Linh La Giới

chương 541: ác nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Ngôn cũng không có ngăn cản hành động quỳ lạy của Húc Minh, mà là lạnh nhạt tiếp nhận. Thân phận giữa hai người chênh lệch thật sự là quá lớn, lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Hạ Ngôn là Thánh Hoàng Đại Lục Long Chi, cùng một thân phận với Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ, kỳ thật nói đến tiểu nhân vật nho nhỏ như Húc Minh, sao có thể nhìn thấy Thánh Hoàng đại nhân của Đại Lục Ám Dạ? Cho dù là quỳ lạy, hắn cũng chỉ có thể cách không gian xa xôi, căn bản là không có khả năng có cơ hội giáp mặt quỳ lạy.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền vào một tràng tiếng ồn ào huyên náo.

- Lão Đại! Vừa rồi Cẩu Tử nói nhìn thấy tiểu tử đó mới vừa trở về, hẳn là hái được dược liệu trên Kỳ Lam Sơn rồi. Tiểu tử này đúng là nổi danh đầu óc có vấn đề, nếu hắn không lấy được dược liệu, nhất định là sẽ không xuống núi.

Một tiếng cười nói xu nịnh.

- Ừ! Qua xem đi!

Giọng nói này có phần âm trầm.

Thanh âm truyền tới từ ngoài căn lều khoảng mấy chục thước, Hạ Ngôn nghe được rõ ràng. Mà Húc Minh và Mặc đại ca vẫn chưa nghe được.

Hạ Ngôn nhướng mày, nói:

- Húc Minh! Ngươi đứng lên đi! Bên ngoài dường như đến đây một đám người, nghe bọn chúng nói, hẳn là tìm tới ngươi đó. Có lẽ chính là bọn Trương Phóng mà ngươi nói

Húc Minh biến sắc, nắm tay nắm chặt, nhìn về phía ngoài cửa. Còn Mặc đại ca thì có vẻ hơi phẫn nộ, hừ mạnh một tiếng từ trong mũi, sắc mặt đỏ bừng.

- Húc Minh! Ngươi còn thiếu Trương Phóng này bao nhiêu kim tệ?

Hạ Ngôn ngẫm nghĩ một lúc, hỏi

Húc Minh không biết vì sao Hạ Ngôn hỏi như thế, tuy nhiên vẫn là tính toán một chút, thành thật nói:

- Ta vốn mượn hắn mười kim tệ, nhưng hắn lại đòi ta phải trả hắn năm mươi kim tệ. Lần trước ta hái được một cây dược liệu trung cấp, trị giá hơn ba mươi kim tệ đã bị hắn cướp đoạt mất

Theo ý của Húc Minh, cho dù là dựa theo con số Trương Phóng tính, hiện tại hắn cũng chỉ còn thiếu Trương Phóng hai mươi kim tệ.

Mặc đại ca phản ứng rất nhanh, ánh mắt nhìn thấy mấy cây dược liệu trên mặt đất, vội vàng nói:

- Húc Minh! Mau đem giấu mấy cây dược liệu này đi! Nếu bị Trương Phóng nhìn thấy, chắc chắn hắn sẽ cướp mất.

- Húc Minh! Không nên đắc tội với Trương Phóng!

Phụ thân của Húc Minh lúc này đã có thể mở miệng nói chuyện thoải mái, sắc mặt hồng nhuận hơi thở thông thoáng.

- Con biết rồi, phụ thân!

Húc Minh liếc mắt nhìn phụ thân nằm trên giường một cái, gật đầu nói. Húc Minh đang ngồi dưới đất, thuận tay nhét mấy cây dược liệu dưới gầm giường.

Ngay lúc Húc Minh vừa giấu xong, cửa phòng bị cú đá thật mạnh văng ra, phát ra một tiếng vang lớn, vốn cửa phòng đã không chắc chắn, gần như suýt nữa rời khung cửa bay đi. Tiếp theo, từ bên ngoài bốn năm người nối đuôi nhau mà vào, ánh mắt hung tợn quét nhìn mấy người trong phòng.

Người cầm đầu thần tình dữ tợn, trên đầu buộc một miếng vải đen, hai mắt như độc xà nheo lại, đánh giá đám người Húc Minh và Hạ Ngôn.

- Ha ha! Húc Minh! Ngươi lên núi hái thuốc đã về rồi a?

Giọng nói của người này âm trầm, cười tủm tỉm nhìn Húc Minh nói. Tiếp theo hắn rảo bước đi đến chỗ cái giỏ tre, tung một cước đá cái giỏ tre văng ra xa mấy thước, trong giỏ tre cũng không có dược liệu gì.

Nhìn thấy giỏ tre trống không, sắc mặt người này sa sầm xuống, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn Húc Minh, tàn khốc nói:

- Như thế nào, ngươi giấu hết dược liệu rồi phải không? Ngươi cũng đừng quên, ngươi còn thiếu ta kim tệ. Giết người thì thường mạng, thiếu nợ phải trả tiền, đó là đạo lý. Húc Minh! Ngươi không phải không hiểu chuyện như thế chứ?

- Ta thiếu tiền của ngươi, đương nhiên sẽ trả cho ngươi!

Húc Minh lớn tiếng nói.

- Trương Phóng! Phụ thân của ngươi cùng ta coi như là một nửa bằng hữu. Nhiều năm như vậy, ta cũng nhìn ngươi lớn lên. Húc Minh mượn tiền của ngươi, là vì chữa bệnh cho ta, hắn nhất định sẽ trả lại số tiền thiếu cho ngươi.

Phụ thân Húc Minh nằm trên giường ra tiếng nói.

- Hừ! Đừng nói chuyện xưa cũ rích đó nữa!

Trưomg Phóng hung tợn nói:

- Húc Minh! Mau lấy được liệu ngươi hái được lần này giao cho ta, trông cậy vào ngươi chủ động trả tiền, ta đây chắc đợi tới kiếp sau mới xong.

Trương Phóng bước một bước tới trước người Húc Minh, nhe răng nói.

Húc Minh không tự chủ lui ra sau một bước, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Hắn lúc trước mời Hạ Ngôn trở về với mình, chính là muốn Hạ Ngôn dạy cho tên Trương Phóng này một bài học. Hạ Ngôn cường đại, Húc Minh nhưng nhìn thấy, Hạ Ngôn là tu luyện giả cường đại biết phi hành. Đối phó với đám lưu manh ác ôn Trương Phóng này, khẳng định là dễ như trở bàn tay.

- Trương Phóng! Ngươi muốn làm gì?

Mặc đại ca cũng không biết thực lực chân chính của Hạ Ngôn. Tuy rằng Hạ Ngôn xuất ra một viên đan được thất phẩm, nhưng Mặc đại ca thấy Hạ Ngôn tuổi trẻ như thế chỉ sợ cho dù là người tu luyện, cũng không lợi hại bao nhiêu.

- Mặc Nhiên! Không phải chuyện của ngươi! Ngươi cút đi!

Trương Phóng quay đầu lại, ánh mắt tà ác nhìn Mặc Nhiên.

- Hừ!

Mấy tên thanh niên Trương Phóng mang tới, cũng đều ào ào tiến lên một bước chặn Mặc Nhiên qua một bên.

Mặc Nhiên vội vàng nói:

- Trương Phóng! Húc Minh còn thiếu ngươi hai mươi kim tệ, ngày mai hắn sẽ đem tới trả cho ngươi!

- Ồ?

Trương Phóng nghe vậy sắc mặt vừa động, nhìn về phía Mặc Nhiên:

- Hai mươi kim tệ, ngày mai có? Ngươi xác định?

Mặc Nhiên gật đầu:

- Ta xác định!

- Ha ha ha!

Trương Phóng bỗng nhiên cười sằng sặc

- Xem ra, lúc này Húc Minh thu hoạch không nhỏ đây! Tuy nhiên, hai mươi kim tệ đó là con số của ba ngày trước, hôm nay, không phải chỉ có hai mươi kim tệ. Húc Minh! Dựa theo ước định của chúng ta: Lợi tức một ngày tăng mười kim tệ, ba ngày trước ngươi thiếu ta hai mươi kim tệ, ba ngày này ngươi cộng thử xem. Nếu là tới ngày mai, ngươi phải trả cho ta sáu mươi kim tệ.

Trương Phóng sắc mặt âm u biến ảo nói.

Hắn nghe Mặc Nhiên nói chắc chắc ngày mai Húc Minh có thể có tiền như thế, liền xác định Húc Minh lần này lên núi khẳng định đã tìm được dược liệu tốt rồi, cho nên càng không chịu buông tha Húc Minh.

Lúc này, Hạ Ngôn cũng nhíu mày rồi. Trương Phóng này quả thật là một tên ác ôn, ức hiếp kẻ yếu như thế, vốn Hạ Ngôn thật sự là khinh thường không muốn ra tay đối phó với tiểu nhân vật như vậy, nhưng hiện tại.

Hạ Ngôn quả thật cảm thấy rất không thoải mái, tên Trương Phóng này đáng chết. Hắn còn sống thì sẽ có nhiều người bị hắn tra tấn, bị hắn ức hiếp.

- Trương Phóng! Ngươi thật quá đáng!

Phụ thân của Húc Minh ngọ nguậy trên giường muốn đứng lên, nhưng tuy rằng hắn dùng Khí Huyết Đan thất phẩm, nhưng hắn nằm liệt trên giường cả năm nay, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể hoạt động như trước, vậy cũng không thực tế lắm. Thân thể hắn quá yếu rồi.

- Ha ha! Ta quá đáng? Lão già này, lúc trước nếu không phải ta cấp cứu cho Húc Minh mượn mười kim tệ mua thuốc cho ngươi, hiện tại ngươi đã xuống lỗ rồi. Ồ? Lão già này, bệnh của ngươi dường như khỏe hơn nhiều rồi nha!

Lúc này Trương Phóng mới phát hiện sắc mặt hồng nhuận của phụ thân Húc Minh, xem như vậy đều không giống như là người mang bệnh nặng, hắn không khỏi cũng kinh nghi ra tiếng.

- Lão Đại! Húc Minh lần này lên núi, khẳng định thu hoạch không nhỏ!

Một tên trong bọn tròng mắt láo liên xen miệng nói.

- Hừ!

Hạ Ngôn ung dung hừ nhẹ một tiếng.

Ánh mắt tên Trương Phóng lập tức chuyển qua Hạ Ngôn. Kỳ thật từ khi bước vào, hắn đã chú ý tới Hạ Ngôn. Trương Phóng này lăn lộn ở trong thành hơn mười năm nay, bản lãnh thật sự không lớn, tuy nhiên mắt nhìn người nhưng thật ra có vài phần bản lãnh. Thoạt nhìn Hạ Ngôn khí chất không tầm thường dường như không pbải người thường, nhưng quần áo lại có điểm rất bình thường.

Bộ quần áo trên người Hạ Ngôn, là Húc Minh vào thành tùy tiện mua, tổng không đến hai ngân tệ, đương nhiên không có gì cầu kỳ sang trọng. Trương Phóng này đúng vì bộ quần áo trên người Hạ Ngôn, mới không thấy Hạ Ngôn có gì nổi bật

- Trương Phóng! Các ngươi hiện tại biến khỏi trước mắt ta đi, còn có thể giữ được cái mạng của mình.

Hạ Ngôn nói với giọng hờ hững. Hạ Ngôn căn bản là lười nói nhiều với đám người này, tuy nhiên hắn quả thật là khinh thường giết những hạng người như vậy.

- Ồ!

Trương Phóng nghe vậy mắt trợn trừng. Mà mấy tên đồng bọn của hắn cũng đều nhìn Hạ Ngôn như một quái nhân, tiếp theo đó cả đám đều phát ra cười ha hả một trận.

- Ha ha ha! Món hàng này càn rỡ như thế! Không ngờ dám nói như vậy!

Trương Phóng chỉ vào Hạ Ngôn, ánh mắt nhìn về phía mấy tên tiểu đệ của mình, nói không lựa lời.

Hồng quang lóe lên, thanh âm cứ vậy mà im bặt! Tròng mắt Trương Phóng trợn tròn, miệng còn chưa khép lại, nhưng cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì nữa

- Lão đại!

Mấy tên đàn em kia đều là kinh ngạc nhìn Trương Phóng. Bởi vì Trương Phóng rõ ràng đang nói chuyện, nhưng không có phát ra tiếng, bọn họ thực nghi hoặc.

"Vù vù!"

Lại là mấy luồng hổng quang quỷ dị, thân mình mấy tên côn đồ kia đều run lên.

"Bịch bịch."

Sau mấy tiếng kêu nặng nể, mấy người này đều ngã nằm dài trên mặt đất, chết không nhắm mắt

Húc Minh cùng Mặc Nhiên, há hốc miệng nhìn về phía Hạ Ngôn, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh!

Kỳ thật Húc Minh ở trên Kỳ Lam sơn thỉnh cầu Hạ Ngôn cùng trở về với mình, chỉ là muốn Hạ Ngôn ra tay giúp mình, để mình không còn phải chịu tên ác ôn Trương Phóng ức hiếp nữa, hắn cũng không nghĩ tới chuyện nhờ Hạ Ngôn giết chết đám người Trương Phóng. Mà Mặc Nhiên lại cả kinh toàn thân sợ run, kinh hoàng nhìn Hạ Ngôn. Tuy rằng hắn kiến thức nhiều hơn Húc Minh, cũng thường xuyên nghe nói một ít chuyện giết người. Nhưng trước giờ hắn còn chưa từng thấy qua một đám người rõ ràng đang sống, cứ như vậy bị giết chết đi. Đám người Trương Phóng hung tàn ngang ngược, từ sống đến chết không ngờ ngay cả một cái chớp mắt cũng không đến. Rõ ràng đám người Trương Phóng ngã trên mặt đất đều đã chết!

- Các ngươi không cần sợ hãi, chỉ là giết vài tên ác ôn thôi mà!

Hạ Ngôn thấy bộ dáng kinh hoảng của hai người, khẽ cau mày rồi nói.

Giết chết vài người, Hạ Ngôn đúng là không quan tâm chút nào. Vừa rồi hắn chậm chạp không có động thủ, hoàn toàn là khinh thường ra tay mà thôi. Muốn giết là giết.

- Nhưng. nhưng.

Húc Minh có hơi nói lắp, quả thật hắn quá sợ hãi.

Hạ Ngôn vung cánh tay lên một cái, một luồng linh lực bao bọc toàn bộ gian phòng lại, ba người Húc Minh cũng bị Hạ Ngôn phóng thích linh lực bao lấy. Sau đó hơi thở Hạ Ngôn trầm xuống, hiển lộ ra một luồng hồng quang thô to. Không gian nhỏ hẹp trong phòng, lập tức xuất hiện một cái khe nứt tối đen như mực thấy mà rợn cả người.

Tiếp theo sau Hạ Ngôn thúc dục linh lực, thi thể mấy người Trương Phóng đều lục tục rơi vào bên trong cái khe tối đen. Đại khái qua chừng một hai lần hô hấp, cái khe hoàn toàn biến mất, cứ giống như không có chuyện gì xảy ra.

Húc Minh, Mặc Nhiên, cùng với phụ thân của Húc Minh, và toàn bộ vật dụng trong phòng, đều được linh lực của Hạ Ngôn bảo vệ, bằng không, chấn động không gian vừa rồi, có thể xé nát bọn họ thành từng mảnh nhỏ, đồng thời căn nhà đơn sơ này cũng bị hủy diệt thành tro bụi. Tuy rằng được linh lực của Hạ Ngôn bảo vệ, bọn họ không cảm giác chấn động không gian vừa rồi, nhưng lúc đó tầm nhìn của họ cũng không có bị ảnh hưởng chút nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio