Trương Oanh Oanh gấp rút chạy về lớp của mình.
“Boss học giỏi như vậy, tôi được cứu rồi.”
【…】Số được khen mà không dám nhận.
Bước chân chậm dần, cô bàng hoàng nhận ra lớp học không có một bóng người, trống trải đến lạ thường: “Cùng nhau trốn học hả?”
【Có xem thời khóa biểu không? Cô nói thật đi.】
Sáng thì đến trường hết giờ là về, thời khóa biểu là cái dạng gì?
“Boss nói luôn đi, tôi không biết.” Mắt nhìn thấy một nữ sinh bước vào lớp, Trương Oanh Oanh nhân cơ hội, hỏi một vài thứ “Bạn học này, lớp đi hết rồi?”
Nữ sinh giật mình, lùi lại vài bước đáp từng chữ một: “Ngoài sân sau của trường.”
“Vì sao?”
“Hôm nay có tiết thể dục.”
“Được rồi.”
Trương Oanh Oanh đã trễ hai mươi phút không thể trễ hơn nữa, đặt túi giấy có chứa áo khoác lên bàn của Nhuệ Luân, nhanh chóng chạy ra sau trường quả thật những đứa quậy phá kia đang xếp hàng ngay ngắn.
“Học thể dục là vậy sao?” Cô che miệng nhỏ giọng hỏi.
【Lại gần sẽ biết.】
“Cái đứa chỉ đường đến đây, sao mà sợ tôi vậy?”
【Lúc cô mười tuổi đứng trước người huấn luyện có sợ không?】
Gần đến chỗ mọi người nên không tiện tranh cãi, thật chất Trương Oanh Oanh không hề sợ chỉ là không có dũng khí.
Tiếng quát cực kỳ lớn: “Đến trễ còn rề rà.”
Trong phút chốc Trương Oanh Oanh lại nhớ đến Phán Quan, người huấn luyện trước kia.
Thả từng bước đi đến gần, người vừa quát là giáo viên dạy môn này.
Vì môn vận động nên cơ thể săn chắc là điều bình thường, nhìn một thoáng đã đánh giá được sức mạnh khỏe của người này.
Nếu đem so với những đứa trẻ được huấn luyện đoán chừng gần bằng với cấp D, cấp thấp nhất, chưa thể đứng ngang hàng, Trương Oanh Oanh không đưa ra kết luận chỉ âm thầm phán xét.
“Không mặc đồng phục, đến trễ hai mươi phút, bù lại có mang giày.” Đưa mắt nhìn vài cái, giáo viên thể dục đã đưa ra một quyết định “Phạt chạy mười vòng sân trường.”
【…】
“Ồ!” Cả lớp điều mở to mắt thán phục.
Bọn họ trong lớp thế nào không biết, vào tiết thể dục đâu lại vào đấy, vô cùng nghiêm túc.
Bởi vì giáo viên dạy môn này xuất thân từ quân nhân, chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhuệ Luân bước ra khỏi hàng, đứng cạnh Trương Oanh Oanh cả lớp lại rầm rộ một phen.
“Mày cũng đi trễ hả?” Cô nghiêng đầu hỏi.
“Nếu thích bị phạt như thế thì cùng nhau đi.” Giáo viên dạy thể dục cau mày, ánh mắt hình viên đạn nhìn cả lớp “Cả lớp hôm nay học cách quan sát, D có tổng cộng ba mươi lăm thành viên trừ hai người bị phạt, tất cả chia điều ra toàn trường.
Một giọng nói phát ra từ đám đông: “Vắng một! Thanh Anh nghỉ học rồi thầy.”
“Không có thay đổi, lập tức di chuyển.”
Câu chuyện diễn ra quá nhanh, Trương Oanh Oanh chưa kịp bào chữa câu nào.
Bước vào cổng trường vô cùng đúng giờ, là do bị giữ chân chứ ai mà muốn đến trễ.
Một người có tính kỷ luật như vậy, chuyện trễ nải là điều bất khả thi.
Cả lớp chia điều một vòng lớn của sân trường.
Điểm bắt đầu và điểm kết thúc được tính từ chỗ giáo viên đang đứng.
Trương Oanh Oanh bắt đầu chạy, Nhuệ Luân song song bên cạnh.
“Thanh Anh làm sao lại nghỉ rồi?”
“Tao và nó không phải bạn.” Nhuệ Luân không muốn phí sức vào cuộc trò chuyện.
Tận mười vòng, cậu ta đoán sức lực của Trương Oanh Oanh lớn đến mấy cũng không qua nỗi.
Nhìn qua thì thấy cô vẫn điềm tĩnh như ngày đầu đến lớp, gương mặt tràn đầy sinh lực.
Hơi thở chưa bị mất khống chế, mà nhịp tim của Nhuệ Luân đã bắt đầu khác lạ.
Một, hai, ba, bốn rồi năm vòng gương mặt của Trương Oanh Oanh vẫn chưa hề hấn gì, một vòng của ngôi trường này tuy lớn, nhưng không lớn bằng hòn đảo dưới sự cai trị của Phán Quan.
Một phần nhỏ còn chưa đem ra so được, chạy bền này có là gì, chạy dưới những con mắt quan sát thì có là gì? Lúc trước là chít điện lóe sáng mỗi khi có người dừng bước chân.
Lớp B đưa đầu ra hóng hớt, những đứa gần cửa sổ phát hiện đối tượng bị phạt là người đưa Du Minh đến lớp.
“Em gái cậu hình như đang bị phạt.” Giọng nói thì thầm đến chỗ Du Minh.
Bởi vì không ngồi gần cửa sổ hoàn toàn không thể nhìn được, ruột gan của cậu ta nóng như lửa đốt, Du Minh thấp giọng hỏi lại: “Có thật không? Hay là nhầm lẫn ai đó?”
“Sai làm sao được?”
Giáo viên dạy toán đưa mắt nhìn đã biết bị phạt.
Nhuệ Luân trụ đến vòng thứ tám, Trương Oanh Oanh luôn kề bên.
“Vào nghĩ đi, Tổ Sư Gia của tao nói không liên quan đến mày.”
【Cô bị mất nhận thức sao? Cứ gọi tôi là Tổ Sư Gia? Muốn ăn đòn có đúng không?】
Nhuệ Luân chỉ thấy gương mặt nhịn cười của Trương Oanh Oanh.
Mệt muốn không thể thở, giây phút này cười được đúng là sức lực trâu bò, cậu ta đã xem thường người này rồi.
Dù sao đi nữa cũng không thể bỏ cuộc, mỗi người còn hai vòng cố một chút sẽ hoàn thành ngay thôi.
Nhuệ Luân không yếu đến mức đó.
Bỏ qua lời khuyên của Trương Oanh Oanh, cậu ta tiếp tục chạy, hơi thở không thông gương mặt tái nhợt đi vài phần.
“Ngoan cố vậy?” Không cổ vũ hành vi này chút nào.
Vì ai mà Nhuệ Luân chịu phạt chung thì đã được cấp trên phổ cập cho rồi.
Trương Oanh Oanh chẳng vì cái gì cả, không muốn thấy người ngất xỉu mới kéo gần khoảng cách, sau một hồi đắn đo mới hạ quyết tâm nắm lấy tay của cậu ta.
Nhuệ Luân có chút hoảng định dứt tay ra.
Sức lực của Trương Oanh Oanh không phải đùa, cô cười nói: “Chạy nước rút, biết không?”
Dứt lời, đã dùng một lực rất lớn kéo thân thể của Nhuệ Luân đi, chân không còn sức cũng phải tiến về phía trước.
Trương Oanh Oanh cảm nhận được cái lạnh truyền đến, còn mở miệng trêu chọc: “Cho mày mệt chết luôn.”
Chạy về đích một tay nắm chặt lấy Nhuệ Luân, một tay vẫy vẫy khiêu khích với giáo viên thể dục, miệng vẫn còn có thể tươi cười.
Lướt qua mặt giáo viên, cô mở miệng thì tiếng nhắc nhở của số tác động đến ý định của Trương Oanh Oanh.
【Trường học có phòng y tế, xin phép đến đó.
Quãng đường đi bộ vừa giúp cậu ta ổn định nhịp thở, cũng có thể nghỉ ngơi chuẩn bị cho tiết tiếp theo.
Thời khóa biểu của cô có hai tiết thể dục liên tiếp, chỉ vừa qua tiết thứ hai, vẫn còn thời gian.】.