[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

chương 121

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hữu Xu ôm đầu chủ tử gặm trong chốc lát, gặm gặm, động tác vốn còn mới lạ của chủ tử liền trở nên thuần thục, lại đặt cậu trên kỷ trà vừa xoa vừa nắn, hết sức kích động. Nếu không phải Hữu Xu cực lực giãy dụa, sợ là sẽ bị làm ngay tại chỗ. Miệng cậu sưng đỏ, sợi tóc tán loạn, cổ và xương quai xanh che kín loang lổ hồng ngân, nhìn qua mỹ diễm đến cực điểm.

“Chờ, chờ lát nữa!” Cậu chậm rãi điều chỉnh hô hấp dồn dập, bất bình nói, “Ngươi có thể nào càn rỡ như thế? Người cầu ta trị liệu là ngươi, chẳng lẽ ngươi không nên tùy ý ta muốn làm gì thì làm sao?”

Tâm tình bàng hoàng bất định của Thành vương đã giảm phần lớn. Một khắc khi hôn môi với thiếu niên, trong đầu hắn mơ hồ hiện lên rất nhiều hình ảnh triền miên, giống như người trong ngực đã cùng mình dây dưa trăm ngàn năm. Nếu như nói duyên phận của bọn họ là đã sớm định trước, vả lại đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa, cũng nói thông.

Hai tay của hắn dùng sức ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của thiếu niên, vừa cười nhẹ vừa hỏi, “Không sai, đích thật là ta cầu ngươi, ngươi đối đãi ta như thế nào?”

Hữu Xu cảm thấy vui vẻ, chỉ vào giường mệnh lệnh nói, “Đi lên, cởi quần áo!”

Thành vương càng muốn cười, lại liều mạng nhịn được, thanh thản đi đến cạnh giường, từng cái từng cái rút đi quần áo. Hắn nhìn qua gầy yếu, chỗ nên có thịt lại một chút cũng không ít, giữa eo bụng thậm chí còn có mấy khối cứng rắn nhô ra và hai đường nhân ngư tuyến khắc sâu. Hắn hào sảng ngồi xuống, ngoắc ngoắc ngón trỏ với thiếu niên, “Lại đây.”

Hữu Xu lập tức quên tôn nghiêm của “quỷ y đại nhân”, tung ta tung tăng chạy tới, đầu tiên là sờ sờ cơ bắp lộ ra của chủ tử, rồi lại xoa bóp thịt mềm bên hông hắn, trên mặt tràn đầy vẻ thèm nhỏ dãi. Thành vương xưa nay khinh thường việc dùng “sắc đẹp” của mình mê hoặc người khác, nhưng gặp gỡ thiếu niên, hắn nguyện ý dùng hết thảy thủ đoạn cột cậu vào bên người. Hắn duỗi cánh tay, đặt người ở trên giường, lần thứ hai hôn qua.

Hữu Xu bị chòng ghẹo đến mơ mơ hồ hồ, dục tiên dục tử, trong lơ đãng đụng đến lắc tay của chủ tử, lại lập tức tỉnh táo, “Không tốt, chú thuật phát tác!”

Thành vương nói giọng khàn khàn, “Không cần quản nó!”

“Sao có thể không quản? Long Thập Muội vừa tới Thương Châu, chú thuật liền phát tác, ta cũng không thấy đây là trùng hợp. Không được, ta phải nhìn xem.” Hữu Xu đạp nước một hồi lâu mới từ dưới thân chủ tử chui ra, mang một đầu tóc loạn xà ngầu đi tìm kiếm nghiệt kính. Chú thuật cứ cách một đoạn thời gian sẽ tự động phát tác một lần, để hấp thu đế khí, nhưng nếu người hạ chú có tâm, cũng có thể tùy thời tùy chỗ khiến người trúng chú sống không bằng chết.

Nghiệt kính chậm rãi hiện ra tình huống trong người, chỉ thấy bò cạp màu đen kia đang từng chút gấp khúc phần đuôi, hung hăng đâm vào thế tâm phù, lá bùa vốn còn hoàn hảo không tổn hao gì đã bị phá năm sáu cái lỗ lớn, xung quanh lỗ bày ra dấu vết cháy đen, sự độc ác của chú thuật có thể thấy một chút. Nếu đem bùa đổi thành trái tim chủ tử, hắn lúc này chắc chắn sống không bằng chết.

