Linh La Giới

chương 549: cứu người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám người Mai Luân chậm rãi đi tới, ánh mắt Hạ Ngôn tự nhiên nhìn tới, mấy mươi người này cẩn thận né tránh thi thể trên mặt đất. Một niềm bi thương tràn ngập trên vùng núi này.

Mai Tam ở bên cạnh Hạ Ngôn nhìn thấy những người này đi tới, ánh mắt cũng trầm xuống, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

- Làm sao vậy?

Hạ Ngôn nhìn về phía Mai Tam với vẻ khó hiểu. Mai Tam nhìn thấy những người khuân vác đi tới, thái độ dường như cũng không tốt, Hạ Ngôn từ trong mắt hắn, thậm chí nhìn thấy rất nhiều vẻ khinh miệt và khinh thường.

- Thiếu chủ! Người đó chính là Mai Luân! Phía sau hắn, cũng đều là.

Mai Tam chỉ chạy về phía đám người Mai Luân cách đó không xa

- Mai Luân?

Ánh mắt Hạ Ngôn biến đổi, hai tay đặt phía sau, ánh mắt cũng lạnh xuống. Đối với Mai Luân, Hạ Ngôn lại không có bất cứ hảo cảm gì. Trước đây nếu không phải Mai Luân và Khưu gia đạt thành hiệp nghị, thì đám người mẫu thân có thể sẽ không rơi xuống hoàn cảnh như vậy.

- Ngươi. Ngươi là con của Mai.

Đám người Mai Luân rốt cục đi tới gần chỗ hai người Hạ Ngôn, há miệng nói ra vài chữ mất tự nhiên. Mai Luân đương nhiên nhìn thấy lãnh ý trong mắt Hạ Ngôn.

- Đúng vậy! Ta là con của Mai Linh!

Hạ Ngôn hừ lạnh nói.

- Quả thật là con của Mai Linh!

Mai Luân vốn trên mặt đau khổ, lộ ra một chút ý cười.

- Không nghĩ tới Mai Linh còn có hậu nhân. Ta thật sự rất cao hứng. Ngươi. Ngươi tên gì?

- Ta gọi là Hạ Ngôn!

Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía rất xa.

- Hừ! Thiếu chủ! Chúng ta hiện tại đi tìm thiếu gia đi, những người này không đáng cho người để ý tới! Trước đây, chính bọn họ phản bội Mai gia, bọn họ thật sự hẳn là cả đời làm nô lệ Khưu gia.

Mai Tam nổi giận đùng đùng nói.

- Ôi

Mai Luân thở dài một tiếng trầm thấp.

- Chuyện trước đây, là ta sai rồi. Mai Luân ta quả thật đáng ghét. Nếu như ta chết, có thể cho các ngươi một chút thống khoái trong lòng, ta hiện tại có thể chết.

Giọng điệu của Mai Luân vô cùng chân thành.

- Hạ Ngôn! Ta thỉnh cầu ngươi. ngươi có thể mang bọn họ ra ngoài, bọn họ đều là người vô tội. Quyết định trước đây, hoàn toàn là lỗi của một mình ta. Ngươi nể tình bọn họ đều là người của Mai gia, trợ giúp bọn họ đi.

Thân hình Mai Luân đều run nhè nhẹ.

- Phụ thân

Mai Triển Tường nhìn phụ thân của mình với vẻ ảm đạm.

- Tốt lắm! Đừng nói nữa! Không quản đám các ngươi trước đây làm gì, chung quy các ngươi vẫn họ Mai. Hừ! Người Mai gia như thế nào có thể làm nô lệ người khác? Các người đi thôi, sau này ta cũng không muốn gặp lại các ngươi!

Hạ Ngôn hạ tay xuống, nhíu mày nói.

- Hạ Ngôn! Cầu ngươi giúp chúng ta đi.

Con gái Mai Luân, Mai Tuyết, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn với vẻ đáng thương.

- Linh lực của chúng ta đều bị Khưu gia giam cầm, cho dù hiện tại xuống núi, vẫn bị người Khưu gia bắt lại.

- Vậy ngươi còn muốn ta giúp ngươi thế nào chứ?

Hạ Ngôn cười lạnh nhìn Mai Tuyết.

- Xin ngươi dẫn chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này.

Mai Tuyết liền nói, nàng ở trên núi này gần hai mươi năm, không có lúc nào không muốn thoát khỏi cuộc sống địa ngục này. Hiện tại thật vất vả nhìn nhìn thấy một chút hy vọng, nàng đương nhiên không muốn buông tha. Nếu như Hạ Ngôn cứ mặc kệ bọn họ như vậy, lấy năng lực hiện tại của bọn họ, căn bản là không có khả năng trốn ra xa, rất nhanh sẽ bị bẳt lên trên núi này một lần nữa.

- Ta chỉ sợ bất lực! Tốt lắm! Ta không muốn nói cái gì với các ngươi, nói cho ta biết, cậu ta Mai Lạc Thiên có phải còn sống hay không?

Hạ Ngôn không kiên nhẫn nói.

- Hạ Ngôn! Đại ca Mai Lạc Thiên còn sống. Ta đưa ngươi đi tìm hắn.

Mai Triển Tường nghe Hạ Ngôn hỏi, vội mở miệng nói.

- Hả?

Hạ Ngôn hơi hơi vui vẻ, cậu Mai Lạc Thiên thật sự còn sống. Tuy rằng Hạ Ngôn chưa bao giờ gặp qua cậu, nhưng bởi vì là mẫu thân, Hạ Ngôn tự nhiên có một loại cảm giác thân cận với người cậu chưa từng gặp mặt. Mai Lạc Thiên xem như là người còn sống có quan hệ thân thiết với Hạ Ngôn nhất.

- Ừ! Ngươi mang ta đi tìm cậu!

HạNgôn gật gật đầu với Mai Triển Tường.

- Đại ca đã bị giam trong một cái sơn động phía bên kia. Hạ Ngôn! Các ngươi theo ta

Mai Triển Tường chỉ về phía xa, rồi sau đó nhấc chân hướng về phía đó.

Mai Tam nghe nói Mai Lạc Thiên còn sống, cũng thật sự kích động, đôi mắt cũng hơi hơi đỏ lên.

Những người khuân vác trên núi kia, phần lớn cũng không rời đi. Bọn họ cũng biết, cho dù tạm thời thoát đi, chỉ sợ cũng rất nhanh bị bắt về. Nói vậy, tình cảnh bọn họ gặp phải, có thể càng bi thảm hơn. Thủ đoạn cùng thế lực của Khưu gia, bọn họ không thể ứng phó được. Cho nên bọn họ vẫn còn lưu trong núi. Đương nhiên, cũng có một số ít người đã chạy trốn, bọn họ thầm may mắn trong lòng.

Nhìn thấy đám người Hạ Ngôn đến, những người khuân vác ở xa kia đều sợ hãi tránh đường ra. Những người này mặc dù có người tu luyện, nhưng thể lực rất yếu kém. Mà vừa rồi Hạ Ngôn biểu hiện ra thực lực, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được. Bọn họ căn bản không dám nói chuyện với Hạ Ngôn.

- Không biết bên ngoài thế nào rồi!

- Ôi. Cố mà sống sót là được, vì sao còn muốn đến đây chứ! Thế lực Khưu gia lớn, đến đây người Khưu gia độc ác sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Trong một cái lồng giam trong sơn động, vẻ mặt Mai Lạc Thiên lo lắng. Vừa rồi âm thanh của Hạ Ngôn truyền khắp toàn bộ Nam Chung Sơn, hắn đương nhiên cũng nghe được. Cho nên, lúc này Mai Lạc Thiên cũng lo lắng cho Hạ Ngôn.

