Lĩnh Chi Hoa

chương 58: chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngỗng trời trở về, ngỗng trời trở về

......

Trước hết chưa quan tâm chuyện gì đã xảy ra với bác sĩ trong ảnh, điều Úc Tuyền Thu quan tâm hơn cả là tại sao anh ba lại có ảnh bác sĩ của cô?

Từ nhỏ, đồng chí Úc đã để ý nhiều, thường bị mẹ gọi là quỷ ranh ma, nhưng cũng cảm thán nói rằng nếu trí thông minh của cô có thể chia sẻ chút ít cho các anh trai cô thì tốt.

Do đó, có thể thấy đồng chí Úc gian trá thế nào, còn các anh trai cô thật thà chất phác ra sao.

Nhìn thấy bức ảnh, mặc dù trong lòng rất sốc nhưng ngoài mặt cô tỏ ra ung dung bình tĩnh, nhìn bức ảnh gần hơn, giả vờ vô cùng kinh ngạc, nói với anh ba: "Anh à, cô gái này thật xinh đẹp, là người yêu của anh à? Anh chị quen nhau như thế nào? Sao không dẫn về cho mẹ xem cho dễ chọn ngày làm đám cưới!"

"Sao có thể?" Anh cô khẳng định chắc nịch, ngượng cười, nói với cô: "Năm ngoái anh gặp cô gái này ở bệnh viện trong tỉnh chúng ta.

Lúc đó đại ca đưa anh đến chào hỏi băng nhóm thì bị một băng đảng khác chém cho mấy nhát dao, bọn anh đưa anh ấy vào bệnh viện của tỉnh, trùng hợp thấy cô gái này đang được y tá đẩy xe lăn ra bãi cỏ đón nắng."

Nói xong, anh cô càng thêm xấu hổ: "Anh đứng cạnh thấy cô ấy xinh quá, định đến làm quen, nhưng chỉ một lúc sau cô ấy lại được y tá đẩy vào.

Mấy lần sau anh cũng gặp, nhưng bên cạnh cô ấy luôn có người, muốn tìm cơ hội bắt chuyện cũng khó.

Anh có hỏi bác sĩ ở đó xem cô ấy tên gì, nhưng không ai nói cho anh.

Hết cách, anh chỉ biết lén lút nhờ một người biết chụp ảnh đến bãi cỏ cắm điểm, đợi cô ấy ra, chụp lại bức ảnh này làm kỷ niệm."

Nói xong, anh cô tiu nghỉu thở dài: "Có lẽ lai lịch của cô gái này không tầm thường, ra ra vào vào luôn có người canh giữ, ngay cả đại ca của anh cũng không biết cô ấy là ai.

Anh không tìm được cô ấy, cũng không muốn đánh giết nữa, nên anh quay lại."

Đúng vậy, cha mẹ của bác sĩ thế cơ mà, chỉ có mỗi một đứa con, đương nhiên phải nâng niu như bảo vật quốc gia.

Trong thâm tâm Úc Tuyền Thu hiểu rõ.

Thấy anh trai mình hơi buồn, cô không biết phải nói sao với anh.

Nhưng thật trùng hợp, hoá ra gu của anh trai cô giống cô y như đúc, đều có tình cảm mãnh liệt với bác sĩ.

Tuy nhiên, nữ bác sĩ giống như một miếng thịt béo bở, có cha mẹ cấp cao, bản thân bác sĩ cũng mỹ miều uyên bác, chắc hẳn những người trong thành phố còn thèm nhỏ dãi hơn cả họ.

Nghĩ đến đây, Úc Tuyền Thu cảm giác như cô chính là cóc nhái đòi ăn thịt thiên nga.

Song, so với hằng hà sa số những người thèm muốn bác sĩ kia, điều mà cô quan tâm hơn cả chính là đã có chuyện gì xảy ra với bác sĩ?

Tại sao bác sĩ lại xuất hiện trong bệnh viện? Sao bác sĩ trông có vẻ sa sút tinh thần như thế?

Tiếc rằng, dù cô có nhớ bác sĩ như vầng trăng sáng ngày ấy, dù bác sĩ có chết cô cũng không thấy mặt.

Khó khăn lắm mới có một vài tin tức, một thời gian sau lại biến mất, khiến người ta hoàn toàn không biết bác sĩ đang ở đâu.

Theo lời anh cô nói, bác sĩ đã ở lại bệnh viện vài tháng trước khi được một chiếc Lincoln Limousine dài đón đi.

Ngay cả anh trai cô - một người đã quen cảnh lang thang lưu bạt trong thành phố - cũng không biết bác sĩ nhà cô đang ở đâu, huống chi là cô.

Tâm trạng Úc Tuyền Thu vô cùng tồi tệ, vẫn phải cười trấn an anh mình, nói: Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm.

Nhưng, cô vẫn cố chấp yêu một nhành hoa, lại còn là nhuỵ cái.

Đúng là trớ trêu.

Dù cô có buồn như thế nào, ngày tháng vẫn phải trôi qua.

Cô vẫn không có tin tức gì về bác sĩ, song mỗi ngày lang thang quanh các rạp sách báo ở thị trấn nhỏ, thỉnh thoảng cô lại thấy hình ảnh của bố vợ trên đó.

Đi kèm với bức ảnh bố vợ là một đống chữ nghĩa trên báo.

Mặc dù cô có thể đọc những thứ được viết trong đó, nhưng không thể hiểu được ý nghĩa tổng thể khi các chữ kết hợp lại với nhau.

Vì không hiểu, cô cũng không muốn tìm hiểu, chỉ biết bố vợ đã lên làm quan to.

Cô vẫn nên sống cuộc sống của cô.

Ruộng đất ở nhà vốn là của nhà cô, nhưng sau này nói cái gì mà hợp tác, thế là thành của công.

Mọi người cùng nhau làm ruộng, thu hoạch được gì thì chia đều theo đầu người, quy định này vẫn không thay đổi ngay cả khi không còn thanh niên đến cải tạo nữa.

Sáng nào cô cũng dậy sớm giúp mẹ quét sân, nhóm củi, theo anh và chị dâu đi làm trong đội sản xuất tại địa phương.

Tuy là trên danh nghĩa đội sản xuất, nhưng qua mấy năm nay, những người ở đây không còn lười biếng, những việc cần làm cũng không nhiều, lại còn nhẹ nhàng hơn, người già có thể làm việc nhẹ, trẻ con có thể cắp sách tới trường.

Lá cây si trồng cạnh sân nhà anh ba đã úa vàng, bị một cơn gió thổi bay xào xạc trong sân, cầm cây chổi lớn quét thế nào cũng không xuể.

Mục Mục nhà cô đeo cặp lên, đã có thể ra oai đi học.

Cặp sách của con là do tay cô tự khâu vá, trên cặp thêu hình vài món ăn yêu thích của con bằng những sợi chỉ nhiều màu sắc.

Phục vụ cho việc học của Mục Mục, anh ba đã đặc biệt mua cho cô bé những đồ dùng học tập mà chỉ có bọn trẻ con trên thành phố mới biết dùng, và một bộ quần áo mới toanh.

Như rất vui sướng, Mục Mục ôm anh trai cô hôn vài cái, cứ líu lo khen cậu ba thật tuyệt.

Thật là một đứa nhỏ vô lương tâm, Úc Tuyền Thu nhìn cảnh anh trai vui vẻ ôm cô bé xoay lòng vòng và nghĩ, cô đã nuôi lớn con bé đến chừng này, mà con bé chưa nói với cô một lời tốt đẹp nào.

Mặc dù trong lòng có chút cảm xúc phiền muộn, nhưng nhìn thấy con gái phấn khởi đeo ba lô chạy đến trường tiểu học địa phương, cô vẫn rất vui vẻ.

Con gái cô đang dần lớn lên.

Nhưng bác sĩ của cô đang ở đâu?

Trong một buổi chiều gió mùa thu, Úc Tuyền Thu dùng khăn cuốn tóc lên, một mình quét lá rụng trong sân.

Khi cô đang hết sức tập trung đối phó với đống lá khô cuộn lại, thì bất ngờ ngoài kia vọng lại tiếng ai đó gõ cửa.

Mẹ cô đã đến nhà anh cả giúp trông đứa cháu mới chào đời, anh ba đi cày ruộng, còn hai cô gái được nhặt về đã đến trường Mục Mục đưa đồ cho cô bé.

Nhà cô cũng không quá quen thân với những người dân trong làng, giờ này người đến gõ cửa có thể là ai?

Cô nghi hoặc, trong lòng mang chút hy vọng, khi cô thận trọng mở cửa ra, ấy vậy, người mà cô nhìn thấy không phải người cô hằng mong đợi.

"Sao thế, em đang nghĩ đến ai mà thấy anh lại thất vọng như vậy?" Người đàn ông đứng ở cửa mặc bộ quân phục đường bệ, vô cùng oai phong, thấy vẻ mặt thất vọng của cô, anh cười nói.

"Sao anh tìm được nơi này?" Cô không biết nói gì, nghiêng người cho người đàn ông đi vào: "Có muốn vào đây uống chén trà không?"

"Thôi, anh chỉ có việc tiện đường đến đây, nghe người ta nói em ở đây, nên anh tới thăm em.

Tuyền Thu...!vùng hoang dã phương Bắc được khai hoang rất khá, cấp trên khen thưởng anh, cho anh làm trong cơ quan ở thành phố bên cạnh."

"Tốt quá." Úc Tuyền Thu nhẹ nhàng cười: "Chúc mừng anh."

"Em biết mà, anh không có ý đó." Người đàn ông buồn bã nhìn cô: "Cha mẹ anh đang giục anh kết hôn, họ tìm cho anh một cô gái, bảo anh tháng sau về xem có hợp không."

"Kiến Khôi, tôi đã nói rồi, thật không đáng để anh đối xử như vậy với tôi, nếu cha mẹ anh đã có lòng, vậy anh nên đi gặp cô gái đó."

Cảm thấy rất bất lực trước người đàn ông trước mặt, Úc Tuyền Thu thở dài, chân thành nói với anh: "Thật đấy, Kiến Khôi, anh là người đàn ông tốt, đừng lãng phí thời gian cho tôi, hãy tìm một cô gái tốt, kết hôn và ở bên cô ấy đi."

Hết lần này đến lần khác bị cô từ chối, người đàn ông dù yêu cô đến nhường nào cũng không thể làm gì được ngoài từ bỏ.

Mấy năm kinh nghiệm hun đúc anh trở thành một con người trưởng thành và nam tính hơn, anh cũng hiểu chân lý cưỡng cầu bất đắc, chuyện gì gượng ép đều sẽ không thành.

Anh nhìn cô chằm chằm, mãi một lúc sau, anh nghẹn ngào nói: "Anh biết...!biết em sẽ không...!Thế nên lần này anh...!lần này anh đến để tạm biệt em...!Anh về...!Anh về..."

Đến đây, anh không thể tiếp tục được nữa.

Đường đường là một đấng nam nhi xuất thân trong quân đội, vậy mà lại khóc trước mặt cô, Úc Tuyền Thu nhìn cũng rất buồn, lại gần ôm lấy anh: "Thật xin lỗi, Kiến Khôi."

Lý Kiến Khôi đã giúp đỡ cô rất nhiều, thực ra anh đối xử rất tốt với cô, nhưng cô đã có người trong lòng, làm sao có chỗ cho người thứ hai?

Lý Kiến Khôi là một người đàn ông hiểu lý lẽ, biết không thể cưỡng cầu, nên anh nán lại nói chuyện với cô một lúc như hai người bạn cũ.

Đến khi tách trà nguội lạnh, Lý Kiến Khôi cười và nói rằng sợ làm lỡ việc, anh để lại cho cô ít tiền và những món quà đặc sản mang theo, rồi đứng dậy rời đi.

Cô nhất quyết không chịu nhận, Lý Kiến Khôi cười buồn nhìn cô: "Không sao đâu, Tuyền Thu, từ nay về sau anh sẽ coi em như em gái...!Em hãy coi những thứ này như quà cho Mục Mục đi học...!Khi anh kết hôn, anh muốn mời em đến tặng lì xì và ăn mỳ cưới, em ngại đến sao?"

"Đâu có, tôi nóng lòng chết đi được." Vì anh ấy đã nói thế, Úc Tuyền Thu không còn cách nào khác ngoài cười khổ chấp nhận.

Cô tiễn anh ấy ra tận ngõ, nhìn anh vẫy tay ra đằng sau ra hiệu không cần tiễn nữa, cô dựa vào tường, chầm chậm bước trở về.

Khi đó, ánh chiều tà nhuộm đỏ một góc trời bằng màu máu, khi cô bước từng bước trong khi bám lên bức tường xám trắng dọc theo con hẻm, cô có thể nhìn thấy hai bên làn khói bốc lên từ những ống khói đắp bùn, dần dần lan ra khắp bầu trời.

Cô bất giác nhớ về thuở ban xưa khi bác sĩ không muốn dính dáng gì đến cô, cô nhìn làn khói bay từ trên Ma Tử Lĩnh, cứ chốc chốc lại lén nhìn sang căn phòng của các bác sĩ ở bên cạnh.

Vì Lý Kiến Khôi có thể tìm được cô, vậy, với mối quan hệ rộng của bác sĩ cộng thêm quyền lực của cha mẹ bác sĩ, không thể có chuyện bác sĩ không tìm được cô.

Đã lâu như vậy, bác sĩ vẫn không đến, xem ra lời mẹ cô nói có thể đúng.

Cô cũng là phụ nữ, chưa kể, dù bác sĩ có thích cô hay không, cha mẹ bác sĩ chỉ có duy nhất một người con gái, sao họ có thể để đứa con gái quý như ngọc như ngà ở bên một người phụ nữ khác?

Bác sĩ nói không thể cho cô một đứa con, không thể quang minh chính đại đưa cô đến Cục Dân chính lấy cuốn sổ đỏ có ghi dòng chữ "Giấy chứng nhận kết hôn", thực ra, chẳng phải cô cũng vậy sao?

Tình yêu không có sự đảm bảo giống như bông hoa nở không thể kết trái, dù lộng lẫy đến đâu vẫn sẽ bị lãng quên khi đến mùa thu hoạch vào cuối thu.

Lòng người khó đoán, ai biết được ai đang nghĩ gì?

Gió thu nổi lên, mây trắng trôi dạt, cỏ cây ngả vàng, ngỗng trời bay về phương Nam.

Đàn ngỗng trời biết quay về phương nam, nhưng bác sĩ của cô một đường bay thẳng về phương bắc, không bao giờ biết khi nào sẽ trở lại.

......

Tác giả có lời muốn nói:

Tui tua nhanh thời gian, liên quan đến chính trị, không tiện nói nhiều..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio