trạng hiện tại của cơ! sắc mặt Mục Cảnh Thiên càng kém, khi vừa muốn lên tiếng thì Hạ Tử Hy lại cướp lời trước: “Mục Cảnh Thiên khi lăn xuống bên dưới thì hôn mê hơn mười phút!”
“Vậy còn hai mươi phút còn lại thì sao?” Mục lão thái thái hỏi tiếp.
Hạ Tử Hy:
Sớm biết như vậy, vừa rồi cô đã nói Mục Cảnh Thiên hôn mê hơn hai mươi phút rồi.
Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát liền nói: “Bà nội, vết thương của Cảnh Thiên nghiêm trọng như vậy, còn có thể làm
được gì? Chúng cháu chi ở bên dưới đợi đội cứu hộ đến thôi!”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy…
“Bà nội!!!” khi Mục lão thái thái vừa muốn nói tiếp thì Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng cắt ngang lời của bà.
“Được, được, được, bà nội không nói nữa, cũng không hỏi nữa!” Mục lão thái thái thỏa hiệp nói.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn sang Huống Thiên Hựu không vui nói: “Thế nào? Ba người các cậu rất rảnh rỗi
sao? Không cần đến công ty làm việc hay sao?”
CHƯƠNG : VỪA ĐÁM VỪA XOA ()
LÚC này, Mục Cánh Thiên nhìn sang Huống Thiên Hựu không vui nói: “Thế nào? Ba người các cậu rất rảnh rỗi sao? Không cằn đến công ty làm việc hay sao?”
Huống Thiên Hựu ngồi một bên giường, khi nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên liền lập tức đứng lên: “Thật đau lòng mà, người ta có lòng tốt muốn đến thăm cậu, vậy mà cậu lại không muốn nhìn thấy bọn mình!”
Lời này vừa nói ra, Mục lão thái thái nhướng mày, đột nhiên ý thức được một chuyện gì đó.
“Thiên Hựu, đi, chúng ta ra ngoài nói, cháu nói cho bà biết, rốt cuộc đã phát
sinh chuyện gì!” Mục lão thái thái vui vẻ nói, sau đó đưa mắt ra hiệu với hắn, Huống Thiên Hựu là người thông minh đến mức nào, làm sao lại không hiểu được chứ!
“Vâng, bà nội, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Sau đó, hai người bọn họ liền bước ra ngoài.
Mạc Thiệu Thần cùng Tiêu Ân liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên: “Cậu từ từ dưỡng thương, chúng tôi cũng ra ngoài xem kịch vui đây!” vừa nói, khóe môi nhếch lên, sau đó cũng xoay người bước ra ngoài.
Mục lão thái thái đi được nửa đường,
như nhớ đến chuyện gì, liền quay đầu lại nhìn Mục phu nhân sau đó nói: “Nhược Lâm, con cũng đi với ta!”
Mục phu nhấn ngây người trong chốc lát, sau đỏ lập tức hiểu ý gật đầu nói: “Được!”
Sau đó, nhìn sang Mục Cảnh Thiên dặn dò: “Con ngoan ngoãn nghỉ ngơi, lát nữa mẹ lại đến thăm con!” vừa nói, cũng liền bước ra ngoài.
Hành động này chính là cố ý nhường không gian cho hai người bọn họ, hành động này cũng quá rõ ràng đi.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ. Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên, Mục Cảnh Thiên cũng
đang quan sát cô. Trong không khí có chút kỳ quái.
Lúc này, vẫn là Hạ Tử Hy lên tiếng trước: “Như thế nào? Anh có chỗ nào không khỏe sao?”
“Nếu như có thì cô có giúp tôi không?” Mục Cảnh Thiên nhìn chăm chú cô nói.
“Hả?” Hạ Tử Hy có chút không hiểu hói lại.
“Tôi nghẹn đến khó chịu!”
“Hả?”
Cô đầu tiên thoáng chút ngây người, sau khi hiểu được ý nghĩa câu nói
cúa Mục Cánh Thiên, trán liền nóng phừng phừng nói: “Mục Cảnh Thiên, hiện tại đã lúc nào rồi, anh vẫn còn tâm trạng để suy nghĩ những chuyện này sao?”
Nhìn dáng vẻ ngượng ngủng của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Có ai nói với cô rằng, dáng vẻ ngại ngùng của cô rất giống một người phụ nữ!”
“Tôi vốn dĩ chính là phụ nữ có được không!”
“Tôi hôm nay mới phát hiện được!”
Hạ Tủ’ Hy:
Nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của
Mục Cánh Thiên, Hạ Tử Hy cũng không cần phải lo lắng xem anh ta hiện tại còn vấn đề gì hay không. Có thể nói đùa và nói những lời không đứng đắn xem ra hiện tại đã không còn vấn đề gì rồi.
Cô đơn giản lựa chọn im lặng.
Nhìn Hạ Tử Hy không tiếp lời, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Cô thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”
“Tôi không sao cả, may mắn khi rơi xuống luôn có anh bảo vệ tôi nên tôi mới không bị thương, đến cả chân cũng không có vấn đề gì!” Hạ Tử Hy nói.
Vừa dứt lời đột nhiên ý thức được
một vấn đề. Nhưng Mục Cảnh Thiên ngược lại rất nghiêm túc gật đầu nói: “ừ, nếu cô không có chuyện gì thì tốt rồi!”
Không biết tại vì sao, khi nghe thấy câu nói này Mục Cảnh Thiên, tâm trạng của Hạ Tử Hy nói không nên lời sự ấm áp cùng phức tạp.
“May mắn đêm hôm qua Huống Thiên Hưu đến kịp thời, nếu không anh cháy nhiều máu như vậy, thật sự sẽ xày ra chuyện!” Hạ Tủ’ Hy nói, nghĩ đến việc đêm hôm qua Mục Cảnh Thiên rơi vào tình trạng hôn mê, thật sự rất dọa người.
Sau khi nghe lời này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Thế
nào? Cô rất lo cho tôi hay sao?”
“Không lẽ không nên lo lắng cho anh sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
“Ân nhân cứu mạng, anh đã cứu tôi hai lần rồi, nếu như tôi không lo lắng cho anh, không phải là không có lương tâm rồi hay sao?” Hạ Tử Hy nói, cố ý nói chuyện một cách thoải mái nhất.
“Chí vì nguyên nhân này hay sao?” Mục Cảnh Thiên có chút không vui hỏi.
Hắn chính là không tin, Hạ Tử Hy lo lắng cho hắn chỉ vì nguyên nhân hắn đã từng cứu mạng cô.
“Nếu không thì sao?” Hạ Tử Hy hỏi vặn lại.
CHƯƠNG : VỪA ĐẢM VỪA XOA ()
Chí bằng một câu nói nếu không thì sao cúa Hạ Tứ Hy đã khiến cho Mục Cảnh Thiên hận không thề lập tức kéo cô qua, hung hăng giáo huấn một phen. Ánh mắt chí có thể tức giận nhìn về phía Hạ Tủ’ Hy, sự tức giận tù’ đôi mắt truyền đền quả thật khiến cho Hạ Tử Hy sau khi nhìn thấy có chút run rẩy. Cô biết rằng khi Mục Cảnh Thiên dùng ánh mắt như vậy đề nhìn cô chính là muốn nói rằng anh ta đang tức giận, vô cùng tức giận.
Hạ Tử Hy thông minh như vậy, làm sao lại không hiểu lời vừa rồi của Mục Cảnh Thiên có ý gì. Nhưng…cô không biết nên dùng từ gì để diễn tà mối quan hệ giữa hai người bọn họ lúc náy đây. Xa cách quá lâu, tiếp xúc không quá nhiều, sự tin tưởng dành
cho hai bên cũng quá ít. Đây cũng là tình trạng mối quan hệ hiện tại của hai người bọn họ.
Cuối cùng, Mục Cảnh Thiên nhìn cô, tức giận nói: “Hạ Tủ’ Hy, có bản lĩnh thì cô cứ đeo mặt nạ sống cả đời đi!”
Hạ Từ Hy:
Cô lúc này ngước mắt lên nhìn Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy không biết nên mớ lời như thế nào. Chính vào ngay lúc nảy, cánh cửa phòng liền bật mở. Một bóng người phóng vào như tên bắn.
“Cảnh Thiên, Cành Thiên…” Lăng Tiêu Vân như một cơn gió xông thẳng vào phòng bệnh, khi nhìn thấy Mục
Cánh Thiên đang nằm trên giường bệnh thì đau lòng không thôi.
“Cảnh Thiên, anh sao rồi?” Làng Tiêu Vân sốt sắng hòi.
Mục Cảnh Thiên không nghĩ đến Lăng Tiêu Vân sẽ đến nên khi nhìn thấy cô ta liền nhíu mày nói: “Em tại sao lại ở đây?”
“Nhận được tin tức anh xảy ra chuyện, nên em liền trực tiếp chạy đến đây! Thế nào rồi, anh vẫn ổn chứ?” Có thể nhận ra được Láng Tiêu Vân thật sự vô cùng lo lắng cùng thương xót cho anh ta.
“Anh không có việc gì cả!
LÚC này, Lãng Tiêu Vân đứng lên, kích động không ngừng khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, sau đó cô lập tức sấn bước tói, hung hãn tát thẳng vào mặt Hạ Từ Hy.
Không một chút chần chừ đánh thẳng vào khuôn mặt của Hạ Tử Hy.
Ngay giây phút đó, tất cả mọi người trong căn phòng đều sửng sốt.
“Hạ Tứ Hy, lại là do cô, không lẽ cô muốn hại chết Cảnh Thiên mới chịu dừng lại?” Lăng Tiêu Vân nhìn Hạ Tử Hy hét lên, sự tức giận trong đáy mắt dùng mắt thường cũng có thề thấy được.
Tất cả mọi trách nhiệm đều đẩy lên
trên người Hạ Tử Hy.
Mục Cảnh Thiên sau khi nhìn thấy tình cảnh này liền nhíu mày, không vui nói: “Tiêu Vân, em làm gì vậy?”
“Cảnh Thiên, không lẽ đến hiện tại anh còn bảo vệ người phụ nữ này hay sao? Anh nhìn xem cô ta xuýt chút nữa đã hại chết anh rồi!” ý của Lăng Tiêu Vân chính là đem nguyên nhân tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều do Hạ Tử Hy.
“Là do chính anh muốn cứu Hạ Tử Hy, chuyện này với cô ấy không có bất kỳ liên hệ gì, hơn nữa đấy cũng là chuyện riêng của anh, cũng không liên quan đến em!”
Trên thế gian này điều đau khổ nhất chính là một người bạn rất quan tâm, những bất kỳ chuyện gì của người đó đều không liên quan đến bạn.
Lăng Tiêu Vân sau khi ngây người một lúc sau, nhận thấy sự thay đồi của Mục Cảnh Thiên, nhưng trước mắt cô không muốn cùng anh ta tranh cãi, ngược lại bước sang một bên nhìn Mục Cảnh Thiên: “Tại sao lại không liên quan đến em chứ, anh đừng quên em mới chính là bạn gái của anh!” Láng Tiêu Vân nhấn mạnh từng chữ nói.
Đồng thời, câu nói này cũng nói cho Hạ Tử Hy đang đứng một bên, tuyên bố chủ quyền với cô ấy. Sau đó nhìn khiêu khích nói: “Hạ Tử Hy, nếu như
còn có lần sau, thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Hạ Tử Hy vốn dĩ không muốn làm phiền hai người bọn họ, khi đang chuẩn bị bước ra, nhưng nhận thấy khí thế ép người cùng vói vừa rồi cô ta đã tát vào mặt cô liền dừng lại. Nếu như hiện tại không phải vì một bên chân không thuận tiện cử động, Hạ Tử Hy nhất định sẽ không mang đến điều gì mà trả lại cái tát vừa rồi cho cô ta.
Dù sao hiện tại, cô cũng không dễ chọc vào. Quá tam ba bận, cô ta đã đụng chạm đến giới hạn cùa Hạ Tử Hy.
Quay đầu lại nhìn Lâng Tiêu Vân,
khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt: “Lăng tiểu thư, những chuyện không khách sáo cô gây ra cho tôi còn ít hay sao?”
Hạ Từ Hy đột nhiên lên tiếng, lời này vừa nói ra đồng thời khiến hai người còn lại đều sửng sốt.
“Cô có ý gì?” Lãng Tiêu Vân trực tiếp hỏi lại.