- Hy vọng con cháu vừa tới của Mai gia sẽ không bị người Khưu gia giết chết!

Mai Lạc Thiên nhìn lên đỉnh sơn động, thì thào nói.

Mấy năm nay, con cháu Mai gia may mắn còn sống sót, cũng có vài lần đi đến Nam Chung Sơn. Nhưng mỗi một lần kết quả đều giống nhau, con cháu Mai gia bị giết chết. Mai Lạc Thiên căn bản cũng không nghĩ rằng mình còn có thể ra ngoài, ông chỉ hy vọng Mai gia của mình không cần đi tìm chết.

- Dường như không có động tĩnh. Chẳng lẽ, con cháu Mai gia đã bị giết thì sao?

Da mặt Mai Lạc Thiên run rẩy vài cái, hai chân thoáng thẳng đứng lên. Hai sợi dây xích lập tức phát ra tiếng vang rầm rầm.

- Người tới! Người tới!

Mai Lạc Thiên đối với động khẩu, lớn tiếng hô.

Hắn hô cho hộ vệ trông coi mình, sau đó có một số tình huống. Tuy nhiên, lúc này ngoài sơn động, nhưng đã không còn ai. Hộ vệ trông coi kia sớm đã chạy thoát.

- Mọi người chết rồi sao? Người nhanh tới!

Mai Lạc Thiên rung lồng sắt hô.

- Bịch bịch bịch sát sát sát

Sau một lúc lâu, ngoài động, rốt cục truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ, dường như có không ít người đi vào trong động. Ánh mắt Mai Lạc Thiên ngưng tụ, nhìn về phía động khẩu.

- Đại ca! Là chúng ta!

Mai Triển Tường mới vừa tiến vào trong động, liền hô vào trong.

Mai Lạc Thiên lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nhíu mày.

- Cậu! Người có khỏe không? Mẫu thân ta là Mai Linh!

Hạ Ngôn cũng nói một tiếng, sau đó thân ảnh chợt lóe, liền vào trong động, lập tức nhìn Mai Lạc Thiên trong lồng sắt. Lúc này, Mai Lạc Thiên phảng phất như một dã nhân, tóc tai bù xù, chòm râu trên mặt, căn bản không thấy rõ khuôn mặt ông.

- Con. Mai Linh? Con là con của Mai Linh?

Mai Lạc Thiên mở to hai mắt, giật mình qua đi, thở thật mạnh nhìn Hạ Ngôn.

- Dạ! Đúng vậy! Người là cậu.

Hạ Ngôn cũng nhìn Mai Lạc Thiên.

- Thiếu gia!

Mai Tam cũng tới bên ngoài lồng sắt, hai tay nắm lấy lồng sắt

- Mai Tam? Ngươi cũng chưa chết? Làm sao ngươi cũng đến đây?

Mai Lạc Thiên nhìn thấy Mai Tam càng thêm kinh ngạc. Trước đây Mai Tam đi theo bên người ông nhiều năm. Sau đó ông bị người Khưu gia vây khốn, Mai Tam cũng không biết sinh tử. Không nghĩ tới, Mai Tam không ngờ còn sống.

- Ta và thiếu chủ cùng đến. Thiếu gia! Chúng ta rời khỏi nơi này.

Mai Tam thúc dục linh lực, gân xanh hai tay nổi lên, muốn kéo phá lồng sắt ra. Tuy nhiên, lồng sắt này dùng hắc thiết tạo ra, dị thường chắc chắn. Nêu muốn dựa vào hai tay trần phá tan lồng sắt này thì hiển nhiên rất khó.

- Chúng ta ra ngoài rồi nói sau!

Ánh mất Hạ Ngôn cũng thoáng ngừng nói:

- Mai Tam! Để ta đến mở ra.

Vù!

Két két.

Hạ Ngôn một tay cầm lồng sắt, hơi hơi dùng sức. Lồng sắt chắc chắn kia, lập túc bắt đầu biến hình, sau nháy mắt, lồng sắt thoải mái bị phá tan. Mai Lạc Thiên thấy một màn như vậy, khuôn mặt càng thêm kinh ngạc.

- Hài tử! Con tên gì?

Mai Lạc Thiên mở miệng nói.

- Con gọi là Hạ Ngôn!

Hạ Ngôn dùng hai tay đỡ lấy Mai Lạc Thiên, lôi Mai Lạc Thiên từ trong lồng sắt ra, miệng đáp.

- Hạ Ngôn! Hạ Ngôn! Thực lực con mạnh như thế, không dùng vũ khí, lại có thể trực tiếp phá tan hắc thiết!

Mai Lạc Thiên nhìn Hạ Ngôn vui mừng nói.

- Ha ha! Chuyện này cũng không khó. Người tu luyện Linh Tông hậu kỳ, hẳn là có thể làm được.

Hạ Ngôn vừa phát ra linh lực, hồng quang bắn ra, xuyên qua xích sắt ở xương tỳ bà của Mai Lạc Thiên, cũng phát ra một tiếng đinh, liền gãy rơi trên mặt đất

- Hạ Ngôn! Con vừa rồi dùng chính là thần khí sao? Con có thần khí?

Mai Lạc Thiên nhận ra Hạ Ngôn dùng thần khí. Phụ thân của ông là Thánh Hoàng, lúc trước, đối với thần khí Mai Lạc Thiên đương nhiên không xa lạ.

- Là thần khí!

Hạ Ngôn gật đầu

- Cậu! Chúng ta ra ngoài trước rồi nói.

- Tốt!

Mai Lạc Thiên nhìn hai bên, khi nhìn thấy đám người Mai Luân cách đó không xa, mày nhíu một chút, sau đó lên tiếng với Hạ Ngôn.

Một đám người lục tục ra khỏi san động.

- Hạ Ngôn! Người Khưu gia trên Nam Chung Sơn đâu? Làm sao không thấy?

Sau khi Mai Lạc Thiên đi ra, nhìn thấy trên núi, không ngờ chỉ còn lại một đám khuân vác, không khỏi nghi hoặc hỏi.

- Linh Tông trên núi đều đã chết, về phần những hộ vệ kia vừa rồi cũng đều trốn xuống núi

Hạ Ngôn cười cười, tự nhiên nói.

- Cái gì? Đã chết? Chẳng lẽ những cường giả Linh Tông của Khưu gia đều bị con giết chết?

Mai Lạc Thiên co rút con ngươi, kinh hãi nhìn về phía Hạ Ngôn. Lúc này, Mai Tam nâng ông lên, Mai Tam cảm giác rõ ràng, từ trên người Mai Lạc Thiên truyền đến rung động.

- Thiếu gia! Thực lực thiếu chủ rất cường đại. Mười ba tên Linh Tông của Khưu gia đóng trên Nam Chung Sơn, vừa rồi toàn bộ bị thiếu chủ giết chết.

Mai Tam vui mừng nói:

- Người không thấy đâu, đám hỗn đản kia không có một ai ngăn cản một chiêu công kích của thiếu chủ. Ha ha! Những tên hỗn đản của Khưu gia, đều đáng ghét, rất thống khoái

- Ha ha! Không thể tưởng được Mai Lạc Thiên ta còn có một ngày thấy ánh mặt trời. Hạ Ngôn! Chúng ta thừa dịp hiện tại nhanh rời khỏi Nam Chung Sơn. Khưu gia kia còn có mấy cao thủ ẩn tàng, bọn họ biết được chuyện nơi này, khẳng định sẽ tới. Đến lúc đó, chạy không được.

Tiếng cười Mai Lạc Thiên chợt tắt, thúc giục Hạ Ngôn rời khỏi Nam Chung Sơn trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio