Đầu ngón tay Hữu Xu chuyển động chốc lát liền phiền chán, trộm triệu hồi tiểu Hạt ra, quấn tơ tinh thần thành quang cầu đưa tới trước mặt nó. Đều nói “vật giống chủ”, tiểu Hạt tự nhiên cũng là đồ tham ăn, nhanh chóng nuốt quang cầu, sau đó dùng cặp càng kẹp lấy tơ tinh thần, nhanh nhẹn hút vào.
Mà người bị hại lại hoàn toàn không biết gì cả, mặc đồ nhảy dù xong giống như khẩn trương mà nói, “An Hữu Xu, cậu chưa từng tiếp xúc với biểu diễn trên trời đi? Mặc dù tôi có chút kinh nghiệm, nhưng nói thành thật, đem sinh mệnh mình giao cho mấy sợi dây thừng và một tấm vải, thực sự trong lòng có chút không yên. Tôi nghe nói thời kỳ trung cổ hàng năm đều có người bởi vì nhảy dù mà chết, đó còn là ở độ cao mét so với mặt biển, nhưng chúng ta là mét, không nói thiếu dưỡng khí và giá lạnh, khí lưu chuyển động kịch liệt cũng là một vấn đề lớn.”
Hữu Xu biết lời nói của Mary bất quá là để gia tăng cảm giác sợ hãi của mình, bởi vì như thế cô ta sẽ thúc giục tơ tinh thần, làm cho não mình tử vong hoặc trái tim đột nhiên ngừng đập. Bị nhảy dù dọa chết, tên tuổi này cũng không dễ nghe, hình ảnh tiếp sóng ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ cười nhạo An Hữu Xu nhát như chuột.
Chết cũng không cho người ta chết tốt, thủ đoạn như vậy có thể nói là độc ác, Hữu Xu không muốn lá mặt lá trái với cô ta, khẽ nâng cằm đáp, “Tôi và tướng quân cùng nhảy, hắn sẽ bảo hộ tôi. Rendell tiểu thư tự ngài bảo trọng.”
Đúng vậy, hợp tác của người ta chính là chiến thần đế quốc, sẽ xảy ra vấn đề gì? Mary tự giễu mỉm cười, chậm rãi đi ra. Người hiện đại đã chinh phục vũ trụ, sợ hãi đối với độ cao dường như đã sớm thành quá khứ, nhưng đó là dưới tình huống có trang bị phi hành công nghệ cao. Khi bọn họ trở về thời kỳ trung cổ, dùng công cụ nguyên thủy nhất đáp xuống, gió lớn lạnh thấu xương vẫn khiến cho rất nhiều người đổ một phen mồ hôi lạnh.
“Mấy người xác định dù để nhảy thật sự an toàn sao? Cơ mà nó nhìn qua rất đơn sơ!” Ruth không ngừng hỏi người hợp tác của mình, chọc cho đối phương phiền không chịu được, trực tiếp cột chặt dây sau đó kéo cô ta xuống. Không trung liên tiếp truyền đến tiếng thét cao vút, khiến sắc mặt mọi người đột biến.
Kỳ thật Hữu Xu một chút cũng không sợ hãi, nhưng cậu không muốn biểu hiện quá mức kiên cường, bởi vì vậy đối với cậu không có một chút chỗ tốt. Quá kiên cường nghĩa là không cần người khác chiếu cố, không cần người khác chiếu cố nghĩa là thời gian tiếp xúc với chủ tử giảm xuống thật nhiều, quả thực mất nhiều hơn được. Cậu cố gắng giả bộ co rúm, trốn vào trong ngực chủ tử, nhỏ giọng nói, “Thật đáng sợ!”
“Đừng sợ, có tôi ở đây sẽ không có việc gì. Độ cao mét không phải là cực hạn của tôi.” Chẳng sợ bị lưu đày ra ngoài không gian, Cơ Trường Dạ cũng có thể sống mấy tháng trong hoàn cảnh thiếu dưỡng khí, chỉ là rơi xuống từ vạn thước, đối với hắn mà nói tựa như từ một bậc thang này nhảy đến một bậc thang khác. Đây là sự chênh lệch giữa người thường và đặc chủng nhân, nói là khác nhau một trời một vực cũng không đủ.
Đương nhiên, hắn cũng biết thực lực chân chính của quốc vương. Hắn từng không chỉ một lần nhìn thấy cậu bay vút qua trên không trung rừng rậm, từ vực sâu vạn trượng leo lên, giống như cá nhỏ ngao du đáy nước. Cậu vận dụng lực từ trường đến mức tận cùng, lấy thủ đoạn cường ngạnh bá đạo cải tạo thế giới mới mẻ này, chứ không phải bức bách mình thích ứng. Chẳng sợ đáp gió lớn nhảy xuống, trong lòng cậu nhất định là vui sướng, chỗ nào sẽ sợ hãi?
Cho nên nói, quốc vương thân mến vì tiếp cận mình mà ý đồ ngụy trang thành một bé trai nhu nhược sao? Suy nghĩ này chọc cho Cơ Trường Dạ cười nhẹ, vừa kéo thiếu niên biểu tình không sinh động vào trong ngực vỗ vỗ, vừa đem sợi dây giữa hai người cột chặt một chút. Hữu Xu chui chui vào trong ngực chủ tử, yên lặng nhấn like cho hành vi cơ trí của mình.
Nhóm siêu sao lục tục bị người hợp tác kéo xuống, có vài người thực thong dong, có vài người thực hưng phấn, nhưng phần lớn mọi người đều biến thành một điểm đen nhỏ trong tiếng thét. Đến phiên Hữu Xu, cậu đem hai tay nhét vào trong bàn tay chủ tử, làm động tác bỉ dực song phi, sau đó dứt khoát lưu loát nhảy xuống.
Sợ hãi đã nói đâu? Nhát gan đã nói đâu? Quốc vương đại nhân ngài diễn trò cũng phải làm nguyên bộ chứ! Phàn Triệu đỡ trán, lộ ra biểu tình không biết nên khóc hay nên cười. Không nghĩ tới quốc vương cường đại như thần, ở trong hiện thực cũng là kẻ dở hơi đầu thiếu mất cọng gân, đây đại khái chính là tương phản manh mà trên mạng nói đi. Có điều hình như mình quên một chuyện, đến tột cùng là cái gì?
“Trung tướng, anh còn nhớ sợi tơ tinh thần quấn quanh đầu ngón tay quốc vương đại nhân không? Tốc độ quấn từng vòng từng vòng rất chậm, tính uy hiếp cũng không lớn, nhưng phía dưới là mét trời cao, lần này nhảy xuống, tơ tinh thần khẳng định sẽ điên cuồng rút ra, không biết cấp bậc tinh thần lực của người nọ là bao nhiêu, có thể chịu đựng hay không.” Một tướng lãnh vui sướng khi người gặp họa nói.
“Đúng, chính là chuyện này! Nhanh bảo tiểu đội chữa bệnh chuẩn bị sẵn sàng, kế tiếp chỉ sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.” Phàn Triệu vội vàng chạy tới chỗ tàu bay chờ xuất phát.
Giữa không trung, hai tay Hữu Xu gắt gao nắm cùng chủ tử, quan sát núi non sông ngòi ở vạn mét bên dưới. Cậu và chủ tử trải qua hiểu lầm và chia lìa, cũng trải qua đồng cam cộng khổ, lại chưa bao giờ cột vào cùng nhau nhảy vọt xuống. Cảm giác vui sướng này giống như gắn thêm đôi cánh, muốn bay đến nơi càng xa xôi càng rộng lớn nhìn một chút.
“Ngao ngao ngao! Ngao ngao ngao!” Cậu rất hưng phấn, lại không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ hai tay quấn quanh cùng một chỗ với chủ tử, làm ra động tác chim chóc vỗ cánh.
Cơ Trường Dạ cười không thể dứt, trêu đùa nói, “Hữu Xu, sao em giống chó con thế. Trước khi nhảy xuống không phải em nói thực sợ hãi sao? Hiện tại không sợ à?”
Hữu Xu cả người cứng đờ, lập tức bổ cứu, “Nhảy xuống mới phát hiện kỳ thật không đáng sợ như vậy.”
“Kẻ lừa đảo! Giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, giả bộ nhu nhược đến tranh thủ sự đồng tình của tướng quân. An Hữu Xu chính là Bạch Liên Hoa, tâm cơ, tướng quân anh nhanh chọc thủng bộ mặt thực của cậu ta đi!” Khán giả lòng đầy căm phẫn kháng nghị. Nhưng mà Cơ Trường Dạ lại cực kỳ thích diễn xuất ngốc vụng của quốc vương, hơn nữa thích hành vi làm bộ nhu nhược tiếp cận mình của cậu. Hắn nguyện ý phối hợp với cậu, thậm chí thích thú, không thể tự kiềm chế.
Hắn cười nhẹ một trận, lại sờ sờ hai má hơi phì của thiếu niên, thân thiết nói, “Tôi muốn mở dù, em nắm chặt chút.”
Hữu Xu quay đầu lại đáp ứng, môi lại lướt qua cái cằm kiên nghị của chủ tử, bị râu ngắn ngủn khiến cho có chút đau, có chút ngứa. Hai má cậu nháy mắt đỏ lên, vốn định lập tức quay đầu, tán dù màu sắc rực rỡ để nhảy lại đột nhiên mở ra, kéo hai người lên. Quán tính và xung lượng làm cho bọn họ dán đến càng gần, Cơ tướng quân là một người biết bắt lấy tiên cơ, Cơ Trường Dạ thuận thế hé miệng, ngậm lấy cánh môi phấn nộn của thiếu niên.
Hữu Xu chỉ do dự nửa giây liền bắt đầu nhiệt liệt đáp lại. Cậu tưởng niệm giờ khắc này, cũng chờ đợi giờ khắc này, nếu đã bày tỏ tình yêu, vì cái gì còn muốn dây dây dưa dưa, trốn trốn tránh tránh? Đây là chủ tử của cậu, bọn họ vốn nên cùng một chỗ, chẳng sợ toàn thế giới đều phản đối thì sao chứ?
Giờ này khắc này, người xem toàn internet đều đang kêu rên. Sau khi thổ lộ với nhau, hai người nhanh chóng tiến vào giai đoạn ngược cẩu, tốc độ phát triển nhanh đến mức quả thực tâm thần mất trí! Bất luận như thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra Cơ tướng quân coi trọng An Hữu Xu điểm nào. Chẳng lẽ nói người càng cường đại càng thích bảo hộ động vật nhỏ yếu?
“Ha ha ha ha, động vật nhỏ yếu? Ha ha ha ha…” Phàn Triệu ngồi trong tàu bay xoát bình luận cười đến thiếu chút nữa thở không nổi.
Nhóm siêu sao đã đáp xuống mặt đất đang ngẩng đầu nhìn lên hai người ôm hôn nhau, mặc dù cực lực che lấp, lại không khỏi toát ra vài tia không cam tâm và ghen tị. Mary Rendell đỡ trán đi vài bước, sau đó chậm rãi ngã xuống, không chỉ sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng thực mỏng manh. May mắn tiểu đội chữa bệnh đúng lúc đuổi tới, làm kiểm tra cấp cứu cho cô ta, nếu không nói không chừng sẽ có tai nạn chết người.
“Cô ấy làm sao vậy? Vì sao lại bỗng nhiên té xỉu?” Mấy người tham diễn mồm năm miệng mười hỏi.
Phàn Triệu không phiền không chán trả lời, “Kiểm tra xong mới có thể hiểu biết cụ thể tình huống. Đại khái lần đầu tiên tham gia nhảy dù, có chút bị dọa đi.” Nhưng mà trên hình phân tích từ trường, thân thể Mary Rendell đã biến thành một đám màu xám không có chút năng lượng dao động, chỉ còn một trái tim hồng nhạt đang thong thả nhảy lên. Cô ta đã từ dị năng giả tinh thần hệ cấp SS biến thành không khác gì phế nhân, đây là kết cục trêu chọc quốc vương.
Hữu Xu che đôi môi bị chủ tử hôn sưng chen lên trước nhất, hàm hồ nói, “Để tôi xem xem.”
“Cạu xem có ích lợi gì? Cậu biết y thuật hả?” Jessica châm chọc mỉm cười.
“Dường như mấy người quên mẹ tôi xuất thân quỷ y thế gia.” Một câu của Hữu Xu khiến mọi người rơi vào trầm mặc, cũng làm cho người xem canh giữ ở trước máy truyền tin giật mình ý thức được: kỳ thật gia thế của An Hữu Xu cũng không kém, hoàn toàn ngược lại, dù An gia không đem lên mặt bàn được, Tống gia cũng tuyệt đối được xem là uy danh hiển hách, nếu không phải học tập quỷ y chi đạo sẽ gặp nguyền rủa từ đó dẫn đến ngũ tệ tam thiếu, thì siêu cấp cự tộc từng áp đảo trên đầu năm đại thế gia đó sẽ không vô duyên vô cớ biến mất. Thật sự muốn tìm căn nguyên nguồn gốc mà nói, An Hữu Xu cũng là hậu nhân danh môn.
Ngũ tệ tam thiếu: một loại mệnh của thầy phong thủy, do tiết lộ thiên cơ quá nhiều nên không thể giống như người thường được hưởng đầy đủ mệnh lý. Ngũ tệ là: quan, quả, cô, độc, tàn. Tam thiếu là: tiền, mạng, quyền.
Khi mọi người trầm mặc, Hữu Xu đã đi đến bên cạnh cáng, vén mí mắt Mary lên làm bộ làm tịch nhìn nhìn, lại mở miệng cô ta, dùng thủ thuật che mắt dán một cấm ngôn phù trên đầu lưỡi cô ta. Phàn Triệu nhìn chằm chằm hình phân tích nhịn không được rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, thầm nghĩ quốc vương đại nhân quá độc ác, vệt sáng màu đen đang từ từ nhảy lên này, nhìn cực giống độc dược, không phải cũng là một loại thủ đoạn khống chế người khác đi?
Hắn đoán không sai, cấm ngôn phù tuy rằng không thể đưa người ta vào chỗ chết giống khôi lỗi phù, lại đủ để cam đoan đời này Mary Rendell đừng nghĩ đem việc của Hữu Xu nói ra. Lá bùa mới vừa hòa vào đầu lưỡi, cô ta liền mơ hồ chuyển tỉnh, nhìn thấy thiếu niên cười đến quỷ dị với mình, trong lòng một trận lạnh run, đợi vô tri vô giác lên tàu chữa bệnh, từ trong báo cáo kiểm tra biết được mình thành phế nhân, mới cuồng loạn hét rầm lên.
An Hữu Xu, nhất định là An Hữu Xu! Cô ta muốn mắng, muốn tìm Cơ tướng quân chủ trì công đạo cho mình, mới vừa há mồm, đầu lưỡi liền bắt đầu thối rữa, ngắn ngủn hơn mười giây lại chỉ còn lại có một đoạn xương mềm. Loại bệnh này quả thực chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy, khiến nhóm quân y không hề biết chuyện hoảng sợ. Lần đầu ở trong hiện thực nhìn thấy thủ đoạn của quốc vương đại nhân, đám người Phàn Triệu cũng kinh ngạc không thôi, đang chuẩn bị liên hệ tướng quân thương lượng việc giải quyết hậu quả, rồi lại phát hiện một tin tức kinh khủng, An Thành Tuấn tiếp nhận thẩm phán ở toà án bởi vì trái tim bạo liệt mà đột tử, đến nay pháp y không cách nào tra ra nguyên nhân.
Một cái lại một cái ví dụ thực tế cho thấy: đối địch với quốc vương tuyệt đối không có kết cục tốt. Vẫn là tướng quân mưu tính sâu xa lại dũng khí đáng khen, dám thu lấy yêu nghiệt này. Có điều việc này đối với quân đoàn Đệ Nhất, đối với Cơ gia, đều là chuyện tốt bằng trời, nếu quốc vương yêu người kế thừa của bốn gia tộc khác, Phàn Triệu gần như không dám tưởng tượng tương lai tinh phong huyết vũ kia