Linh La Giới

chương 505: đoạn tụ chi phích (“thích đàn ông = gay”)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đại sảnh tửu lâu Bình An có hai gã thiếu niên hoa phục đang ngồi ở một chiếc bàn hoa lệ có bốn người. Một người trong đó chính là Chúc công tử mà Hạ Ngôn đã từng gặp tại Thánh thành. Lúc đó Chúc công tử còn đang tranh đoạt Trú Nhan Bảo Châu cùng Hạ Ngôn ở trong Trân Bảo Các Thánh thành, bị Tiêu công tử đột nhiên xuất hiện bức lui. Hôm nay không ngờ hắn cũng đi tới Vân thầnh.

- Lương công tử! Không thể tưởng được hôm nay ở Vân Thành lại có thể gặp ngài trong tửu lâu Bình An này, thật sự là một chuyện rất may mắn, phải uống một ly mới được.

Chúc công tử nâng chén rượu lên hướng về phía thiếu niên hắc y ngồi đối diện cười nói

- Chúc công tử! Sáu ngày sau chính là ngày hai thợ rèn thần cấp Thần Chuy và Thu Thủy tỷ thí. Việc trọng đại như vậy chúng ta há có thể bỏ qua? Cộng với trận giao đấu sinh tử giữa Vương Đông Cực tông chủ thế lực Đông Cực và Hạ Ngôn. Chỉ sợ tất cả người có chút danh vọng trên Đại Lục Long Chi này đa số đều đã chạy tới Vân Thành để theo dõi rồi ấy chứ? Hắc hắc! Trăm năm cũng khó gặp một lần đó!

Lương công tử cười cười, cũng nâng chén rượu lên hướng về phía Chúc công tử ra hiệu một cái.

Lương công tử này là con cháu trực hệ của một trong tứ đại gia tộc Thánh thành Lương gia. Phụ thân của hắn là con ruột của một vị trưởng lão Lương gia. Mà hắn chính là cháu ruột của trưởng lão đó. Mặc dù ở Lương gia hắn không phải con cháu có quyền thế nhất, nhưng ở bên ngoài cũng được con cháu của một số gia tộc nhị lưu tam lưu coi trọng.

- Lương công tử nói không sai cũng chính bởi việc đó mà ta mới được biệt đi từ Thánh thành tới Vân Thành này. Đáng tiếc, Minh Yên không thể đi theo ta đến đây.

Ánh mắt Chúc công tử sáng lên một chút, sau đó lại lắc đầu có vẻ tiếc hận. Minh Yên mà hắn nhắc tới chính là nữ tử một thanh lâu. Hắn tranh đoạt Trú Nhan Bảo Châu với Hạ Ngôn cũng chính là muốn mua để tặng cho nữ tử gọi là Minh Yên này.

- Ha ha! Minh Yên tiểu nương tử này quả thật rất xinh đẹp nha! Khó trách Chúc công tử bị nàng mê đảo thần hồn như vậy. Ta lần trước còn nghe nói ngươi còn định mua Trú Nhan Bảo Châu trong Trân Bảo Các để tặng cho Minh Yên, hiện tại đã mua được chưa?

Lương công tử nheo mắt lại nhìn Chúc công tử phía đối diện tùy ý hỏi.

- Nói tới chuyện này quả thực ta vẫn đầy một bụng lửa giận! Ngày đó ta mang theo một ngàn vạn kim phiếu đi tới Trân Bảo Các muốn mua Trú Nhan Bảo Châu, cũng không ngờ lại bị một tiểu tử từ khu vực bên ngoài đoạt mất.

Chúc công tử nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ hung quang, giọng nói mang theo vẻ oán độc.

- Tiểu tử đó cũng không biết là từ đâu ra, lại có thể có đủ tiền mua được Trú Nhan Bảo Châu hiếm quý như vậy.

- Ồ?

Lương công tử cũng nao nao.

- Chúc công tử! Ở Thánh thành mà ngươi lại để một người bên ngoài đoạt mất đồ vật ngươi nhìn trúng sao?

Lương công tử có chút không ngờ, Chúc công tử này là loại người gì hắn cũng biết rõ. Cho nên, hắn mới cảm thấy bất ngờ. Chúc công tử không ngờ để tuột mất Trú Nhan Bảo Châu, chuyện này quả thực không giống tác phong của hắn.

- Lương công tử có điều không biết, ngày đó ta đang muốn đoạt lại Trú Nhan Bảo Châu trong Trân Bảo Các thì.Thôi không nói tiếp nữa.

Chúc công tử cụp ánh mắt xuống, nâng chén rượu lên, mang theo một oán khí nốc một ngụm xuống. Đột nhiên Chúc công tử lại đưa ánh mắt nhìn về phía nữ tử bên cạnh Lương công tử cười dài nói:

- Lương công tử! Vị bên cạnh ngươi đây không biết xưng hô thế nào? Ta thấy vị cô nương này còn xinh đẹp hơn Minh Yên của ta tới ba phần đó.

Bên cạnh Lương công tử có một nữ tử mặc một bộ y phục màu hồng trắng, quả thật xinh đẹp động lòng người, chỉ là son phấn có chút đậm, không đủ thanh tân thoát tục.

- Nàng tên là Ngọc Thúy. Hắc hắc! Theo ta cũng mới được thời gian một tháng. Ngọc Thúy tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ, nữ tử như vậy trong vạn người không có một đó.

Lương công tử cười ha hả, nhìn Ngọc Thúy bên cạnh một chút, duỗi tay mình ra sờ soạng trên tay Ngọc Thúy một chút.

Ngọc Thúy kia hướng Chúc công tử khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

- Ngọc Thúy cô nương quả thật xinh đẹp động lòng người. Cùng với Lương huynh có thể nói là trai tài gái sắc. Lương huynh nói Ngọc Thúy cô nương là trong vạn không một, ta lại thấy nữ nhân trên toàn bộ Đại Lục Long Chi có thể giống được như Ngọc Thúy cô nương cũng không tìm ra được hai ba người.

Chúc công tử lập tức vỗ mông ngựa một cái, dư quang nơi khóe mắt còn liếc trộm nhìn Ngọc Thúy một cái thầm nghĩ:

"Có thế ngủ với cô ta một đêm khẳng định tiêu hồn. Đáng tiếc nàng đã là người của họ Lương này."

- Ha ha ha! Nào uống!

Lương công tử cười lớn, hiển nhiên bị mấy câu nói của Chúc công tử khiến cho nở mày nở mặt.

Chúc công tử cũng nâng chén rượu lên.

- Sao?

Đột nhiên ánh mắt Chúc công tử biến đổi nhìn về phía một đạo nhân ảnh đang từ trên cầu thang đi xuống, thân hình chấn động, hung quang trong mắt chợt lóe sáng.

- Chính là hắn! Tên này không ngờ cũng tới Vân Thành. Không ngờ cũng ở ngay trong tửu lâu Bình An này. Thật sự là đi nát gót giầy tìm không thấy, lục được lại không phí chút công phu.

Chúc công tử lạnh lùng cười rộ lên thấp giọng nói.

- Chúc công tử làm sao vậy?

Lương công tử thấy Chúc công tử biến sắc, không khỏi nhíu mày lên tiếng hỏi.

- Lương huynh! Người cướp đoạt Trú Nhan Bảo Châu với ta mà vừa rồi ta nói với ngươi xuất hiện rồi.

Ánh mắt Chúc công tử nhìn về phía Lương công tử biến thanh nói.

- Ồ! Ở đâu?

Lương công tử xoay chuyển ánh mắt cũng nhìn về phía phương hướng Chúc công tử vừa nhìn.

- Chính là hắn kia sao?

Chúc công tử gật gật đầu.

- Ha ha! Chỉ sợ cũng là con cháu một gia tộc nào đó. Chúc lão đệ! Ngươi không nhân cơ hội này biểu hiện một chút sao? Người này dám đến Thánh thành tranh đoạt đồ với người khác, lá gan cũng quá lớn đó. Chung quy cũng phải giáo huấn cho hắn một chút chứ.