Hữu Xu nhìn đến đôi mắt đều đỏ, một luồng sát ý mãnh liệt chậm rãi bốc lên trong ngực.

“Lần này phát tác, hẳn là có người đang thăm dò ngươi và ta.” Cậu chỉ vào nghiệt kính, giải thích, “Nhìn thấy ánh mắt nó phát ra thần quang không? Đó là người hạ chú thúc giục tâm niệm gây nên.”

Thành vương nhìn kỹ, gật đầu nói, “Nếu ngươi không nói, ta lại không phát giác. Quả thật, lần trước xem nó còn có chút tử khí trầm trầm, lúc này lại giống một vật còn sống, linh động vô cùng.”

“Bên kia hẳn là muốn xem xem ngươi còn trong tầm nắm giữ của bọn họ hay không, cũng muốn xem xem ta có thể cởi bỏ chú thuật hay không. Cuối cùng cũng lộ đuôi rắn ra.” Hữu Xu biểu tình thanh thản, ánh mắt lại tối sầm lại, chỉ vì lần này phát tác vô cùng mãnh liệt, ước chừng đâm hơn mười lần mới bỏ qua, khiến một cái thế tâm phù êm đẹp biến thành vỡ nát, vết đâm trải rộng. Cậu quả thực không dám tưởng tượng nếu không có thế tâm phù chắn tai, chủ tử sẽ thống khổ như thế nào.

“Xong rồi à?” Ba khắc sau, Thành vương lạnh nhạt hỏi.

“Xong rồi. Bọn họ hẳn là thực vừa lòng với kết quả thăm dò, lúc này nên đến phiên ta ra tay, hy vọng bọn họ có thể tiếp được.” Hữu Xu đầy mặt sương lạnh nói.

Hai người không còn tâm tư hồ nháo nữa, hơi ngồi một khắc liền lưu luyến chia tay. Để không bị hoài nghi, Hữu Xu tự tay ôm Thành vương dáng người cao lớn ra khỏi Nhân Tâm đường, được Trương Quý thật cẩn thận nâng lên xe ngựa. Cả khuôn mặt Thành vương đều sắp thiêu cháy, lại bởi vì sau lưng dán ảo giác phù, ở trong mắt người khác có vẻ phá lệ tái nhợt suy yếu, giống như một hơi không giữ được liền chết bất đắc kỳ tử.

Hữu Xu chui vào thùng xe, nương theo màn trúc che chắn gặm chủ tử một hơi, dặn dò, “Đừng sợ, việc này thực nhanh liền đi qua. Có ta ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho ngươi.”

Thành vương trong lòng lửa nóng, đang muốn giữ chặt cậu hôn chốc lát, lại bị trùm áo khoác lên, đợi khi giãy dụa ra, xe ngựa đã chạy xa. Thám tử nấp ở chỗ tối vội đem tin tức Thành vương phát bệnh, mà quỷ y bó tay không biện pháp truyền ra ngoài, dẫn tới mây gió tám phương di chuyển.

Đoàn người chân trước mới vừa đi, sau lưng liền có một tử tù bị ám vệ vương phủ đưa đến Nhân Tâm đường. Hôm sau, đám người Long Thập Muội theo hẹn mà đến, mặc dù cực lực che lấp, lại tránh không được lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

“Tống chưởng quỹ, người bệnh thứ ba ở chỗ nào?” Bọn họ không cách nào bước vào Nhân Tâm đường, chỉ đành đứng ở dưới bậc thang chắp tay.

Gió ở tay áo Hữu Xu đảo qua, liền phất người phía sau tới bên chân Long Thập Muội, nói, “Người bệnh thứ ba chính là hắn. Để thể hiện công bằng, chư vị đại phu phố Thần Nông có thể tiến lên bắt mạch cho hắn, xem hắn có phải thật sự bị bệnh tim hay không. Quy củ ván thứ ba do ta định, Long Thập Muội, ta muốn ngươi chữa khỏi cho nam tử trước khi hắn chết bệnh, nếu hắn đột tử đương trường, ngươi và hộ vệ của ngươi liền hết thảy để lại thủ cấp.”

Chu Diệu Âm lòng hiếu kỳ nặng nhất là người đầu tiên chạy tới bắt mạch cho nam tử gầy yếu, gật đầu nói, “Không sai, đích thật là bệnh tim.” Những đại phu còn lại vì muốn dính ánh sáng của quỷ y, cũng lục tục tiến lên làm chứng.

Đến phiên Long Thập Muội, ánh mắt ả lại thay đổi, sinh lòng cáu giận. Hóa ra không chỉ bọn họ đang thăm dò sâu cạn của quỷ y, đối phương cũng không thua thủ đoạn. Người này chỗ nào là bệnh tim, cũng là bị hạ tử chú, người hạ chú là ai không nói cũng hiểu. Chỉ cần quỷ y thúc giục một ý niệm trong đầu, trái tim người này liền bị tà vật cắn nát từ đó đột tử, trừ khi lấy được máu trong tim cậu ta, nếu không ván thứ ba phải thua không thể nghi ngờ.

Nhưng trước mắt bao người, Long Thập Muội không đi chữa bệnh, ngược lại đâm vào tim quỷ y, dưới cái nhìn của người không hiểu rõ, chẳng phải là thừa nhận mình tài nghệ không bằng người, chó cùng rứt giậu sao? Việc này không chỉ mất uy danh Miêu Cương, càng làm cho quỷ y có lý do tuyệt hảo để giết người diệt khẩu. Long Thập Muội không sợ chết, lại sợ chết khiếp nhược, chết khó coi.

Quỷ y không phải muốn thăm dò sâu cạn của ả sao? Được, ả liền lấy ra bản lĩnh giữ nhà để ứng đối. Cậu ta muốn mượn tay ả tìm ra biện pháp chữa khỏi Thành vương, cũng là đánh sai chủ ý!

Khi Long Thập Muội hãy còn suy xét, Hữu Xu đã đem một giỏ bò cạp đổ lên đầu tử tù, sau đó thúc giục tử chú. Người ngoài nhìn thấy chính là quỷ y cố ý làm người bệnh kinh hách, dẫn đến bệnh tim của đối phương phát tác. Chu Diệu Âm âm thầm nhíu mày, cảm thấy phương pháp này không đủ nhân đạo, nhưng cũng không dám tùy ý cắt ngang. Những người ở hiện trường một người càng biến thái hơn một người, nào có chỗ cho nàng nói chuyện.

Mắt thấy tử tù ôm ngực lăn lộn kêu rên khắp đất, Long Thập Muội lập tức tiến lên, nhét vào miệng hắn một viên thuốc màu đỏ, sau đó liên tục kháp rất nhiều pháp quyết huyền ảo, từng bước từng bước vỗ vào nội phủ tử tù. Nhóm tráng hán đứng ở bên cạnh sôi nổi lấy ống trúc bên hông ra sẵn sàng trận địa đón quân địch, mỗi khi thánh nữ đánh vào một cái pháp quyết, liền đút cho tử tù một ngụm chất lỏng trong ống trúc, sau bảy bảy bốn mươi chín pháp quyết, đối phương cuối cùng an tĩnh lại, ánh mắt hơi hơi khép mở, giống như sắp ngủ.

Cùng lúc đó, Thành vương miễn cưỡng chống thân thể bệnh tật đi vào Nhân Tâm đường, cũng không xuống xe, chỉ bọc áo khoác rất nặng dựa nghiêng bên cửa xe quan sát, khuôn mặt tuấn tú không hề có nhân khí.

Long Thập Muội điều tức một khắc đồng hồ mới mở hai mắt, khuôn mặt vốn còn sáng bóng hiện tại giống như đóa hoa khô héo, có vẻ uể oải mà lại suy sụp tinh thần. Ả mới vừa hé miệng, kẽ răng liền thấm ra một tia máu tươi, có thể thấy bốn mươi chín pháp quyết trước đó giấu diếm huyền cơ, sợ là yêu cầu ả trả cái giá lớn lao mới có thể thúc giục.

“Tống Hữu Xu, ta thắng.” Ả khẽ cắn môi, cuối cùng dùng giọng nói vững vàng đem những lời này nói ra.

Hữu Xu hơi khoát tay, liền có rất nhiều đại phu tiến đến bắt mạch cho tử tù kia, sau đó kinh sợ phát hiện, người này lại hoàn toàn bình phục, mạch tượng cường kiện hữu lực, chẳng sợ sống thêm bốn năm chục năm cũng không thành vấn đề. Làm sao có thể chứ? Bệnh tim vốn là bệnh bất trị, tại sao có thể trong vòng ngắn ngủn mấy khắc chữa khỏi? Long Thập Muội này thật không đơn giản mà!

Bàn tay giấu trong tay áo của Hữu Xu cũng liên tục kháp pháp quyết, phát hiện chú thuật kia quả nhiên biến mất, trong lòng không khỏi yên định. Không sợ trị cho ngươi khỏi, chỉ sợ trị ngươi không khỏi, phần đại lễ này ta từ chối thì bất kính. Cậu sai người đưa tử tù vào Nhân Tâm đường, lạnh nhạt nói, “Ngươi thắng, nhưng ta cũng không thua. Ngươi đi tìm một người mắc bệnh tim tới để ta chẩn trị, buổi chiều chúng ta gặp lại.” Cậu có thể gian lận trên thân người bệnh, tin tưởng Long Thập Muội tất sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này.

Phần suy đoán này quả nhiên ứng với tâm tư Long Thập Muội. Chính cái gọi là ăn miếng trả miếng, ả chuẩn bị đem chú thuật và cổ độc ác độc nhất hạ cho người bệnh, mượn tay hắn ta khiến quỷ y chết không có chỗ chôn. Người chọc vào Long Thập Muội ả còn có thể toàn thân trở ra, đến nay còn chưa có sinh ra đâu!

Đoàn người khóe miệng cong lên, tươi cười âm độc, cuối cùng chắp tay cáo từ với Thành vương trên càng xe. Long Thập Muội còn tận lực nhắc nhở vài câu, “Vương gia, ngươi cũng nhìn thấy, bệnh của ngươi chỉ có ta có thể trị, dùng vị trí chính thê đổi lấy trường mệnh trăm tuổi, hẳn là thực có lợi đi? Huống hồ ta là thánh nữ Miêu Cương, thân phận đủ tôn quý, cũng không bôi nhọ ngươi.”

Thành vương cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói, “Ngươi tính là cái gì, cút!”

Tay phải Long Thập Muội đã nắm chặt chuôi đao, nhưng chung quy kiềm chế lại, thật sâu liếc hắn một cái mới xoay người rời đi, vẫn chưa phát hiện quỷ y cũng đang dùng ánh mắt sát khí lạnh thấu xương giống vậy nhìn mình chằm chằm.

“Vào đi.” Hữu Xu làm bộ làm tịch phất phất tay áo, sau đó chậm rãi vào Nhân Tâm đường, mà tử tù kia đã bị ám vệ dùng dây thừng trói lại, đặt ở trên giường bệnh.

Trương Quý vô cùng lo lắng hỏi, “Quỷ y đại nhân, thánh nữ Miêu Cương kia thật sự có thể chữa khỏi chú thuật à? Bằng không, bằng không…” Những lời còn lại bị một tờ cấm ngôn phù ngăn chặn.

Hữu Xu lạnh lùng trừng hắn ta một cái, trào phúng nói, “Nô tài của ngươi rất có ý tứ, lại vội vàng để chủ tử đi tìm chết. Lần tới còn nói lời như thế, ta cho ngươi cả đời không mở miệng được.”

Trương Quý muốn kéo cấm ngôn phù ra, lại phát hiện nó giống nơi mọc cùng chỗ với đầu lưỡi của mình, chỉ nhẹ nhàng chạm vào liền đau đến tận tim, không khỏi lộ ra vẻ khủng hoảng. Nhưng trong lòng hắn ta lại thực ủy khuất, tử tù kia rõ ràng đã được chữa khỏi, vì sao quỷ y lại còn ngăn cản vương gia? Chẳng lẽ cậu ta muốn bám vương gia không tha, dù vương gia bệnh chết cũng không nguyện ý để cho người khác động vào à? Giỏi cho ngươi đồ yêu đạo, lòng dạ thật độc mà!

Hữu Xu lười so đo với loại phàm nhân như Trương Quý, chỉ lo lấy nghiệt kính ra cho chủ tử xem xét tình huống chân thật của tử tù, cũng thấp giọng giải thích, “Ta có ham mê thu thập sâu, lại cảm thấy rất hứng thú với các loại huyền thuật, cho nên có một đoạn thời gian từng bỏ rất nhiều công phu nghiên cứu cổ độc. Nếu ta không nhìn lầm, kỹ xảo Long Thập Muội sử dụng vừa rồi hẳn là ‘hóa cổ thuật’. Viên thuốc ả đút cho người này chính là cổ hồn.”

“Cái gì là hóa cổ thuật, cái gì lại là cổ hồn?” Thành vương vẻ mặt nghi hoặc.

“Cái gọi là hóa cổ thuật chính là đem tà vật hình thành từ chú thuật thuần hóa thành cổ trùng của mình. Cổ trùng là vật còn sống, chú thuật là vật chết, khiến vật chết thành vật sống, phải bỏ thêm hồn phách cho nó. Trong viên thuốc kia dùng bí pháp giam cầm tinh phách của hơn trăm con cổ vương, một khi dung hợp với chú thuật liền ấp trứng thành cổ trùng. Cổ trùng này tuy rằng có thể cắn nuốt chú thuật, nhưng lại khiến người trúng chú triệt triệt để để bị người hạ cổ khống chế, trở thành con rối không có tư tưởng không có linh hồn. Vì vậy, cổ trùng này còn có một cái tên vô cùng chuẩn xác, gọi là khôi lỗi.”

“Ý của ngươi là nói, Long Thập Muội kia đang chuẩn bị dùng loại khôi lỗi này khống chế ta ư?” Thành vương mặt trầm như nước, cuối cùng hiểu rõ vì sao đối phương khinh bỉ mình, lại càng muốn gả cho mình.

“Thực lực của ả cũng không thể cởi bỏ chú thuật trên người ngươi, dù khiến cổ hồn hoàn toàn ấp trứng, cũng chỉ có thể giảm bớt một phần chú lực, có điều vậy đã đủ.” Hữu Xu chỉa chỉa đầu mình, “Nếu ả là binh sĩ mà người hạ chú phái tới, khôi lỗi này hẳn là thủ đoạn thứ hai để khống chế ngươi. Tiêu hao một phần chú lực này cũng không gây trở ngại với kế hoạch của độc thủ sau màn, lại có thể khiến khôi lỗi thức tỉnh, từ đó theo tim ngươi đi vào tuỷ não. Từ nay về sau, bọn họ nói cái gì ngươi liền nghe cái đó, bảo ngươi đi hướng đông liền không được đi tây, đợi số mệnh trên người ngươi bị đoạt lấy sạch sẽ, tự nhiên sẽ khiến ngươi chết không minh bạch.”

Đem nghiệt kính đặt ở ngực tử tù, Hữu Xu dùng giọng điệu lạnh lẽo bổ sung, “Thả ngươi ở bên ngoài hành tẩu đã làm bọn họ cảm thấy sợ hãi, cho nên bọn họ muốn đem ngươi chế tác thành cái xác không hồn. Luyện hóa một cổ hồn cần tập hợp đủ một trăm cổ vương, đào tạo một cổ vương cần tiêu hao thời gian mười năm và ngàn vạn mạng người, cho nên bọn họ vẫn không có cách nào quyết định, cho đến khi ta xuất hiện quấy rầy kế hoạch của bọn họ.”

Thành vương nghe được liên tục nhíu mày, than thở nói, “Ta có tài đức gì, lại làm cho bọn họ tiêu phí nhiều nhân lực vật lực như vậy để đối phó? Nếu muốn cho ta chết, trực tiếp cho ta một đao là được.”

“Ngươi không hiểu.” Hữu Xu lắc đầu, nhưng không có tiến thêm một bước giải thích. Chủ tử là tử vi đế tinh, nếu yêu vật cướp đi số mệnh hắn liền có thể phi thăng thành tiên, đừng nói hạ cổ, dù người hạ chú lấy mạng đi cược cũng nguyện dốc sức thử một lần. Đám người Long Thập Muội bất quá là đội quân tiên phong, không chừng phía sau còn có nhân vật càng khó chơi hơn.

Nhưng Hữu Xu đã không định tiếp tục dây dưa với bọn họ, hành vi có ý đồ cướp đoạt thần trí chủ tử của Long Thập Muội triệt để lột đi nghịch lân của cậu, cậu quyết định thẳng tay đánh vào chỗ yếu hại.

Trong nghiệt kính, rắn đuôi chuông quấn quanh trái tim tử tù đã bị một con cóc cắn nuốt, nó đang đá đạp lung tung chân sau chui vào trong tim, khiến tử tù đau đến la to, sắp ngất đi. Thuật vu cổ thành thạo nhất là lấy độc trị độc, bất quá chỉ là trừ khử tà vật trước đó, lại đổi một loại thủ doạn khác hại người thôi. Mà điểm này cho Hữu Xu linh cảm cực lớn.

Thiềm thừ khôi lỗi này là tử cổ, hoàn toàn mặc cho Long Thập Muội sử dụng, Hữu Xu đã có biện pháp đem nó đào tạo thành mẫu cổ, đảo khách thành chủ. Cậu dùng phấn bỉ ngạn hoa dẫn con cóc ra, bỏ trong một cái bình bụng tròn, bỏ vào mấy thứ có âm khí rất nặng như máu tươi của mình, nước hoàng tuyền, gỗ cửu âm để nuôi nấng, cảm thấy còn thiếu cái gì đó, lại đòi Chu Diệu Âm một chén linh tuyền rót vào. May mà con cóc là vật còn sống, còn có vài phần linh tính, nếu không chắc chắn sẽ không bởi vì muốn ăn mà tự tiện rời khỏi thân thể kí chủ.

“Vương gia, chờ mẫu cổ dưỡng thành, ta sẽ dẫn nó vào tim ngươi, khiến nó và chú thuật tự giết lẫn nhau, khả năng sẽ có chút đau đớn, mong ngươi tạm thời nhẫn nại một khắc.” Hữu Xu nắm chặt cổ tay chủ tử, thận trọng hứa hẹn, “Yên tâm, ta tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”

Thành vương trở tay nắm chặt thiếu niên, cũng đem mu bàn tay cậu đặt bên môi hôn, cái gì cũng không nói, trong mắt lại tràn đầy tin cậy và quyến luyến. Bên kia, Trương Quý thấy rõ bộ dạng xấu xí của con cóc, đã sớm đã thẹn thùng không chịu nổi, nghĩ mà sợ không thôi, vội vàng quỳ xuống bồi tội với quỷ y, trong lòng đem Long Thập Muội tới tới lui lui mắng cả trăm lần.

Bởi vì đồ vật Hữu Xu bỏ vào trong bình đều là bảo vật chí âm chí tà thế gian, bất quá chỉ ngắn ngủi hai khắc liền khiến con cóc lần nữa biến dị, thuận lợi từ tử cổ chuyển hóa thành mẫu cổ. Đổi một cách nói, hiện tại không phải là nó nghe theo hiệu lệnh của Long Thập Muội, mà là sống chết của Long Thập Muội duy trì trên người nó. Khôi lỗi vốn là cổ vương trong cổ vương, cần lấy hồn phách người thuần dưỡng làm dẫn mới có thể sử dụng, nếu nó chết, Long Thập Muội chắc chắn rơi vào kết cục hồn phi phách tán. Mà đây hoàn toàn là kết cục mà Hữu Xu đã thiết kế tốt cho ả.

Khi Hữu Xu đưa khôi lỗi vào trong tim Thành vương, Long Thập Muội đang cùng hai tên hộ vệ ở trên giường điên loan đảo phượng, không hề biết mình đã sắp chết đến nơi. Khi cao trào đánh úp lại, ả bỗng nhiên kêu thảm từ trên giường rơi xuống, tai mắt mũi miệng sôi nổi toát ra máu tươi.

“Không, không tốt, khôi lỗi, khôi lỗi bị Tống Hữu Xu khống chế ngược!” Ả đứt quãng mở miệng.

“Cậu ta có thể nào khống chế thánh vật trong tộc?” Hộ vệ quá sợ hãi.

“Không tất truy tìm nguyên do, nếu đã đến một bước này, chỉ có thể dựa theo kế hoạch cuối cùng của đại nhân làm việc.” Một hộ vệ khác vô cùng lãnh tĩnh nói. Đoàn người lập tức thu dọn đồ đạc chạy tới Nhân Tâm đường.

Cùng lúc đó, Hữu Xu đang một tay giơ nghiệt kính, một tay gắt gao ôm lấy chủ tử, biểu tình vạn phần khẩn trương. Khôi lỗi không hổ là khắc tinh của chú thuật, không quá vài hiệp đã đem bò cạp màu đen cắn đến mình đầy thương tích, mà thế tâm phù cũng bởi vì cả hai triền đấu mà trở nên rách tung tóe. Hoàng cung xa ở kinh thành, một trận lại một trận gào thét và kêu thảm bén nhọn từ trong một cung điện nào đó truyền ra, làm da đầu người ta run lên, một tiếng gào thét cuối cùng có vẻ phá lệ dài lâu, cũng phá lệ kinh tâm động phách, giống như người gần chết giãy dụa và phản kháng lần cuối.

“Không tốt, hắn muốn đồng quy vu tận!” Cảm giác được bò cạp bỗng nhiên tăng vọt khí lực, Hữu Xu lập tức ngăn cản một kích trí mạng của khôi lỗi.

Nếu có thể còn sống, ai sẽ lựa chọn cái chết? Phía bên kia nhận thấy tất cả công kích đều ngừng lại, lập tức thu hồi pháp lực, cũng đã hấp hối, hơi thở mong manh, muốn khôi phục đến thời kỳ cường thịnh, sợ là phải nghỉ ngơi trên dưới một trăm năm. ”Quỷ y, quỷ y, quỷ y…” Trong tiếng than nhẹ liên tục không ngừng tràn ngập sát ý và oán độc làm người ta lạnh khắp cả người.

Long Thập Muội cũng không được tốt, tới cửa Nhân Tâm đường đã biến thành một người máu, đừng nói thất khiếu, ngay cả lỗ chân lông cũng chảy ra máu. Ả miễn cưỡng nâng một hơi, la lớn, “Tống Hữu Xu, ngươi lại ám toán ta!”

Hữu Xu thật tiếc không thể để con cóc và bò cạp lưỡng bại câu thương, ôm chủ tử trái tim hơi hơi phát đau lên trên giường an trí, lại giúp hắn dém kỹ góc chăn, lúc này mới nâng con cóc đi ra ngoài. Bên ngoài đã vây đầy người, đối diện Long Thập Muội máu tươi đầm đìa chỉ trỏ, không rõ tại sao ả lại biến thành như vậy.

Cái gì phong độ, tư thái, danh vọng, Hữu Xu đã hoàn toàn không để ý, bước ra cánh cửa sơn son, hung hăng quẳng con cóc xuống dất, lại dùng đế giày nhiều lần nghiền áp giẫm đạp, tàn nhẫn nói, “Muốn đem vương gia làm thành con rối, cũng phải xem ta có đáp ứng hay không! Đừng nói xuống tay, dù ngươi chỉ động suy nghĩ này thôi, ta cũng làm cho ngươi hồn phi phách tán!”

Lúc này Long Thập Muội mới ý thức được ván thứ ba là bẫy rập mà cậu đã sớm thiết kế, một khi mình vận dụng cổ thuật liền bị phản chế. Thậm chí cậu ta có thể đào tạo cổ trùng càng cường hãn, từ đó chống đỡ với chú thuật của vị đại nhân kia. Vị đại nhân kia hiện tại như thế nào, có thể nào cũng giống mình hay không?

Đại yêu hơn sáu trăm năm, lại rơi vào tay một hoàng mao tiểu tử, đến tột cùng cậu ta có lai lịch gì? Đáp ám của mấy vấn đề này, Long Thập Muội đã không có cơ hội đi tìm tòi nghiên cứu, ả vừa thừa nhận linh hồn bị nghiền áp đau nhức, vừa cắt động mạch sau gáy mình, lạnh lùng nói, “Tống Hữu Xu, Long Thập Muội ta lấy máu tươi làm dẫn, nguyền rủa ngươi…” Nhưng mà những chữ phía sau, dù ả cắn nát đầu lưỡi cũng không cách nào phun ra nửa âm, không khỏi hoảng sợ biến sắc.

Mà Hữu Xu lại nhếch môi cười rộ lên, dưới chân hơi dùng sức, đem con cóc nghiền thành mảnh vỡ.

Huyết chú là cấm thuật trong vu thuật, một khi phát động liền liên thông thiên địa, mượn sức thiên đạo trừng phạt người bị nguyền rủa, cái giá là người thi thuật hồn phi phách tán. Nhưng bất luận như thế nào Long Thập Muội cũng không nghĩ ra, Hữu Xu không phải là người ở thế giới này, không bị thiên đạo ràng buộc, tố cầu của ả ông trời sẽ không nghe, nghe xong cũng bất lực.

Cảm giác được linh hồn ầm ầm vỡ nát, Long Thập Muội rốt cuộc ngã xuống, hai mắt đỏ rực nhét đầy oán độc và sợ hãi. Ả hận Hữu Xu, đồng thời cũng thật sâu kiêng kị cậu, không hề nghi ngờ, đây là địch nhân đáng sợ nhất đời này mà ả từng gặp.

Thấy thánh nữ tử vong, hộ vệ cũng không hoảng hốt, sôi nổi cắt vỡ mạch máu, tiếp tục phát động huyết chú, “Ta Thốc Vụ, ta Thưởng Địch, ta Linh Vũ… Lấy máu tươi làm dẫn, nguyền rủa Thương Châu phủ ôn dịch hoành hành, không có một ngọn cỏ, cả người lẫn vật đều vong, trừ khi hỏa tế quỷ y, nếu không vĩnh viễn không được giải trừ!” Vừa dứt lời, máu tươi đầy đất và hơn hai mươi thi thể liền biến thành đen đặc tràn ngập sương mù, cũng nhè nhẹ từng đợt từng đợt chui vào trong cơ thể vật còn sống. Bất luận là người vây xem hay là động thực vật, đều không thể may mắn thoát khỏi.

“Đây là cái gì? Chẳng lẽ thật sự là nguyền rủa? Chạy mau, đừng để cho sương mù gần người!” Người qua đường chạy trốn bốn phía, biểu tình kinh sợ.

Chu Diệu Âm lại vọt tới bên cạnh Tống chưởng quỹ, bất an hỏi, “Bọn họ phát nguyền rủa sẽ không thật sự linh nghiệm đi?” Nếu như là thật sự, chẳng sợ Thành vương có thưởng thức thiếu niên hơn nữa, sợ rằng cũng khó ngăn cản cầu xin của dân chúng. Bọn họ muốn sống thì phải thiêu chết cậu, nhân tính là ích kỷ nhất, ngay cả chính nàng cũng không cách nào cam đoan đến lúc đó, có thể vì bảo vệ một người mà buông tha ngàn vạn người hay không.

Xem đi, phủ đài đã phái thị vệ đến vây khốn Nhân Tâm đường, có lẽ là lo lắng Tống chưởng quỹ trộm chạy. Chu Diệu Âm nhíu mi, trong lòng càng thêm khó chịu.

Hữu Xu cũng vẻ mặt ngưng trọng, không thèm nhìn tới thị vệ cầm kiếm kích nhắm ngay mình, vẫn quay lại. Thương Châu là đất phiên của chủ tử, cậu tuyệt đối sẽ không để nó biến thành nhân gian luyện ngục. Người ở sau lưng nếu nghĩ phương pháp này sẽ bức chết cậu, cũng là đánh nhầm bàn tính rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio