Thánh võ học viện, võ hồn tháp cấp huyền, tầng thứ mười bốn.
Sắc trời đã dần dần tối xuống, ngọn đèn thủy tinh được điểm sáng lên. Màu sắc nhu hòa chiếu khắp toàn bộ thư phòng. Một tấm kim loại sáng bóng được đặt ở trên mặt bàn, dưới ánh đèn chiếu xuống trông nó lung linh vô cùng. Trên mặt kim loại còn được khắc mấy dòng văn tự có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Đây là một bức thư mời, hoàn toàn được làm bằng vàng lá, chế tác cực kỳ tinh mĩ. Ngoại trừ bản thân làm từ chất liệu hoàng kim ra, ký hiện của gia tộc ở mặt trên được làm bằng hơn mười loại linh tinh khảm thành. Không nói tới giá cả, chỉ phần công nghệ cũng làm cho người ta phải sợ hãi than rồi, hoàn toàn biểu hiện ra xa hoa cùng khí phái của người mời.
Hp cầm lấy phong thư mời có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật, mỉm cười nói:
-Thực sự thật không ngờ, thư mời như vậy, người lấy được cũng không nhiều đi.
Trong thư phòng còn một người đang ngồi, đó chính là ngoại công Hàn Võ Quốc của hp. Lão rốt cuộc là vị khách nhân đầu tiên của hp tại nơi này, là mang thư mời tới đưa cho hp.
Phong thư mời này chính là Lôi thị Thánh Kinh phát ra, mời hp làm đại biểu của Hàn gia tham dự đại thọ tám mươi của Lôi lão thái gia. Nhìn thấy phong thư là đủ biết thành ý của Lôi thị như thế nào.
Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Trước kia hp đã muốn bái phỏng Lôi lão thái gia một chút. Hàn Thành Nghiệp đã thông qua Thiết Quyền hội mà nhắn nhủ lại như vậy. Kết quả không ngờ được mời chính thức.
-Số lượng người có thể lấy được phong thư mời hoàng kim thế này tuyệt đối không vượt quá người. Phần lớn là phổ thông mà thôi.
Hàn Võ Quốc cảm thán nói rằng:
-Nếu như trước đây, Lôi thị cho chúng ta một bức thư mời phổ thông là không tồi rồi. Hơn nữa dù vậy, đối với chúng ta mà nói cũng là một vấn đề khó à.
-Vì sao lại nói như vậy?
Hp không khỏi có chút nghi hoặc.
-Nếu như không có Lôi Thị cùng Lôi lão thái gia chiếu cố, Thánh Kinh Hàn thị của chúng ta làm gì còn tới bây giờ?
Hàn Võ Quốc cười khổ nói:
-Đại thọ tám mươi của người ta, cháu nói chúng ta có phải chuẩn bị một phần hạ lễ không?
Lôi lão thái gia Lôi Thị Lôi Kinh Vân cũng không phải là một võ sĩ là một người bình thường, có thể sống tới tám mươi tuổi đã là quá thọ rồi. Đương nhiên bởi vì thân phận cùng địa vị của Lôi Kinh Vân, bình thường ăn linh dược cùng thức ăn kéo dài tuổi thọ cũng không thành vấn đề. Nhưng mà đại thọ tám mươi vẫn là một chuyện lớn.
Lời mời trọng yếu như vậy, tặng người ta hạ lễ như thế nào cũng là một vấn đề không nhỏ. Lấy thực lực của Thánh Kinh Hàn Thị mà nói, có thể xuất ra được cái gì tốt chứ?
-Vấn đề này không lớn.
Hp cười nói:
-Cháu vừa lấy được một món tiền lớn, ngoại công, người có biết lão thái gia thường thường thích nhất cái gì không?
-Vũ khí, linh vũ khí!
Hàn Võ Quốc không chút do dự trả lời:
-Còn có hoàng kim nữa, đương nhiên không ai mà không thích hoàng kim rồi.
Thì ra vị Lôi lão thái gia này vẫn cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể trở thành võ sĩ được. Lão đưa tiếc nuối này của mình chuyển tới việc yêu thích linh vũ khí. Có người nói trong bí thất của lão chứa đủ loại linh vũ khí từ cấp thanh đồng tới cấp tinh thần đều có cả. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Mặt khác lão còn thích hoàng kim, trong đó có rất nhiều đồ dùng, bộ đồ ăn là dùng hoàng kim chế tạo lên. Nghe đồn lão còn tốn hơn vạn đồng vàng chế tạo một cái bồn cầu bằng hoàng kim siêu cấp xa hoa.
-Nói tới cái này, Phi nhi chuyện cháu có thể giúp Hàn Thành Nghiệp làm linh vũ khí ta đều biết. Thực sự là làm khó cho cháu rồi, giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy đã hoàn toàn chọc giận Vân thị.
-Ngoại công, chúng ta là người một nhà, việc này không nên nói nữa. Nếu như năm đó ngài không thu nhận mẫu thân của cháu, hiện giờ chỉ sợ cháu cũng không có mặt trên đời này!
Hp mỉm cười nói:
-Cho nên người không nên nghĩ thiếu nợ cháu cái gì, những việc này là việc cháu phải làm.
Tuy rằng nói hp cùng Thánh Kinh Hàn thị không tính là có bao nhiêu thân tình. Thế nhưng nếu gặp phải tình huống phải xuất hủ, hp cũng không có đạo lý buông tay mặc kệ bỏ dở giữa chừng được.
-Đây là may mắn của ta, cũng là may mắn của Hàn gia!
Hàn Võ Quốc cảm khái, lão đứng dậy nói:
-Được ròi, thời gian cũng muộn rồi, Phi nhi, ta về trước đây.
Thời gian tiếp khách ở Võ Hồn tháp là có hạn chế, hơn nữa còn rất ngắn. Hàn Võ Quốc lúc tiến vào đã được võ sĩ hộ vệ nhắc nhở qua, lão cũng không muốn làm cho hp chịu nghiêm phạt.
-Ngoại công, cái này người nên giữ lấy.
Hp từ trong hộc bàn lấy ra ba tấm giấy đưa cho Hàn Võ Quốc:
-Cháu nghĩ hẳn là đủ cho Cảnh San muội muội chi tiêu ở Thánh Luật học viện đi!
Ba tấm giấy màu vàng ố nhìn như rất phổ thông này được gọi chung bằng một cái tên là linh kim khoán. Trên thực thế là một phần linh pháp khế ước không thể làm giả được. Mỗi một phần khế ước đại biểu cho vạn đồng vàng. Chỉ cần dựa vào mấy trang giấy này mà đi tới bất kỳ ngân hàng nào ở đế đô cũng có thể lấy được tiền ra. Đương nhiên cũng có thể trực tiếp dùng để giao dịch.
Hp trước đây chưa từng nhìn qua linh kim khoán, đây là lúc hắn đánh bại được Vân Việt. Vân thị đã phái người đưa tới tiền đặt cược cho hắn, tổng cộng là tấm, vạn đồng vàng!
Đối với hp mà nói, món tiền đầu tiên không ngờ là món tiền phi nghĩa, làm cho túi tiền khô cong của hắn đã nhanh chóng đầy lên.
Hắn nghe cậu của hắn là Hàn Thành Nghiệp nói qua, Hàn Cảnh San có thiên phú pháp sư rất tốt, nhưng bởi vì không có tiền nên không thể vào Thánh Luật học viện mà học tập, vẫn ở nhà tự học. Nếu không hiện giờ nàng không chỉ là nhị giai. Giống như thánh võ học viện, thánh luật học viện cũng không phải bồi dưỡng nhân tài miễn phí đi. Người không có tiền có thể thông qua ký kết khế ước phục vụ mà hoàn thành bài học. Thế nhưng Hàn Võ Quốc lại không muốn cháu gái mà lão yêu thương nhất phải chịu ủy khuất. Cho nên chuyện này không bàn tới nữa.
-Nghe nói cháu thắng của Vân thị vạn, tiền này ngoại công mặt dày nhận lấy vậy, lại nói ta cũng thẹn với Cảnh San.
Hàn Võ Quốc cũng không khước từ, trong lòng lão khẽ động hỏi:
-Phi nhi, cháu hiện tại hẳn là còn chưa có vợ đi? Không bằng ngoại công làm chủ, chờ Cảnh San tốt nhiệp học viện xong gả cho cháu làm thê tử. Bình thê cũng được, Cảnh San tuyệt đối là nữ hài tốt à!
Hp nhất thời hoảng sợ, vội vã nói rằng:
-Cảm tạ ngoại công, nhưng mà cháu đã có hai người rồi. Cháu biết Cảnh San là một nữ hài tốt, nhưng mà cháu chỉ coi như muội muội, chiếu cố là chuyện phải làm mà.
-Đáng tiếc rồi!
Hàn Võ Quốc tiếc hận nói rằng:
-Xem ra Cảnh San không có phúc khí này rồi.
Lúc Hàn Võ Quốc cất bước quay đi, hp trở lại thư phòng đã tự hỏi thật lâu, tỉ mỉ suy nghĩ chuyện đã xảy ra ở đế đô một lần.
Từ tình huống hiện nay mà nhìn, hắn ngày càng lún sâu giữa ân oán của Vân thị cùng Hàn thị rồi. Nói như vậy tương lai sẽ càng trở nên gian nan chắc trở hơn nhiều. Bởi vì Thánh Kinh Hàn Thị lực lượng thực sự quá yếu, nhiều thời điểm hắn phải một mình tác chiến, đối mặt với Vân thị thực lực sâu không thể dò.
Hp không chút nghi ngờ bên trong vân thị nhất định có cường giả có thể tiêu diệt mình như giết một con kiến tồn tại. Thế nhưng hắn cũng không hối hận vì lựa chọn của mình. Thân là nam nhi, có những điều phải làm, bằng không sống trên đời có ý nghĩa gì nữa?
Mà trọng yếu nhất là Vân thị ở đế đô cũng không phải là gia tộc cực mạnh, đồng thời cũng bị một ít các quy tắc rằng buộc. Bằng không Thánh Kinh Hàn thị cũng đã không còn tồn tại từ lâu rồi. Nó đồng thời cố kỵ đối thủ cùng địch nhân.
Hp muốn đi gặp Lôi lão thái gia chính là muốn lo lắng về phương diện này. Lôi thị đủ sức chống lại Vân thị. Nếu như có Lôi thị giúp sức, như vậy Hàn thị tuy rằng không có thể thăng chức nhanh được nhưng tóm lại cũng qua được những ngày tháng tốt lành. Như vậy hp cũng không làm thất vọng người mẹ đã mất của mình, cũng không làm thất vọng cái linh hồn đã bị mình thôn phệ.
Hp tới Cửu Thiên Đại Lục này cũng hơn bốn năm rồi, hắn cảm giác được trong thế giới này có một loại lực lực gắn bó quy tắc. Mà linh hồn hắn tới đây chính là một loại khiêu chiến quy tắc này, nếu không cường đoạt thì rất dễ sẽ gặp phải nghiêm phạt.
Loại cảm giác này hoàn toàn là tồn tại sâu trong linh hồn huyết mạch, rất khó dùng từ ngữ để miêu tả. Có đôi khi nửa đêm mộng mị làm hắn giật mình tỉnh giấc, cả người mồ hôi nhễ nhại, chính là trở ngại không nhỏ cho việc hắn tu luyện huyền môn sinh tử quyết. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Chỉ có nỗ lực hồi báo, như hai năm qua hắn làm cho Hàn gia rất nhiều việc, như vậy linh hồn trước kia mới càng dung hợp sâu hơn. Rất nhiều ký ức mất đi cũng trở nên rõ ràng hơn, từ một ý nghĩa nào đó mà nói hắn là hp, mà hp cũng là hắn!
“Vân thị” hp đứng cạnh bàn đặt chiếc phong thư mời bằng hoàng kim, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Sáng sớm hôn sau. Hp rời khỏi học viện, cưỡi xe ngựa đi tới một con đường lớn cách học viện không xa lắm.
Trên đường cái phồn hoa nức tiếng đế đô này có đủ loại cửa hàng sa hoa, bên trong bán ra vật phẩm từ mấy nghìn tới mấy vạn đồng vàng, một nơi nổi tiếng tiêu pha xa xỉ. Những người ở khu bình dân tới đây chỉ có thể ứa nước miếng mà nhìn qua tấm kính thôi.
Nơi này, hp tiêu phí vạn đồng vàng mua một chút kim loại cùng linh tinh đặc thù. Trong đó có một viên linh tinh ngũ giai to bằng quả trứng gà đã dùng mất vạn rồi. Nhưng mà số tiền này tiêu cũng không chút đau lòng.
Lúc mua đầy đủ tài liệu, hp lập tức đi về võ hồn tháp, phân phó tôi tớ không cho bất luận người nào tới quấy rầy.
Trong phòng u ám, hp vung tay lên, chỉ thấy quang mang chợt lóe, một tòa chú khí lô xuất hiện trước mặt hắn. Đồng thời trong chiếc nhẫn nạp vật còn bay ra một khối giáp xác của phệ kim sa trùng thật lớn.
Đây là một khối lớn nhở trước ngực của phệ kim sa trùng, phẩm chất đương nhiên tốt hơn một chút, tính ra cũng khá nặng, hp rút trường kiếm ra.
Hít sâu một ngụm hơi dài, kim hệ đấu khí mãnh liệt trong tinh khí hải của hắn hối hả tuôn ra nhập vào giữa thân kiếm. Thân kiếm mà bạch ngân lập tức bắn ra những quang mang màu vàng kim óng ánh. Mũi kiếm phun ra kiếm quang dài chừng nửa thước, nhắm ngay vào giáp xác mà đâm xuống.
Một kiếm này hắn đã vận dụng lực lượng của đấu kỹ phá giáp. Chỉ nghe thấy “thương” một tiếng, khối ám viêm sa kim bị cắt rời khỏi giáp xác như cắt một miếng đậu hũ vậy.
Một thanh trường kiếm kỵ sĩ tiêu chuẩn được hình thành