Vừa phẫn nộ Đặng Hầu gia vừa không nhịn được tò mò. Tên họ Trình kia luôn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày thường đã gặp không ít oanh oanh yến yến nên tầm mắt cực kỳ cao. Người có thể được hắn khen hẳn phải là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Đã thế vừa rồi lúc hình dung vẻ ngoài của nàng kia hắn còn dùng câu “Mấy năm đều không thấy người nào được như thế”.
Đương nhiên những lời này có thể là do hắn cố ý khiến cho Hoàng Thượng chú ý, nhưng nếu mỹ nhân kia không đảm đương được lời khen ngợi ấy thì khó đảm bảo sẽ không khiến hoàng đế thất vọng. Đến lúc đó nịnh không thành còn khiến hoàng đế cáu giận.
Nhưng ông ta cũng biết tên họ Trình kia ở gần hoàng đế lâu nên cũng hiểu rõ thánh ý, hẳn cũng không ngu đến mức ấy. Kỹ xảo vụng về dẫn lửa lên người kiểu này chắc hắn sẽ không phạm phải. Nói cách khác trong lời của tên kia hẳn có phần thật, nàng kia chắc cũng đảm đương được hai chữ “Tuyệt sắc”.
Trước mắt đúng là lúc chiến hỏa bay tán loạn, trên đường hành quân cực kỳ gian nan thế nên đừng nói là mua vui mà bọn họ có thể thuận lợi thoát khỏi Bắc Nguyên hay không còn chưa biết đâu. Vậy cái tên họ Trình này tìm mỹ nhân ở đâu ra để lấy lòng hoàng đế đây?
Lúc này quả nhiên không chỉ hoàng đế thấy hứng thú mà vài vị con cháu thế gia theo tùy quân cũng đều nhìn về phía tên kia.
Hoàng Thượng cười nói: “Đến khanh còn khen không dứt miệng thì mỹ nhân kia hẳn là rất tốt. Người đó hiện đang ở đâu?”
Tên họ Trình liếc nhìn Vương Lệnh một cái thấy lão ta nâng chén rượu lên miệng thong dong uống thế là hắn lại thu hồi ánh mắt cười nói: “Nàng này sớm đã có danh tiếng, Hoàng Thượng hẳn cũng đã nghe đến. Nàng ta cũng chẳng phải ai khác mà chính là nữ nhi của Phó Băng.”
Mọi người trong trướng đầu tiên là yên lặng sau đó lập tức ồn ào. Chỉ có Vương Thế Chiêu mới tới hai ngày trước là vẫn yên lặng uống rượu.
Có kẻ nương cảm giác say đập bàn cười nói: “Ta biết là Phó tiểu thư mà. Tuy nàng này giấu ở trong khuê phòng nên dĩ vãng ta chưa từng gặp nhưng cũng đã sớm nghe nói nàng ta có dung mạo như tiên.”
Đặng Hầu gia trầm ngâm không nói, lòng nghĩ hóa ra là con gái Phó Băng!
Ông ta hồ nghi nhìn Vương Lệnh thầm nghĩ lòng dạ con cáo già kia thâm sâu, mỗi bước đi đều có thâm ý, vậy lão đặc biệt nhắc tới nàng kia với hoàng đế vào lúc này là vì cái gì?
Phó Lan Nha vịn cánh tay Lâm ma ma rồi đi theo Bình Dục vào ngôi miếu cổ. Vừa vào trong nàng đã bị một cảm giác cổ xưa đè nén nên bước chân hơi ngừng lại, mắt đánh giá xung quanh.
Chủ điện trống vắng âm u, hai bên vách tường tràn ngập chữ Thát Đát, tuy phần lớn đều đã loang lổ phai màu nhưng không khó để thấy nơi này từng rất huy hoàng và mỹ lệ. Nơi này đã lâu đời nên phàm là những nơi hư hỏng đều lộ ra cảm giác thê lương. Xuyên qua thính điện thật dài nàng vốn tưởng sẽ nhìn thấy tượng thần nào đó ở chủ vị nhưng không nghĩ tới lại chỉ nhìn thấy phía sau màn che cung phụng một khối bài vị. Kỳ quái chính là bài vị kia trống rỗng, không hề có chữ nào, trên bàn thờ thì vẫn đầy đủ đồ thờ cúng như thường.
Từ mức độ hoàn chỉnh của mấy thứ đồ thờ này có thể thấy chúng mới được thêm vào gần đây, chứng tỏ thường xuyên có người tới chăm nom nơi này. Lòng nàng càng thêm kinh ngạc lại không giấu nổi tò mò mà dừng bước nghiêm túc nhìn chằm chằm bài vị kia.
Vì cung phụng người này nên trăm năm trước không chỉ có người hao phí bao nhiêu tiền của để xây dựng thần miếu mà kẻ đó còn hao hết tâm tư bày kỳ môn trận ở bên ngoài. Sau khi thần miếu chìm vào đáy sông lại có người thỉnh thoảng tới đây quét tước. Không biết người được bái tế trong này có thân phận gì mà đáng để người ta đối đãi trịnh trọng thế này.
Nhớ tới hình vẽ vô số người thành kính vái lạy ngôi miếu này trong cuốn sách của mẹ là nàng lại buồn bực rời mắt đi.
Cách cục trong điện rất ngăn nắp, đi đến cuối sẽ thấy ở bên phải có một thiên điện. Xuyên thấu qua tấm bình phong có thể thấy cuối thiên điện có một cánh cửa sắt. Nếu đẩy tấm bình phong kia ra hẳn sẽ tiến vào giữa thiên điện. Nhưng Phó Lan Nha biết người xây dựng miếu năm đó đã thiết kế pháp trận ở bên ngoài thì bên trong này hẳn cũng sẽ có điều huyền diệu nào đó, bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ như thế được.
Đang nghĩ ngợi quả nhiên nàng nghe thấy Lý Du đi đầu giơ tay lên nói: “Dừng bước.”
Đợi mọi người dừng lại hắn mới xoay người nói: “Vừa rồi ta và Bình Dục đã tiến vào xem xét kỹ càng. Ngôi miếu này không chỉ có trận pháp ở bên ngoài mà bên trong cũng có bố trí, nếu tùy tiện đẩy cửa vào thì không biết sẽ bị trận pháp dẫn đi đâu thế nên mọi người phải hết sức cẩn thận.”
Bình Hạ và Vinh tướng quân đều yên lặng nhưng mấy vị nhân sĩ giang hồ lớn tuổi thì kinh ngạc nhìn Bình Dục, ánh mắt đều có chút do dự. Bởi vì theo như bọn họ thấy thì trước mắt thiên điện này hoàn toàn trống không, làm gì có chỗ nào đáng nghi.
Bình Dục thấy thế nên lập tức đi tới trước tấm bình phong lớn kia sau đó dừng bước. Hắn lấy từ trong tay áo ra một món ám khí nhỏ, tung lên vài cái rồi búng tay bắn nó ra. Chỉ thấy thứ đó bay thẳng qua tấm bình phong vào trong thiên điện, một lát sau truyền đến tiếng vật cứng chạm vào mắt đất rồi tiếp tục lăn lộn. Nhưng kỳ quái là thiên điện kia cũng không tính là lớn, mặt đất lại bằng phẳng bóng loáng nên sau khi ám khí bay vào hẳn rất nhanh sẽ bị cản lại, không thể tiếp tục lăn về phía trước. Ai ngờ tiếng quay tròn lăn lộn kia lại vang lên không dứt, giống như nó đã rơi vào một còn đường không có điểm cuối, lăn mãi trong thiên điện u ám kia.
Bình Dục nhướng mày nói: “Ngoài một tầng này của chúng ta thì bên dưới hẳn còn có một tầng nữa, nhưng lối vào tuyệt đối không ở trong thiên điện. Nếu tùy ý để kẻ xây dựng miếu này dắt mũi đi lung tung thì khó tránh sẽ khởi động cơ quan khiến chúng ta bị nhốt ở đây mãi mãi.”
Phó Lan Nha âm thầm gật đầu. Anh trai nàng từng nói: khác với ngũ hành bát quái trận, phàm là những chỗ phong bế mắt trận ở bên trong thì trước tiên sẽ phải sắp xếp phòng ốc thành ba phần gọi là thiên, nhân và địa.
Nhân ứng với địa.
Địa lại có tám cung, trong đó đều có huyền cơ. Ngày thường phần địa sẽ đứng yên bất động, nhưng phần thiên lại đối ứng với lục nghi, nếu lấy địa làm cơ sở mà âm thầm tham chiếu sự biến hóa của ánh nắng rồi điều chỉnh một chút là đã có thể lừa gạt người khác bước vào bẫy.
Mỗi lần nói lên kỳ môn độn giáp là anh nàng thường bật cười nói: Cũng chỉ là trò xiếc che mắt người ta mà thôi. Nhưng Phó Lan Nha biết nếu một người chân chính tỉ mỉ bày ra kỳ môn trận thì thường sẽ cực kỳ hung hiểm. Bọn họ không thể khinh thường dù chỉ một phần, nếu không sẽ rơi vào bẫy chết người chứ tuyệt đối không phải chỉ bị nhốt mà thôi. Nghĩ đến đây nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh điện tối đen như mực với mong muốn tìm ra cơ hội từ phần thiên.
Nhưng nhìn một lát nàng vẫn không thấy sơ hở nào nên cực kỳ lo âu. Là nàng nghĩ quá mức đơn giản rồi. Kẻ xây dựng miếu trăm năm trước đã có thể nghĩ tới chuyện giấu ngôi miếu dưới đáy nước thì không nghĩ cũng biết hắn là bậc kỳ tài. Trận pháp mà hắn thiết lập há có thể lập tức bị phá giải ngay như vậy.
Nhưng đại quân của Vương Lệnh đã sắp đến, thời gian chẳng còn nhiều. Nếu không thể vạch trần bí mật trong này trước khi kẻ kia tới thì làm sao có thể chuyển bại thành thắng.
Đúng lúc này nàng chợt nghe Bình Dục nói: “Ba năm trước đây ta hành quân ban đêm có vô tình lọt vào đây. Ta nhớ rõ lúc ấy trời mưa rất to, nước sông dâng lên. Chờ vào miếu rồi, vì quá mức mệt mỏi nên chẳng ai kịp nhìn kỹ mà lập tức nằm xuống ngủ một giấc cho đến tảng sáng thì rời đi. Việc này tuy quỷ dị nhưng cũng không khó đưa ra hai kết luận. Thứ nhất là lúc ấy quân ta đông đảo, tất cả lại chỉ nấn ná trong chính điện và không gặp phải cơ quan nào nguy hiểm thế nên chỉ cần các vị không đi lại lung tung thì sẽ không lâm vào hiểm cảnh.”
Lời này vừa nói ra đã có không ít nhân sĩ giang hồ như trút được gánh nặng, có mấy người thậm chí còn lặng lẽ hoạt động chân chứ không đứng căng thẳng như trước. Hồng Chấn Đình nhìn Lâm Chi Thành lúc này đang nhíu mày nhìn đỉnh điện rồi hỏi Bình Dục: “Bất luận trận pháp rắc rối thế nào thì cũng phải có mắt trận, nếu không tên hộ miếu kia làm sao ra vào tự nhiên được? Bình đại nhân, việc cấp bách bây giờ là cần nhanh chóng tìm được mắt trận.”
Bình Dục cười cười nhưng chưa nói gì. Lục Tử Khiêm lại âm thầm lắc lắc đầu nghĩ ngôi miếu này cổ xưa lại phức tạp, đâu phải nói tìm là tìm được? Trong miếu lại có cơ quan khắp nơi, chỉ hơi vô ý thì đừng nói có thể thuận lợi tiến vào địa đạo mà đến mạng cũng chẳng còn ấy chứ.
Lúc này Bình Dục lại nói tiếp: “Vừa rồi chỉ mới là điểm thứ nhất. Còn điểm thứ hai chính là miếu này được người ta dốc lòng che chở. Nhưng nếu màn đêm buông xuống mà có mưa sẽ khiến nước chảy siết khởi động cơ quan và cả tòa miếu sẽ trồi lên mặc nước mưa tàn sát. Vì lẽ đó nên năm ấy chúng ta mới xâm nhập được vào trong và suýt phát hiện ra bí mật che giấu nhiều năm. Nếu nghĩ kỹ việc này thì quả thấy không hợp với lẽ thường. Theo ta thấy thì không phải có người cố ý khởi động ngôi miếu lúc ấy mà vì nước mưa quá mạnh không cẩn thận khởi động cơ quan khiến ngôi miếu lộ ra ngoài ——”
Lòng Phó Lan Nha lập tức lộp bộp.
Bình Dục lại nói: “Trải qua việc này kẻ hộ miếu chắc đã rất bực bội nhưng ngã một lần sẽ khôn hơn, vì bảo hộ miếu nên hẳn tên kia đã gia cố mắt trận một lần nữa. Bởi vì nguyên nhân này nên vừa rồi chúng ta phải tìm đến nửa đêm mới thấy được cơ quan lộ ra đó. Hóa ra đó là một chỗ cong trên mái hiên, màu sơn của nó khác những chỗ còn lại, hơn nữa ở đó còn có mấy cái đinh ẩn. Hiển nhiên trải qua việc năm ấy người hộ miếu đã gia cố lại lần nữa.”
Đến lúc này thì không chỉ Phó Lan Nha mà Lâm Chi Thành và đám người Lý Du cũng đều như tỉnh ngộ, mơ hồ đoán được tiếp theo Bình Dục muốn nói gì.
“Cơn mưa lớn năm xưa là hiếm thấy, cổ miếu vốn đã xây dựng trăm năm nên làm sao chịu được bị bào mòn như thế. Sau trận đó hẳn người kia đã thận trọng xây dựng lại, ngoài gia cố cơ quan bên ngoài thì mắt trận bên trong hẳn cũng đã được sửa qua. Mà phàm là vật trên vách tường hay vật bằng gỗ đã qua sửa chữa đều sẽ dễ dàng tìm ra bằng cách cẩn thận quan sát những chỗ khác biệt.”
Mọi người trong điện đầu tiên trầm mặc sau đó lập tức có tiếng cười sang sảng của Hồng Chấn Đình truyền đến: “Hay lắm! Hay lắm! Chỉ cần tìm được mắt trận thì chúng ta có thể tiến quân thần tốc mà không cần phòng bị cơ quan nữa.”
Mọi người giống như được dắt qua sương mù, tinh thần đều phấn chấn. Ánh mắt Phó Lan Nha cũng nhìn về phía Bình Dục, khóe miệng không nhịn được cong lên. Năm đó hắn phải đi tòng quân đã trải qua biết bao nhiêu gian nan. Không ngờ ba năm trôi qua chẳng những mài giũa tính cách hắn mà trong lúc vô ý còn khiến hắn tìm được manh mối giải mắt trận. Việc này mà nói sâu xa thì đúng là quá khéo.
Sau khi Bình Dục nói xong đám Lý Du lập tức tản ra tìm kiếm chỗ khả nghi ở trong điện. Mấy người Bạch trưởng lão cũng cầm binh khí gõ đánh lên tường.
Thời gian qua cực nhanh, sau nửa canh giờ mọi người thấy không thu hoạch được gì thì đang nôn nóng bỗng nghe thấy Lý Mân hưng phấn kêu, “Bình đại nhân, tìm được mắt trận rồi!”
Trong doanh địa cách đó không xa Đặng An Nghi đang trầm mặt đi qua đi lại.
Đặng Văn Oánh ngồi ở một bên dùng ánh mắt theo dõi hắn một lúc sau đó mới khóc nức nở nói: “Nhị ca, không phải huynh nói Hoàng Thượng và phụ thân sẽ nhanh chóng suất quân đến ư? Vì sao còn chưa nhìn thấy bóng dáng bọn họ? Bình Dục có binh trong tay nhưng lại chỉ cho chúng ta đi theo từ xa, còn lại thì mặc kệ sống chết của chúng ta. Nếu không cẩn thận gặp phải kỵ binh của Thát Tử thì mấy trăm người chúng ta sao địch nổi? Nhị ca, muội sợ quá……”
Nói xong vành mắt nàng ta đỏ lên vì sợ. Đặng An Nghi nghe thế thì tức giận mắng, “Lúc này muội còn biết sợ hả? Lúc trước ở Kinh Châu vì sao không chịu hồi kinh mà một hai phải cùng ta đến Kim Lăng? Thật là tự làm bậy không thể sống mà!”
Đặng Văn Oánh xoay người nhào vào trên thảm khóc lóc, “Muội làm sao biết hoàng đế lại tự mình thân chinh? Muội vốn tưởng có thể từ Kim Lăng thuận đường hồi kinh, dù không thể hồi kinh thì sau khi tới Tuyên Phủ tự nhiên sẽ thấy phụ thân và đại ca. Có hoàng đế che chở thì Ngõa Lạt cũng có thể làm gì? Ai ngờ quân tình lại biến ảo khó dò như thế, hiện giờ Tuyên Phủ cũng không tới được. Nhị ca, huynh cho muội một lời chắc chắn đi, phụ thân bọn họ quả thực sắp đến sao……”
Đặng An Nghi nghe thế thì lòng rất bực dọc. Cả đêm hắn đều để ý động tĩnh phía Bình Dục, tới hai canh giờ trước chính mắt hắn thấy bọn họ vớt một ngôi miếu từ dưới lòng sông lên. Hắn biết chỗ kia hẳn có giấu bí mật của Thản Nhi Châu, lấy tính tình quả quyết của Bình Dục thì không đợi Vương Lệnh tới hắn sẽ tiến vào miếu trước. Nếu bọn họ chỉ thăm dò bí mật của Thản Nhi Châu thì cũng thôi, chỉ sợ Bình Dục sẽ đơn giản hủy hoại mắt trận vì không muốn Phó Lan Nha bị mang ra làm “Thuốc dẫn”. Đến lúc đó hai khối Thản Nhi Châu trong tay hắn sẽ trở thành sắt vụn, mà mọi khổ sở của hắn mấy năm nay cũng sẽ trở thành bọt nước.
Không được, cho dù biết chỉ là châu chấu đá xe nhưng hắn cũng muốn tiến đến ngăn cản. Sau khi hạ quyết tâm hắn lại quay đầu nhìn về phía Đặng Văn Oánh, thấy nàng ta khóc thương tâm thì hắn lại hơi do dự.
Hắn vốn là kẻ vô tâm vô phế, từ vài thập niên trước trà trộn trong giang hồ hắn đã chẳng biết lương tâm là gì. Bất kể năm đó ở Trấn Ma giáo hay sau này trộn lẫn ở kinh thành hắn cũng tuyệt đối không hề nương tay với ai. Lúc cần nhẫn tâm hắn hoàn toàn không lo trước lo sau. Nay đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc hắn càng cần phải ra sức một chút.
Cho dù chẳng thể đạt được mong muốn thì lấy thủ đoạn của hắn cũng phải bứt ra rời đi được trước khi Bình Dục vạch trần thân phận của hắn trước mặt mọi người. Việc này không phải nói chơi, có quá nhiều thứ cần phải băn khoăn nhưng chỉ có một thứ duy nhất không cần suy xét: đó chính là mạng sống của nàng kia.
Nhìn bả vai nàng ta run lên, nghe nàng ta mơ hồ gọi “Nhị ca” là hắn giống như rơi vào vũng bùn, căn bản không thể làm gì. Tiếng “Nhị ca” này quanh quẩn bên tai hắn đã năm. Từ nhỏ hắn không cha không mẹ, trong trí nhớ đến nay thế giới của hắn chỉ toàn là lạnh băng. Chỉ có Đặng Văn Oánh là không muốn xa rời hắn, coi như đây là hơi ấm duy nhất trong ký ức đời này của hắn. Thế nên phải tách nàng ta ra.
……
Hắn cắn chặt răng, bước nhanh đến chỗ nàng kia kéo nàng ta lên nói, “Ta sẽ đưa muội đến quân doanh của Bình Dục. Hắn không phải người không biết nặng nhẹ, cho dù không thích thì hắn cũng sẽ bận tâm đến thân phận của muội mà không đuổi muội đi. Phụ thân và đại ca cũng sẽ nhanh chóng theo quân mà tới. Nếu đến hừng đông ta vẫn chưa về thì muội không cần kinh hoảng, đến lúc đó theo phụ thân và đại ca hồi kinh là được.”
Đặng Văn Oánh lắp bắp kinh hãi. Nàng ta bị Đặng An Nghi kéo ra ngoài thì lảo đảo, lúc này mới nhớ ra phải giãy giụa nói: “Nhị ca, vì sao trước hừng đông huynh lại không trở lại? Còn nữa…… Trong lòng, trong mắt Bình Dục chỉ có Phó Lan Nha, muội chỉ chọc hắn thêm phiền thôi nên muội không muốn đi đâu, muội muốn ở cùng huynh cơ.”
Đặng An Nghi nghe thấy thế thì hơi ngừng bước, đột nhiên lòng hắn xúc động quay đầu muốn ôm nàng ta vào lòng. Mắt thấy sắp ôm được nàng kia thì hắn lại thấy mắt nàng ta trợn tròn. Lúc này hắn mới hoàn hồn mà buông lỏng tay ra.
Hắn quay đầu đi, ngữ khí khôi phục vẻ ôn hòa ngày thường nói: “Hiện giờ Bình Dục đang nóng lòng đối phó với Vương Lệnh nên căn bản không để ý tới muội đâu. Muội chỉ cần ở yên trong quân doanh là được, đến sáng mai dù ta có về hay không thì mọi thứ cũng sẽ kết thúc.”
Dứt lời hắn không cho Đặng Văn Oánh cãi lại mà lôi nàng ta ra ngoài.