Linh Vũ Thiên Hạ

chương 830: linh hồn đoạt xá (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

̀n đoạt xá. (2)

Mà lúc đoạt xá không phải lúc nào cũng thuận buồn xuôi gió. Phải tìm một người thích hợp đoạt xá mới được. Mượn Vũ Vương nhất trọng muốn đoạt xá mà nói. Nếu như muốn đoạt xá các Vũ Vương khác thì quả thực chính là muốn chết, căn bản không có khả năng. Mà tìm Vũ Phách, Vũ Sư đoạt xá mà nói, thân thể Vũ Phách, Vũ Sư quá yếu, không thể thừa nhận được Vũ Vương đoạt xá. Thân thể không tiếp nhận được chính là thất bại. Thất bại một lần đối với linh hồn thể mà nói có thể nói là tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, căn bản không thể khôi phục. Linh hồn thể vốn không thể tu luyện, cho nên tiêu hao một tia chính là mất đi một tia, vô hình trung tương đương với việc tự giết bản thân.

Vì vậy, Vũ Vương nhất trọng muốn đoạt xá, an toàn nhất chính là Vũ Suất tứ trọng tới ngũ trọng. Nếu tìm cao hơn rất có khả năng không những không đoạt xá được mà còn bị đối phương đánh chết. Loại tình huống nguy hiểm này linh hồn thể không dám mạo hiểm.

Ngay trong lúc Lục Thiếu Du suy tư về tư liệu linh hồn thể, thanh âm lạnh lẽo của Thôi Mệnh phán quan truyền tới:

- Khặc khặc, tới vừa lúc, còn đưa tới Vũ Suất cho ta.

- Hừ, Thôi mệnh phán quan, một cỗ linh hồn thể cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta, còn không mau ẩn nấp đi.

Lộc Sơn lão nhân lạnh nhạt nói.

- Lộc Sơn, cho dù ta là linh hồn thể thế nhưng ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, ngươi vừa vặn thích hợp cho ta đoạt xá.

Nhìn vào Lộc Sơn lão nhân Thôi Mệnh phán quan cười lạnh nói. Nói xong toàn bộ Quỷ Vũ Tông phong vân biến sắc, vốn sắc trời đã bắt đầu về chiều lúc này toàn bộ hôn ám, dường như tối đen trước bão tố vậy, khiến cho tim mấy người phía dưới không khỏi đập nhanh hơn.

- Muốn đoạt xá ta chỉ sợ ngươi không làm được.

Lộc Sơn lão nhân cắn răng lạnh nhạt nói.

- Hừ, thử xem sẽ biết.

Thân thể nho nhỏ của Thôi Mệnh phán quan được bao bọc bởi một tầng sương mù màu đen lúc này ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du nói:

- Khặc khặc, tiểu tử ngươi tới vừa lúc. Nếu như mang ngươi trở về bề trên nhất định sẽ vô cùng thỏa mãn. Tới lúc đó bằng thủ đoạn thông thiên của giáo chủ, ta muốn khôi phục thực lực trước đây cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Sắc mặt Lục Thiếu Du ngưng trọng, Thôi Mệnh phán quan này tuy rằng là linh hồn thể thế nhưng thực lực so với hắn vẫn mạnh mẽ hơn gấp bội, ngay cả Lộc Sơn lão nhân cũng không thể chống lại, đám người Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc thì càng không cần phải nói.

- Thôi Mệnh phán quan, ta khuyên ngươi nên đi nhanh đi. Chỉ sợ nếu như ngươi không đi đã không kịp rồi.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu nói.

- Khặc Khặc, tiểu tử, đừng làm ta sợ. Các ngươi tới đây cũng chỉ có mấy người này, hôm nay ai cũng không thể cứu được các ngươi. Nếu như Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ở đây ta còn có thể lo lắng một chút, thế nhưng là các ngươi thì... Hừ.

Lạnh nhạt nói một tiếng, trong sương mù ba động, từ trong thân thể Thôi Mệnh phán quan mơ hồ có một cỗ sát khí truyền ra.

- Phán quan đại nhân, giúp ta giết bọn họ.

Trên mặt đất, Đới Cương Tử bị thương lạnh dữ tợn nói.

- Hừ, ngươi và Phương Ngọc Quý đều là đồ vô dụng.

Nhìn Đới Cương Tử nằm trên mặt đất Thôi Mệnh phán quan lạnh nhạt nói một tiếng, rồi nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Trước tiên bắt ngươi, chờ ta đoạt xá rồi tính tiếp.

Nói xong, Thôi Mệnh phán quan lao thẳng về phía Lục Thiếu Du.

Cũng cùng lúc đó, bao gồm trên không trung, một cỗ lực lượng quỷ dị bắt đầu khởi động, đám sương mù màu xám kỳ dị kia cũng nhanh chóng lay động, một đạo trảo ấn cực lớn phá không mà giáng xuống, theo đó cũng mang theo một tràng tiếng cười lạnh âm trầm phát ra:

- Tiểu tử, mau tới đây cho ta.

- Chưởng môn, hãy cẩn thận.

Hai người Hoa Mãn Lâu và Hoa Mãn Ngọc đồng thời quát lớn, chân khí của Hoa Mãn Lâu lay động quanh thân rồi tuôn trào dữ dội, đồng thời vung nhẹ cánh tay, một đạo chưởng ấn nháy mắt đã vạch phá không gian, biến thành một đạo quang mang màu vàng, lao về phía trảo ấn trên không.

- Tìm chết.

Một tiếng quát âm lệ vang lên, quang mang của Thôi Mệnh Phán Quan trảo ấn lại càng đậm hơn, đè áp xuống một cách nặng nề.

- Ầm ầm!

Hai cỗ lực lượng trực tiếp va vào nhau, không gian nổ vang, trên không trung tạo thành một cỗ khí cuồng bạo như lốc xoáy, kình khí ngập tràn lật tung một gốc sân rộng, mặt đất xuất hiện vô số vết rạn nứt, đất cát bay cả lên không trung, sau đó bị thổi tung ra khắp chung quanh. Trong dòng năng lượng khủng bố tràn ngập, cỗ kình khí to lớn vô cùng kia liền hung hăng nện thẳng xuống người Hoa Mãn Lâu.

- Phụt!

Hoa Mãn Lâu không hề có chút thời gian để quay lại, thân thể lập tức bị đánh văng tít ra xa hơn mấy chục thước, miệng phun một búng máu tươi.

- Ngao…

Cùng lúc đó, một tiếng gào kêu của rồng phượng sư hổ truyền ra, đúng lúc này, chỉ thấy Linh lực trong tay Hoa Mãn Lâu rót vào bên trong bách thú lệnh, phía trên bách thú lệnh phát ra một cỗ quang mang nhàn nhạt nhanh chóng quấn lên người Hoa Mãn Lâu, hoá thành vô số năng lượng hội tụ cực nhỏ, xuất hiện một đạo ấn quyết có hình thù kỳ lạ như rồng mà chẳng phải rồng, tựa hồ mà không phải hổ.

Nháy mắt tiếp theo, ấn quyết trong tay Hoa Mãn Ngọc cũng được vung ra, phóng thẳng lên trời cao tựa phi long, ầm ầm dẫn theo tiếng kêu gào của long phượng sư hổ hung hăng đánh tới chỗ của Thôi Mệnh Phán Quan.

- Thú uy.

Sắc mặt của Thôi Mệnh Phán Quan trầm xuống, nói:

- Hoa gia huynh muội, xem ra, thứ đó và việc ngươi khống chế yêu thú trong Bách thú cốc có liên quan tới nhau, hôm nay vừa hay, mang luôn các ngươi về cũng coi như lập thêm một công.

Lời nói vừa dứt, trong đám sương mù xám trên không liền ngưng tụ một đạo quyền ấn, một cỗ lực lượng bỗng nhiên bành trướng rồi bộc phát. Mắt thường cũng có thể nhìn thấy, quyền ấn này nện thẳng xuống phía trên của ấn quyết kia.

- Ken két.

Một quyền này ẩn chứa cự lực mênh mông, trực tiếp đánh vỡ ấn quyết do Hoa Mãn Ngọc tạo ra, không gian gợn sóng bị nghiền nát, ấn quyết hoá thành một mảnh huyết quang vụn vỡ rồi tan biến giữa không trung.

- Phụt!

Tấm thân mềm yếu của Hoa Mãn Ngọc cũng bị đánh văng ra hơn trăm thước, miệng phun ra một búng máu đỏ thẫm, ấn quyết bị phá chẳng khác nào khiến nàng nhận phải vết thương nặng nề.

- Ngao Ngao!

- Chi chi.

Trên không trung, vô số yêu thú khổng lồ trực tiếp lăng không hiện thân, chính là đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Thái Âm Yêu Thỏ và toạ kỵ Hổ Mãng thú của Hoa Mãn Ngọc, thân thể to lớn tựa như một ngọn núi nhỏ ngạo nghễ đứng trên quảng trường.

Đám yêu thú vừa hiện thân thì Nghịch Lân Yêu Bằng và Thái Âm Yêu Thỏ đã dẫn đầu lao lên không trung, Nghịch Lân Yêu Bằng vỗ mạnh hai cánh, đôi cánh khổng lồ chấn động tạo thành hai luồng khí lưu cuồng bạo lăng không đánh ra. Đám khí lưu này tựa như một cái vòi rồng điên cuồng, kình phong tàn phá bốn phương che kín bầu trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio