Cung khuyết sâm nghiêm, nội thị vội vàng băng qua hành lang dài tĩnh mịch, đến trước cửa ngự hoa viên. Long Khánh đế rảo nhanh bước đến, nội thị cất bước ngắn tiến lên thấp giọng thưa: “Thái tử đã cùng quận chúa khởi hành rời kinh.”
(Cung khuyết: Lầu gác trước cung, cửa khuyết.)
Long Khánh đế gật đầu, không nói tiếng nào tiếp tục đi về phía trước. Cách đó không xa có một hài đồng gần mười tuổi đang tập viết theo chữ mẫu, trên một bên bàn đá bày đầy điểm tâm mềm mịn đặc sắc, trơn nhuận trong oánh, vô cùng mê người. Nhưng đứa nhỏ này lại không chút phân tâm, đặt bút nghiêm cẩn, vẻ mặt chuyên chú.
Đồng phi thân khoác áo choàng ngân hồng đang chỉ điểm bên cạnh, thấy Long Khánh đế đại bộ lưu tinh, giữa hàng mày chứa sự không vui, vội đứng dậy nhu thuận khom người: “Thánh thượng.”
(Ngân hồng [银红]: Ngân 银là bạc, hồng 红là đỏ, mình để nguyên vì thấy edit thành đỏ bạc nó lại kỳ khôi quá.
Đại bộ lưu tinh [大步流星]: Đại bộ là bước lớn, lưu là chảy trong nước chảy, tinh là sao, đại bộ lưu tinh ý chỉ bước nhanh đi vội.)
“Bình thân.” Long Khánh đế phất tay, nhạt nhẽo vô vị.
Đứa nhỏ kia vốn còn đang thành thật luyện chữ ném bút xuống, vọt tới trước người ông: “Phụ hoàng!”
Tức giận trong lòng Long Khánh đế lúc này mới tan đi một chút, kéo cậu đến ngồi cạnh bàn đá. Cung nữ tiến lên đưa trà bánh, Đồng phi lại cho họ lui xuống, tự mình dâng điểm tâm xanh bích như ngọc đến bên miệng hoàng đế. “Thánh thượng, đây là quả trường thọ từ Tây vực ra roi thúc ngựa đưa tới, vẫn thỉnh nếm thử một phen.”
Long Khánh đế lắc đầu, lấy điểm tâm đưa cho đứa nhỏ, nói: “Trẫm không muốn ăn, đưa Trí nhi ăn là được rồi.”
“Đa tạ phụ hoàng!” Da Luật Trí chẳng qua trên dưới mười tuổi, lại hệt như bộ dáng của người lớn không chút cẩu thả quỳ bái khấu tạ, sau đó lại đem điểm tâm dâng đến trước mặt Đồng phi, “Mẫu phi vẫn luôn chờ phụ hoàng trở về, còn chưa dùng cơm, mời mẫu phi nếm trước.”
Đồng phi mắt chứa ý mừng, Long Khánh đế cũng gật đầu nói: “Trí nhi quả là ôn nhã hiểu chuyện.”
“Trí nhi, con vừa rồi luyện chữ nói với ta thế nào, lặp lại lần nữa cho phụ vương nghe.” Đồng phi khẽ cười nói với đứa nhỏ.
“Vâng.” Da Luật Trí ngồi trên đùi Long Khánh đế, “Phụ hoàng, bao giờ người rảnh ạ? Con muốn theo ngài cùng nhau đi săn bắn, học hỏi bản lĩnh bắn tên.”
Long Khánh đế vuốt râu cười nói: “Nói hay lắm, đợi sau khi Sóc Phương định ra minh ước cùng triều ta, trẫm lập tức mang con đi săn bắn thỏa thích một phen.”
Da Luật Trí vui mừng không thôi, Đồng phi thấy sắc mặt Long Khánh đế đã dịu bớt, liền nhẹ giọng khéo léo hỏi: “Thánh thượng khi nãy khó chịu với người nào thế? Sao lúc về lại u sầu đầy mặt rồi?”
Long Khánh đế một bên vỗ Da Luật Trí, một bên lạnh lùng nói: “Trăn nhi càng lớn càng hành sự theo cảm tính, vừa rồi trên đại điện dám đối nghịch với ý của trẫm, muốn bảo Bắc Dận vương công hạ quốc đô Sóc Phương.”
“Hóa ra lại là thái tử điện hạ chọc thánh thượng tức giận…” Đồng phi nhíu mi, rót mỹ tửu đưa cho Long Khánh đế. Da Luật Trí dù sao cũng còn nhỏ, sau khi nghe thấy chuyện này không nhịn được nói: “Phụ hoàng, con nghe nói Bắc Dận vương tác chiến lợi hại cực kỳ, đem quân đội Sóc Phương đánh cho đại bại.”
Long Khánh đế đưa mắt nhìn cậu một cái, nâng chén chậm rãi uống. Đồng phi thử hỏi dò: “Thánh thượng vậy là thật sự chuẩn bị nghị hòa với Sóc Phương rồi à?”
“Chẳng lẽ các nàng đều nguyện ý để Bắc Dận vương đánh hạ Sóc Phương?” Long Khánh đế đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, đặt mạnh chén rượu xuống, “Giang sơn Bắc Liêu này, dù sao vẫn là của một nhà Da Luật ta, nếu hắn quả thật tổng tiến quân công phá Sóc Phương, há chẳng phải trở thành anh hùng trên vạn người rồi sao?”
“Trên vạn người?” Da Luật Trí chớp mắt, “Thái phó nói, phàm là thần tử đều chỉ có thể ở dưới quân vương. Bắc Dận vương lợi hại hơn nữa, làm sao lại có thể vượt qua phụ hoàng?”
Long Khánh đế vỗ vỗ lưng cậu: “Con phải nhớ kỹ, cây cao dễ gãy, người cũng như vậy.”
Da Luật Trí cái hiểu cái không, nhưng vẫn thành thành thật thật gật đầu. Bên môi Đồng phi khẽ chứa ý cười, nâng tay vén lại tóc mai, lập tức thay Long Khánh đế châm đầy mỹ tửu.
Đoàn ngựa quanh co băng qua cửa thành, Da Luật Trăn quay đầu trông lại, xa xa ánh nắng nhạt dần, cung điện đã biến mất không thấy. Khoảng cách từ đây chạy bôn ba một mạch về đến thượng kinh, cùng lắm cũng chỉ mất nửa ngày.
Diệp Tư mở song cửa xe khẽ đánh cạch một tiếng, sắc mặt hơi trắng xanh. Da Luật Trăn hồi thần, nghiêng mặt hỏi: “Phượng Doanh, suốt dọc đường vẫn chưa để muội về vương phủ nghỉ ngơi, còn chịu đựng được không?”
“Có hơi mệt một chút…” Diệp Tư chống cằm, không định trả lời trái lòng. Da Luật Trăn lúc này ngược lại như đã khôi phục về dáng vẻ bình thường, ôn hòa nói: “Ta biết, vết thương trên chân muội mới khép lại không lâu. Chẳng qua lần này đi Yên châu dọc đường đều có dịch trạm, sẽ không giống lúc trước phải ăn gió nằm sương như thế.”
Cô gật gật đầu, lòng không yên nhìn cây khô bên đường, nghĩ đến việc không lâu nữa sẽ phải đối mặt với người được gọi là “đệ đệ” kia, liền cảm thấy phiền muộn.
“Tiêu Chước Viêm và Hô Nhĩ Thuần phụng mệnh đi từ đường trông giữ linh cữu thế tử, chờ phụ vương muội quay về thượng kinh, sẽ cùng với muội đến tế điện. Khi đó, Phượng Vũ cũng về bên cạnh muội.” Da Luật Trăn vì để làm dịu bớt buồn phiền của cô mà tùy ý nói, Diệp Tư bỗng hỏi: “Ban đầu hai nước trao đổi con tin, chúng ta đưa Phượng Vũ sang Sóc Phương, chẳng lẽ Sóc Phương không đưa người qua sao?”
“Đương nhiên là có, bằng không lúc ấy đáp ứng thế nào.” Da Luật Trăn ngừng một chút, “Con tin Sóc Phương là thế tử Phúc vương, Phúc vương là huynh trưởng quân vương tiền nhiệm của bọn họ.”
“Vậy con tin này đâu?”
“… Hắn đến Bắc Liêu chưa đầy một năm đã lâm bệnh qua đời.”
Diệp Tư ngẩn ra: “Thế nên dẫn tới giao chiến hai nước?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy.” Da Luật Trăn thoáng do dự, “Phụ vương lúc ấy phái sứ thần đưa thư tạ lỗi, cũng muốn đón Phượng Vũ về, nhưng quyền thế của Phúc vương ở Sóc Phương rất lớn, lại vốn có mâu thuẫn với Bắc Dận vương, lập tức ngăn cản việc này. Khi đó triều ta với Tân Tống xảy ra lục đục, phụ vương cũng không định tranh chấp với Sóc Phương, chuyện đón Phượng Vũ về cứ thế bỏ ngang. Từ đó về sau hai nước càng ngày càng không vừa nhau, Thành Hữu đế của Sóc Phương dưới sự xúi giục của Phúc vương, một lần nữa xâm phạm cương thổ Bắc Liêu ta, chiến dịch cứ thế mà dựng lên, chuyện Phượng Vũ về nước, liền hoàn toàn bị gác lại.”
Diệp Tư nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Bắc… Phụ vương tôi cũng không kiên trì muốn đón Phượng Vũ về sao?”
Anh không để ý cười cười: “Phụ vương muội dẫn binh đi chinh chiến khắp nơi, làm sao còn tâm tư lo đến việc này? Huống hồ huynh trưởng muội năm tròn mười sáu đã theo quân tham chiến, có chút phong thái kiêu hùng của Bắc Dận vương, có lẽ phụ thân muội mới đầu còn nhung nhớ Phượng Vũ, sau này cũng chỉ có thể áp chế trong lòng, đem tinh lực đặt hết trên người thế tử chăng?”
Diệp Tư há miệng, muốn nói chút gì đó, nhưng chung quy cảm thấy tư tưởng của mình với anh ta không hợp nhau, dù có nói ra cũng không thể gợi lên đồng tình, liền trầm mặc nuốt xuống. Da Luật Trăn nhìn cô, hỏi: “Phượng Doanh, muội trông có vẻ rầu rĩ không vui, có phải nhớ tới chuyện cũ của Phượng Vũ với muội không?”
“Không, không có…” Cô cuống quýt giải thích, ngẩng đầu nói, “Tôi chỉ là vẫn chưa rõ lắm, con tin Sóc Phương đưa tới là thế tử Phúc vương, tại sao chúng ta đưa sang lại là Phượng Vũ, mà không phải thế tử?”
Da Luật Trăn nhướng mày, giống như có chút kinh ngạc: “Vấn đề này… Thứ cho ta không thể nói trực tiếp cho muội nghe, có lẽ đợi phụ vương muội quay về rồi, muội có thể hỏi lại ông ấy.”
Diệp Tư mờ mịt.
Dọc đường sau đó cũng không xảy ra chuyện gì lạ thường, giữa đường đến Yên châu đều có dịch trạm, Da Luật Trăn chỉ dẫn theo vài trăm cấm vệ, hành động so với lúc trước trở về từ núi tuyết càng thuận tiện hơn.
Dù là như thế, Diệp Tư vẫn lòng mang thấp thỏm. Từ sau đêm gặp quái nhân ở thành Hạo Thiên, cô thường xuyên bị ác mộng làm cho choàng tỉnh.
Đồng hồ đeo tay cô nhặt được vẫn còn giấu bên người, vào ban đêm cô từng lặng lẽ lấy ra nghiên cứu. Lục quang xanh thẫm mỗi khi đến đêm khuya càng thêm rõ rệt, chỉ là kim đồng hồ luôn dừng tại bảy giờ bốn mươi mốt phút, Diệp Tư thử tìm nút bấm hai bên đồng hồ, kỳ lạ là, trên đồng hồ này căn bản tìm không ra chỗ chỉnh giờ. Ở giữa nắp thép phía sau ngược lại có một vết lõm hình tròn cỡ một centimet, trên mặt còn lờ mờ có khắc vân tay, Diệp Tư đem mỗi ngón tay đều thử ấn qua, song không có tác dụng gì.
Trong lòng cô thấp thoáng lo lắng, nhưng trước sau vẫn không dám xác định.
Chạng vạng ngày thứ sáu rời khỏi thượng kinh, đoàn người cuối cùng cũng đến được Yên châu. Yên châu nằm ở hướng Đông Bắc của Bắc Liêu, cách Sóc Phương không xa. Không giống với thượng kinh tọa lạc giữa thảo nguyên, nơi đây nằm trên bờ sa mạc rộng mênh mông, trong gió thổi đầy những hạt cát, Diệp Tư chỉ có thể lấy khăn lụa che mặt lại, chỉ lộ ra một đôi ngươi.
Đoàn xe dừng lại nghỉ chân ngoài cổng thành, cô ngồi trong xe ngựa giữa luồng sáng u ám, chờ vị đệ đệ trước giờ chưa từng gặp kia, cũng tức là “người thân” đầu tiên cô phải đối mặt sau khi trở thành quận chúa Phượng Doanh quận chúa.
Tịch dương càng lúc càng ảm đạm, ngựa ngoài xe thấp giọng hí kêu. Trừ bên này ra, chính là gió bấc rít gào mà thổi, cuộn lên cát vàng loạn vũ ngập trời.
“Đến rồi!” Bỗng có người ở cách đó không xa hô một tiếng, sau đó, bên ngoài lập tức vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Diệp Tư giật mình, Da Luật Trăn gõ song cửa xe nói: “Phượng Doanh, ra thôi!”
Cô không biết vì sao cảm thấy vô cùng hoảng loạn, vội vàng xốc mành xe lên. Tà dương như máu, tầng mây trầm thấp, nơi hoang địa vô biên vẫn còn tuyết đọng chưa tan, trắng xám vàng khô trải dài tới phương xa. Ngay đằng chân trời xa xăm kia, có một đoàn ngựa đang chầm chậm lại gần.
Tiếng chuông đồng thanh lãnh trong gió khi có khi không, phiêu bạc khó tìm.
Diệp Tư từ sau khi xuyên không tới Bắc Liêu cũng đã trải qua không ít bất trắc, nhưng chưa từng cảm thấy bất an như bây giờ. Bản thân cô cũng không cách nào giải thích được, vì sao một thiếu niên chưa từng gặp mặt, sẽ khiến cô lòng chứa lo âu như vậy.
Đoàn ngựa càng lúc càng gần, cả hàng tuấn mã thế mà đều trắng tuyết như mây, chỉ có móng ngựa là đen sẫm, lông bờm tung bay, hệt như thần câu. Dẫn đầu là một nam tử trường bào tơ trắng tay rộng, đầu đội mũ lưới đen, dải tơ hai bên vành nón phất phơ, làm Diệp Tư nhớ tới đã từng nhìn thấy trên thư tịch lịch sử phục sức của nước này. Đợi khi đến gần rồi, có thể trông thấy ngay chính giữa y bào của hắn có hoa văn phức tạp dùng tơ kim sắc thêu nên, lớp viền thêm màu tím đậm, làm nổi bật lên dung nhan như ngọc, nho nhã bất phàm.
(Câu [驹]: Ngựa khỏe; Kim sắc: màu vàng kim.)
“Ai vậy?” Cô không nhịn được nhẹ giọng hỏi Da Luật Trăn.
“Sóc Phương Tĩnh vương.” Da Luật Trăn thấp giọng trả lời.
Trong lúc nói chuyện, người áo bào trắng trẻ tuổi đã đến trước mặt, đầu tiên xuống ngựa cúi người vái sâu: “Xem ra ngài hẳn là Bắc Liêu thái tử rồi, tại hạ Sóc Phương Lý Diễn.” Da Luật Trăn đem roi ngựa giao cho vệ binh, xuống ngựa đáp lễ: “Đã phiền Tĩnh vương đưa Phượng Vũ về rồi, nghe phụ hoàng ta nói, ngài cũng theo chúng ta đi thượng kinh?”
Tĩnh vương mỉm cười, trong nụ cười lại mang theo chút bất đắc dĩ. Hắn nghiêng người nâng tay chỉ vào đoàn ngựa xếp thành hàng dài kia: “Hoàng huynh mệnh ta dâng lên bạc trắng mã não, để biểu đạt tâm ý hy vọng đình chiến của Sóc Phương, còn mời thái tử điện hạ xem qua.”
“Trước không vội, Phượng Vũ đâu rồi?” Da Luật Trăn mặc dù nói như thế, hai mắt lại nhìn sang rương gỗ nặng nề giữa đoàn ngựa, tựa như muốn trộm nhìn trong đó có phải thật sự chỉ chứa tài vật hay không.
“Mời đi theo ta.” Tĩnh vương xoay người tỏ ý, Da Luật Trăn lập tức mang Diệp Tư theo hắn đi về phía đoàn ngựa.
Một cỗ xe ngựa dừng ở giữa mặt cát, mành xe dày nặng lẳng lặng buông xuống. Tĩnh vương hơi cúi người, hướng đằng sau mành xe thấp giọng nói: “Phượng Vũ, người Bắc Liêu đến đón ngươi rồi.”
Trong xe cũng không có tiếng đáp lại, Tĩnh vương chậm rãi duỗi tay vén mành lên.
Nơi thùng xe mờ mịt, có ngồi một thiếu niên mặc hồ cừu tơ trắng. Không giống với Tĩnh vương ôn văn nho nhã, trường bào hồ cừu ung dung mặc trên người thiếu niên này, lại toát ra sự giá lạnh như băng tuyết. Lúc mành xe nhấc lên, y chỉ yên lặng rũ mi xuống, đến khi Da Luật Trăn gọi một tiếng “Phượng Vũ”, y mới chậm chạp nâng mắt lên, lại không chứa tình cảm nào, tựa như chỉ còn sống trong thế giới của của bản thân.
Da Luật Trăn nao nao, đánh giá thiếu niên, mỉm cười nói: “Phượng Vũ? Ngươi còn nhớ ta chứ? Trước khi ngươi bị đưa đi từng vào hoàng cung, ta lúc đó đang đứng bên cạnh phụ hoàng.”
Phượng Vũ dùng ánh mắt soi xét nhìn anh, thế nhưng không lên tiếng. Diệp Tư nhìn thiếu niên trong xe, nhất thời cũng không thể cất lời, Tĩnh vương đang định mở miệng, Phượng Vũ lại chậm chạp dời tầm mắt đến trên mặt Diệp Tư.
Diệp Tư từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến y, đã cảm thấy thiếu niên này có một loại khí chất khiến người khác toàn thân phát lạnh. Lúc này y nhìn cô đăm đăm không rời, cô càng như lưng bị kim châm. Tròng mắt của y đen mực kiên lãnh, như là dùng hàn băng ngàn năm mài giũa làm thành, nhìn cô một cái, lập tức như chùy băng cắm thật sâu vào đáy lòng.
(Nguyên văn [芒刺在背]: lưng bị kim châm, ý chỉ đứng ngồi không yên.
Kiên lãnh: kiên [坚] là vững, cương quyết; lãnh [冷] là lạnh.)
Cô cố gắng bày ra dáng vẻ hân hoan, đến trước mặt y dịu dàng nói: “Phượng Vũ, nhiều năm không gặp, đệ đã trưởng thành rồi nhỉ!”
Trên mặt Phượng Vũ lại không có lấy một nét vui sướng, y vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Tư. Qua một hồi, mới lấy thanh âm thiếu sức sống hỏi ngược lại: “Cô là ai?”
Ý cười trên mặt Diệp Tư cứng đờ, Da Luật Trăn không cầm được nói: “Ngươi không nhận ra muội ấy? Muội ấy chính là Phượng Doanh, tỷ tỷ của ngươi.”
Đồng tử đen mực của Tiêu Phượng Vũ dường như hơi co lại một chút, lập tức gắt gao mím môi, lần nữa nhìn chằm chằm Diệp Tư. Tĩnh vương khó hiểu nói: “Phượng Vũ, không phải ngươi yêu cầu quận chúa tự mình tới đón ngươi trở về sao? Lúc trước ngươi còn nói có thể vừa nhìn đã nhận ra cô ấy…”
“Dù sao cách biệt hơn mười năm, lúc Phượng Vũ rời khỏi Bắc Liêu vẫn còn rất nhỏ, nhất thời không nhận ra tỷ tỷ cũng cũng không kỳ lạ.” Da Luật Trăn khóe mắt mang nét cười, lại nghiêng người nhẹ giọng với Diệp Tư, “Y ở Sóc Phương sống một mình lâu như vậy, chỉ sợ tính tình cũng không giống trước kia, không cần lấy làm phiền lòng.”
“Không sao…” Diệp Tư xốc lại tinh thần, làm cho bản thân nhìn qua tự nhiên một chút. Da Luật Trăn giơ tay ra hiệu, tùy tùng đánh một cỗ xe ngựa hoa quý đến trước mặt, anh hướng Tĩnh vương nói: “Đây là do phụ hoàng biết được Phượng Vũ phải về Bắc Liêu, sai người đặc biệt chuẩn bị tốt xe ngựa.”
Tĩnh vương khẽ giật mình, theo phản xạ lia mắt nhìn Phượng Vũ một cái, nói: “Quả nhiên nghĩ thật chu đáo, chỉ là Phượng Vũ hành động không tiện…”
Da Luật Trăn lẫn Diệp Tư đều sửng sốt, ngay tại lúc này, Tĩnh vương khom lưng, để cánh tay Tiêu Phượng Vũ đặt trên vai hắn, sau đó dùng lực, bế cả người y ra xe ngựa.
Trường bào hồ cừu trắng tuyết không che giấu được thân hình gầy còm của Phượng Vũ, càng không che giấu được cặp chân thiếu lực buông thõng xuống của y.
Người Bắc Liêu bên này không kịp chuẩn bị, Da Luật Trăn khiếp sợ thấp giọng quát mắng, tùy tùng lúc này mới vội vàng bước lên giúp đỡ. Diệp Tư vốn đang đứng trước xe ngựa, mắt thấy bản thân cản trở vướng víu, liền nhanh chóng lùi về sau. Ai biết vừa ngẩng đầu, lại va thẳng ánh mắt lạnh lẽo kia của Phượng Vũ.
Mọi người đang luống cuống tay chân đưa Phượng Vũ vào xe ngựa Bắc Liêu bên này, thiếu niên thế nhưng vẫn bất động thanh sắc đăm đăm nhìn cô, tựa hồ muốn nhìn tới đáy lòng cô.
Loại tư vị này thật không dễ chịu. Diệp Tư chừng như muốn chạy trốn.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Chính thức gặp nhau rồi! Lúc Diệp Tư nhìn thấy Phượng Vũ, biểu cảm chắc là trông thế này? ( ⊙ o ⊙)
Hay là thế này? ⊙﹏⊙b
Mọi người có cảm thấy lần gặp nhau đầu tiên này bị nhạt không nhỉ? Đừng có lặn nữa mà~
P.s: Vẫn chưa biết phải làm gì nữa ầy~ (Editor: ui câu Ps này chị Sương dùng phương ngữ với tiếng lóng ấy, mình tra Baike đoán mò thui =)) Nguyên văn: 还木有收藏的爪子动一动啊~)
__________
Editor: Từ chương này mình đổi từ Yến châu sang Yên châu nha. Cơ mà quả thật Tử Ngọc Khinh Sương có vẻ thích ngược nam chính thật, truyện nào nam chính cũng hoặc tàn tật hoặc ốm đau hết. Cơ mà nghe review thấy bảo bộ này “ngược ngược ngọt ngọt”, nên chắc là có ngọt, quan trọng là ít hay nhiều thôi haha… =)) (Bộ Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên ngược ghê gớm lắm thì thầm nhắc nhở)