Lương công tử chớp chớp lông mi, nhếch miệng cười nói.

- Lương huynh nói chí phải! Tiểu tử kia, lại đây!

Chúc công tử khẽ hừ một tiếng, quay đầu về phía nhân ảnh vừa mới xuống lầu kia lớn tiếng quát một câu.

Trong đại sảnh vốn có không ít người đang ngồi dùng cơm. Một tiếng quát gọi của Chúc công tử lập tức thu hút ánh mắt với đủ loại cảm xúc của đa số người ngồi đây đều nhìn về phía Chúc công tử và Lương công tử.

Người vừa mới xuống lầu chính là Hạ Ngôn với một thân y phục màu trắng như thường lệ. Hạ Ngôn nghe được thanh âm có chút quen thuộc, hơn nữa cảm giác được có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, đương nhiên xoay người lại. Vừa xoay người nhìn liền nhìn thấy dĩ nhiên chính là Chúc công tử, người mà mình đã từng đụng độ tại Trân Bảo Các ở Thánh thành. Nhìn thấy Chúc công tử, Hạ Ngôn trong lòng cả cười.

"Thế giới này thật đúng là.ở nơi này cũng có thể gặp được Chúc công tử này. Chúc công tử này ngày đó bị Tiêu công tử xuất hiện bức lui, trong lòng khẳng định chứa không ít oán khí đây."

Trong lòng Hạ Ngôn ý niệm chuyển động nên tự nhiên do dự một chút.

- Tiểu tử! Ta kêu ngươi lại đây! Ha ha, chẳng lẽ lá gan ngươi nhỏ tới mức sợ chúng ta ăn thịt ngươi sao? Yên tâm, ở trong này chúng ta không giết người.

Chúc công tử đứng lên chỉ vào Hạ Ngôn cười lớn.

Thực khách trong tửu lâu đều nhìn về phía Hạ Ngôn, trong lòng cũng bắt đầu suy đoán. Bọn họ nhìn thấy ba người trẻ tuổi này thoạt nhìn đều phi thường giàu có, chỉ sợ cũng đều là con cháu một số gia tộc hoặc là con nhà giàu có. Nghe lời đối thoại giữa bọn hắn rất dễ dàng có thể nhận ra giữa ba người này có một chút thù hận, trùng hợp lại gặp nhau trong tửu lâu này.

- Xem ra ăn một bữa cơm cũng có kịch vui để xem rồi

- Ha ha! Cao đại ca, huynh nói rất đúng. Chúng ta vừa uống rượu vừa xem kịch thật sự là tuyệt!

- Lưu đại ca, Cao đại ca! Các ngươi cũng thật là xấu, ai lại vui vẻ khi nhìn thấy người ta xung đột chứ!

Một nữ tử có mang theo vũ khí tùy thân liếc mắt nhìn hai người vừa lên tiếng nói.

- Chúng ta cũng không làm cho bọn họ xung đột, chúng ta ở trong này ăn cơm. Bọn họ ở trong này xung đột, chúng ta có mắt đương nhiên có thể xem.

Tên hộ Lưu lập tức cười nói với nàng kia.

Nghe được tiếng la của Chúc công tử, Hạ Ngôn cất bước đi qua đó. Trước sau cũng không có việc gì, bồi bọn họ chơi đùa một chút cũng không sao.

- Thì ra là Chúc công tử, không biết ngươi gọi ta lại đây là có chuyện gì?

Hạ Ngôn hơi ôm quyền, mỉm cười hỏi. Ánh mắt xoay chuyển nhìn đảo qua Lương công tử và Ngọc Thúy.

- Tiểu tử! Nghe nói ngươi đoạt Trú Nhan Bảo Châu của Chúc công tử?

Lương công tử nhướng mày, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Thúy không ngờ đang không ngừng đảo quanh trên người Hạ Ngôn. Tướng mạo Hạ Ngôn quả thật tuấn mỹ hơn nhiều so với bọn hắn. Ngọc Thúy này vốn cũng là loại người không có gì tốt, nhìn thấy Hạ Ngôn liền ngắm thêm mấy lần cũng rất bình thường.

Lương công tử thấy Ngọc Thúy không ngừng ngắm nghía Hạ Ngôn, vốn đã có tâm tư xuất đầu vì Chúc công tử, hiện tại tâm tư đó càng thêm nặng.

- Làm sao có thể nói là đoạt chứ? Là ta tới Trân Bảo Các trước, mua được Trú Nhan Bảo Châu, Trú Nhan Bảo Châu theo lý phải là của ta.

Hạ Ngôn cười cười lạnh nhạt nói. Ánh mắt cũng nhìn về phía Lương công tử.

- Hắc hắc! Tiểu tử ngươi mua Trú Nhan Bảo Châu chẳng lẽ cho mẹ già của ngươi dùng sao?

Lương công tử cười lạnh nói

- Chuyện này cũng không sai, mẫu thân đã qua đời nhiều năm rồi sao có thể sử dụng được đây? Nếu mẫu thân vẫn còn sống thật ra cũng có thể dùng rồi.

Hạ Ngôn cũng không hề nổi giận, mà mỉm cười nói.

Lấy tâm cảnh Hạ Ngôn hiện tại nếu còn dễ dàng tức giận với những người này, vậy không phải Hạ Ngôn rồi.

- Chúc công tử! Bên cạnh tiểu tử này ngay cả một nữ nhân cũng không có, ngươi nói xem hắn mua Trú Nhan Bảo Châu chẳng lẽ là cho mình dùng? Ngươi xem khuôn mặt hắn giống như thật sự dùng Trú Nhan Bảo Châu nha

Lương công tử chuyển hướng Chúc công tử, mang theo vẻ trào phúng lắc lắc đầu tấm tắc nói.

Chúc công tử sửng sốt hắn nhớ rõ ngày đó bên cạnh Hạ Ngôn có bốn nữ tử tuyệt sắc. Bốn nữ tử đó ngay cả Ngọc Thúy bên cạnh Lương công tử cũng không bằng được. Chúc công từ nhíu mày vừa định lên tiếng, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói như thế nào.

Không chờ hắn nói lời thoái thác, Hạ Ngôn đã lên tiếng:

- Vị công tử này nói rất đúng, ta mua Trú Nhan Bảo Châu quả thật là để mình dùng.

Hạ Ngôn sở dĩ mua Trú Nhan Bảo Châu chính là bởi vì lực lượng ẩn chứa trong Trú Nhan Bảo Châu có trợ giúp đối với việc tu luyện của mình. Nếu không phải như thế, chưa hẳn Hạ Ngôn đã mua Trú Nhan Bảo Châu.

- Sao?

Lần này ngay cả Lương công tử cũng ngây ngẩn cả người. Vốn hắn muốn nói móc Hạ Ngôn bên người không có một nữ tử xinh đẹp nào, cho nên mới nói Hạ Ngôn mua Trú Nhan Bảo Châu là đề chính mình sử dụng, cũng không ngờ Hạ Ngôn thuận miệng liền thừa nhận, hơn nữa bộ dáng dường như không có một chút tức giận nào. Lần này khiến cho hắn cũng không kịp trở tay.

- Chẳng lẽ.chẳng lẽ ngươi thích đàn ông?

Lương công tử hơi lùi thân hình về phía sau, bộ dáng dường như là muốn trốn Hạ Ngôn vậy. Những lời này vừa ra khỏi miệng quả nhiên tất cả mọi người trong tửu lâu đều nhìn về phía Hạ Ngôn với ánh mắt quái dị. Ngay cả Ngọc Thúy bên cạnh Lương công tử kia cũng nhíu mày.

Hạ Ngôn cũng ngẩn người, lập tức cười khổ một chút vấn đề này cũng không dễ trả lời. Nếu phản bác dường như cũng có chút không ổn, nếu không phản bác vậy chẳng phải thừa nhận mình chính là.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio