Đám người Hồng Chấn Đình thay phiên nhau khuyên can nhưng Lâm Chi Thành trước sau vẫn trầm mặc, không có ý định mở miệng. Mãi tới nửa đêm thì bên ngoài bìa rừng bắt đầu có dị động.
Bình Dục đã dự đoán được đám người Đông Xưởng sẽ quấy rầy nên sớm đã bày thiên la địa võng ở bìa rừng. Lúc này hắn nghe thấy đám Lý Mân đến báo thì chỉ lệnh cho bọn họ làm theo sắp xếp là được.
Sau một hồi giao chiến rốt cuộc đám người của Đông Xưởng cũng bị bức lui.
Xong việc Bình Dục thấy Lâm Chi Thành vẫn không chịu nói chuyện thì đơn giản đem thi thể của một kẻ trong đám Đông Xưởng ném tới trước mặt ông ta sau đó cười cười nói: “Lâm Chi Thành, ta biết ông có cốt khí nhưng ông cũng nhận ra đám người này là thủ hạ của ai đúng không? Cho dù ta chịu cho ông một con ngựa, nhưng Bố Nhật Cổ Đức cũng sẽ không buông tha cho ông đâu.”
Lâm Chi Thành nghe thấy cái tên Bố Nhật Cổ Đức này thì đột nhiên chấn động, không dám tin tưởng mà nhìn về phía Bình Dục.
Bình Dục thấy ông ta rốt cuộc có dao động thì trong lòng biết mồi câu Vương Lệnh này đã có tác dụng. Lúc này hắn không vội, chỉ hơi mỉm cười, chậm rãi nói: “Nếu ta không đoán sai thì Bố Nhật Cổ Đức chính là một kẻ trong số đám người Bắc Nguyên bị Lâm bang chủ dùng ngự cầm thuật đánh giết ở Thục Sơn năm xưa. Tuy lão bị ông đánh trọng thương nhưng lại giả chết để giữ tính mạng, sau đó không hiểu tại sao có thể một đường chạy trốn từ Thục Trung đến tận Di Cương. Và mấy năm sau đó vì cướp đoạt mảnh bảo bối kia mà lão và Lâm bang chủ lại có chút sâu xa.”
Nói xong hắn nhìn về phía Lâm Chi Thành hỏi, “Ta nói có đúng không?”
Những lời này của hắn đa phần là phỏng đoán, nhưng từ những manh mối hiện giờ hắn đang nắm giữ thì không có chứng cứ nào nói Lâm Chi Thành quen biết Vương Lệnh trước khi lão tới Di Cương. Nhưng hắn cũng không quên đêm đó Vương Thế Chiêu gửi mật thư cho Vương Lệnh đã viết rõ ràng một câu: Bình Dục chưa liên thủ với Lâm Chi Thành.
Rốt cuộc Vương Lệnh phải kiêng kị việc hắn và Lâm Chi Thành liên thủ thế nào thì mới có thể cố ý để Vương Thế Chiêu báo cáo về việc này như thế? Và vì sao Vương Lệnh lại dám khẳng định một kẻ giang hồ coi thường tất cả như Lâm Chi Thành sẽ nguyện ý hợp tác với Cẩm Y Vệ?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng: Lâm Chi Thành hận Vương Lệnh, mà mối hận này sâu hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Phỏng đoán này càng thêm chắc chắn khi hắn nhìn thấy bức tranh của Vương Lệnh mà Lâm Chi Thành cất giữ.
“Sao ngươi lại biết Bố Nhật Cổ Đức?” Lâm Chi Thành cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng điệu nhạt nhẽo, con ngươi thì đánh giá Bình Dục.
Bình Dục nhướng mày cười nói: “Lâm bang chủ không cần biết duyên cớ trong đó, chỉ cần biết ta có thể giúp ông đối phó với Bố Nhật Cổ Đức là được. Chuyện mấy năm nay ông không làm được ta có thể nghĩ biện pháp hoàn thành.”
Thấy Lâm Chi Thành lại trầm mặc thì trong lòng Bình Dục biết ông ta đang dao động vì thế hắn tiếp tục nói: “Nói vậy Lâm bang chủ hẳn cũng đã biết Nam Tinh phái ở trong chốn giang hồ ẩn thân nhiều năm, thanh thế đã không bằng trước mà Bố Nhật Cổ Đức lúc này lại như mặt trời ban trưa, cho dù ông dốc cả tính mạng cũng chẳng thể chống lại lão. Sao ông không sớm nói cho ta biết chân tướng, để ta sớm cùng ông đối phó với tên kia? Nếu tiếp tục che giấu sẽ chỉ càng cổ vũ Bố Nhật Cổ Đức thêm kiêu ngạo.”
Lâm Chi Thành vẫn không hề hé răng như cũ. Bình Dục thì vẫn giữ ý cười nói, “Lâm bang chủ, đừng trách ta không nhắc nhở ông nhé. Trước mắt đừng nói bắt Phó tiểu thư, ngay cả việc có thể tồn tại ra khỏi Hồ Nam hay không đối với ông bây giờ cũng là vấn đề. Mà một khi chết rồi thì đừng nói đến chuyện hồi sinh hai đứa nhỏ để cầu phu nhân của ông tha thứ, ngay cả muốn gặp phu nhân của ông một lần cuối cũng chỉ là mơ thôi.”
Một câu cuối cùng này giống như một tảng đá lớn rốt cuộc cũng phá tan mặt hồ tĩnh lặng, dấy lên sóng to gió lớn trong lòng Lâm Chi Thành. Ông ta cực kỳ kinh ngạc, thậm chí còn kinh ngạc hơn khi nghe thấy tên Bố Nhật Cổ Đức. Ông ta hỏi, “Sao ngươi biết?”
Đám người Hồng Chấn Đình cũng cực kỳ kinh ngạc còn Bình Dục chỉ cười nói, “Lâm bang chủ đừng quên Cẩm Y Vệ chúng ta giỏi nhất chính là hỏi thăm tin tức, đối với chuyện nhà của ông chúng ta cũng có nghe được một hai.”
Kỳ thật hắn cũng phải phí sức của chín trâu hai hổ mới nghe được một chút tin tức và biết Lâm phu nhân hiện giờ còn sống nhưng lại không ở trong Trúc Thành mà sống lẻ loi một mình ở quê nhà Bảo Khánh. Hai mươi năm trước bà ta đau khổ vì mất hai đứa con nên đã xuất gia.
May mà Bảo Khánh cũng gần đây, qua lại chỉ có hai ngày, nếu muốn biết tình hình cụ thể thì có thể nhanh chóng đến đó hỏi thăm. Theo người từ Bảo Khánh về nói thì gần năm qua mỗi năm Lâm Chi Thành đều tới Bảo Khánh tìm Lâm phu nhân. Nhưng ông ta chỉ trầm mặc không nói mà đứng bên ngoài cửa am một ngày. Lâm phu nhân cũng không chịu gặp ông ta.
Bởi vậy có thể thấy được đối với Lâm Chi Thành mà nói ngoài hai đứa con chết non năm đó thì thứ khiến ông ta canh cánh trong lòng còn có Lâm phu nhân. Đáng tiếc hai năm trước, trong một đêm không biết Lâm phu nhân đã đi đâu mất.
Ban đầu Bình Dục cho rằng có lẽ Lâm phu nhân không kiên nhẫn chuyện Lâm Chi Thành đến quấy rầy mình nên đã trốn đến nơi khác. Nhưng hiện tại xem phản ứng của Lâm Chi Thành thì hơn phân nửa bà ta vẫn còn sống. Rất có khả năng hai năm trước Đông Xưởng rốt cuộc cũng phát hiện ra tung tích của Lâm Chi Thành, ông ta sợ liên lụy tới vợ mình nên mới giấu bà ấy tới chỗ khác.
“Vừa rồi tuy chúng ta đã bức lui đám người đầu tiên của Đông Xưởng nhưng bọn chúng biết ông rơi vào tay chúng ta thì thể nào cũng sẽ cử thêm nhiều người tới. Lâm bang chủ không muốn để chân tướng năm đó chôn vùi vào lòng đất thì tốt nhất là kể hết ra trước khi đám người Đông Xưởng tới. Nếu không ta sẽ chẳng tìm được cách đối phó với Bố Nhật Cổ Đức, và Lâm bang chủ cũng vĩnh viễn chẳng thể báo thù.”
Bình Dục dừng một chút, lại cười nói thêm: “Càng miễn bàn đến chuyện đoàn tụ với Lâm phu nhân.”
Biểu tình trên mặt Lâm Chi Thành có chút biến hóa, cuối cùng ông ta mới chậm rãi mở miệng nói: “Năm đó ta thật sự đã gặp đoàn người của Bố Nhật Cổ Đức giả làm người Trung Nguyên ở Thục Sơn sau khi tham gia võ lâm đại hội……”
Phó Lan Nha nằm ở trong lều, trên người bọc chăn thật dày. Lúc này đêm đã khuya, bên ngoài lều mơ hồ có tiếng côn trùng kêu vang, bên cạnh là tiếng ngáy của Lâm ma ma.
Vừa rồi ngoài bìa rừng giống như có hỗn loạn, chắc chắn có kẻ tấn công nên nàng đã lo lắng một lát. Sau đó thấy bên ngoài lại yên tĩnh trở lại thì nàng cũng trấn định.
Đúng rồi, vất vả lắm Lâm Chi Thành mới sa lưới, Đông Xưởng và Hữu hộ pháp của Trấn Ma Giáo hẳn là sẽ không ngồi yên. Sau một canh giờ, ngoài bìa rừng lại xôn xao, giống như đám người Đông Xưởng lại lần nữa tiến đến bắt Lâm Chi Thành vậy. Đến Hứa Hách và Lâm Duy An canh ngoài cửa cũng sốt ruột hỏi: “Rất nhiều người tới ư? Có cần chúng ta hỗ trợ không?”
Sau đó là tiếng Lý Mân truyền đến từ xa nói, “Không cần, các ngươi chỉ cần bảo vệ tốt cho Phó tiểu thư là được.”
Phó Lan Nha do dự một lát lại nghe thấy bên ngoài càng lúc càng ồn ào. Nàng biết đây là thời cơ tốt nhất.
Chỗ sâu trong lều trại có một con đường bí mật, giống như từng bị Nam Tinh phái đào xới. Nàng từng phát hiện ra nó và thăm dò nhìn vào. Tính theo chiều sâu và hình dạng của địa đạo thì không khó đoán trong đó bốn phương thông suốt, lại khô ráo thấp bé. Có vẻ như nó được dùng để làm mắt trận của Bách Tinh trận.
Nàng đoán có lẽ Lâm Chi Thành thấy địa thế ven hồ lõm nên chỉ dẫn người đào đến một nửa đã ngừng rồi chuyển sang chỗ khe núi cao hơn.
Nhưng lúc này lều trại thẩm vấn Lâm Chi Thành lại ở gần bên lều trại này. Và mắt trận bỏ không kia chính là con đường nối hai lều trại với nhau. Nàng chỉ cần theo địa đạo đi xuống vài bước là có thể sờ đến ngoài lều của Lâm Chi Thành.
Nàng đã cố ý nhờ hai người Lâm và Hứa đi hỏi Bình Dục giúp nàng xem nàng có thể tới nghe thẩm vấn không nhưng không thấy hắn trả lời. Nàng đợi thật lâu, lại nhớ tới bóng dáng trầm tư của Bình Dục bên hồ lúc chạng vạng thì tâm tình cũng trầm xuống.
Cuối cùng nàng chẳng có cách nào, đành lặng yên nằm xuống cạnh Lâm ma ma. Trằn trọc đến hơn nửa đêm nhưng mãi nàng vẫn chẳng ngủ được, mãi tới vừa rồi lại có kẻ tấn công khiến không gian yên tĩnh lại náo động lên.
Nghe thấy bên ngoài ồn ào, nàng biết đây là cơ hội tốt để lẻn ra ngoài. Vì thế nàng lặng lẽ chui ra khỏi chăn, mặc áo ngoài vào rồi rón ra rón rén đi đến chỗ cửa địa đạo, sờ soạng mở nó ra. Nàng chui vào, cong eo lần vách tường đi một lát sau đó duỗi tay đẩy đẩy tấm ngăn trên đầu thì quả nhiên thấy nó di động. Nàng lập tức thẳng lưng, cố hết sức ló đầu ra khỏi địa đạo. Chỉ thấy nàng đang đứng ở bên ngoài căn lều kia, xung quanh không một bóng người, giống như một nửa đã đi ra ngoài đối phó với Đông Xưởng.
Mà lúc này trong lều đang truyền đến tiếng Lâm Chi Thành. Nàng vội rón ra rón rén bò lên khỏi địa đạo, quần áo trên người lúc này đã dính bụi đất nhưng nàng nóng lòng muốn nghe lời khai của Lâm Chi Thành nên không rảnh lo cái đó mà nửa quỳ trên mặt đất, ngừng thở dán tai lên vách lều.
Chỉ nghe thấy Lâm Chi Thành nói: “Thứ kia gọi là Thản Nhi Châu. Gọi là Châu nhưng kỳ thật nó là một vật có năm góc, có thể chia năm nhưng cũng có thể hợp một. Năm đó Bố Nhật Cổ Đức đoạt được Thản Nhi Châu trong tay giáo chủ Trấn Ma Giáo nhưng trong lòng hắn biết với sức của một người thì căn bản không thể thành công. Hắn thấy ta võ nghệ cao cường, năm đó lại nhiều đệ tử, có thể địch với Trấn Ma Giáo vì thế mới đánh chủ ý lên người ta.
Có một năm, Bố Nhật Cổ Đức thấy thời cơ chín mùi nên mới đi từ Di Cương tới Nhạc Châu. Sau khi dịch dung hắn giả làm người bán hàng rong, ngày đêm đảo qua con đường từ Quân Sơn đến Nhạc Châu. Không biết hắn đã đợi bao lâu nhưng cũng chờ được một ngày thủ hạ trong nhà ta mang hai đứa nhỏ ra ngoài chơi. Thế là hắn bán kẹo mạch nha chứa độc cho hai đứa nhỏ của ta ăn.”
“Cái gì ——” Hồng Chấn Đình khiếp sợ và hỏi, “Ngươi nói là năm đó hài nhi của ngươi không phải bị kinh phong mà là trúng độc ư?”
Phó Lan Nha nghe thấy thế thì cũng ngơ ngẩn.
Giọng Lâm Chi Thành tuy khàn khàn nhưng lại lộ ra hận ý nồng đậm, “Độc kia tính ôn, sau khi ăn phải chỉ bị sốt, sau đó run rẩy ngất lịm. Bệnh trạng không khác gì kinh phong. Sau khi ta đến Di Cương tìm Thản Nhi Châu đã vô tình phát hiện cái chết của con ta là do Bố Nhật Cổ Đức làm. Hắn muốn báo thù năm đó ta giết đồng bạn của hắn, lại cũng muốn ta cuốn vào việc tranh đoạt Thản Nhi Châu nên mới cố ý dẫn ta đến Di Cương tìm bảo vật. Hắn muốn Nam Tinh phái và Trấn Ma Giáo tranh đoạt khiến cả hai bên lưỡng bại câu thương còn hắn ngồi làm ngư ông được lợi. Ai ngờ không hiểu sao thông tin lại bị lọt ra, khiến môn phái giang hồ tranh đấu lung tung, Thản Nhi Châu cũng chia làm phần lẫn trong hỗn loạn. Không ai biết mảnh kia rơi vào trong tay những ai, mà nữ tử Mông Cổ được dùng làm thuốc dẫn năm đó cũng nhân lúc loạn lạc chạy trốn khỏi Trấn Ma Giáo sau đó không có tin tức.”
Tim Phó Lan Nha gần như ngừng đập, nàng mơ hồ có cảm thấy vị nữ tử Mông Cổ trong miệng Lâm Chi Thành kia tám chín phần chính là mẹ nàng. Hóa ra mẹ quả nhiên là người Mông Cổ, chẳng trách bà lại mang theo sách cổ có chữ Thát Đát.
“Trong cuộc hỗn chiến đó Bố Nhật Cổ Đức bị giáo chủ Trấn Ma Giáo đánh cho gân mạch đứt hết. Ta còn tưởng hắn sẽ không sống nổi, ai ngờ nửa năm sau đến chỗ hắn táng thân ta lại phát hiện ra quan tài kia rỗng không. Lúc ấy ta mới biết hắn vẫn còn sống, vì thế một lòng của ta chỉ muốn báo thù cho con, đồng thời tim những mảnh bảo bối khác. Từ đó ta mai danh ẩn tích, tìm kiếm Bố Nhật Cổ Đức và thuốc dẫn khắp nơi. Ai ngờ mãi tới năm trước ta mới phát hiện ra tin tức của Bố Nhật Cổ Đức ở kinh thành. Không ngờ qua năm không gặp hắn đã lắc mình biến thành người hầu cận bên cạnh Thái Tử, hơn nữa còn được Thái Tử tin cậy.
Ta đã tìm rất nhiều cơ hội nhưng không thể trừ bỏ hắn ta. Một là vì bên cạnh Thái Tử thủ vệ nghiêm ngặt, động một chút sẽ tạo ra sóng to gió lớn. Thứ hai là vì không biết Vương Lệnh tập tà môn công phu gì mà cả khinh công lẫn nội lực đều tiến bộ hơn trước gấp trăm lần. Ta từng che mặt giao đấu với hắn nhưng phát hiện ra võ công của hắn không hề kém ta. Ta thấy nhất thời không làm gì được hắn nên đành ở lại kinh thành ngủ đông, để bức họa của hắn bên người, ngày đêm quan sát âm thầm tìm cơ hội.”
Lòng Phó Lan Nha trầm xuống. Bây giờ nàng mới biết hóa ra người trong tranh chính là Vương Lệnh. Chẳng lẽ năm đó người nàng gặp ở Lưu Bôi Uyển là Vương Lệnh sao?
Lúc này Lâm Chi Thành lại nói: “Hai năm sau ta phát hiện trong tay Bố Nhật Cổ Đức có không ít tiền thế nên hắn xây một tòa Lưu Bôi Uyển ở kinh thành, sau đó hắn âm thầm kết giao với đám quyền quý trong kinh, hình như có mưu đồ ——”
Phó Lan Nha nghe được ba chữ Lưu Bôi Uyển thì tai chợt ù lên, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
“Ta hoài nghi Bố Nhật Cổ Đức đã tìm được thuốc dẫn. Nữ tử kia năm xưa hẳn đã dịch dung, lại tìm được người có thế lực che chở nên mới có thể ẩn thân nhiều năm như vậy. Bố Nhật Cổ Đức vốn lặng yên nhiều năm lại đột nhiên kết giao với đám quyền quý thì ngoài giúp Thái Tử ra sợ là hắn đã phát hiện ra dấu vết để lại nên muốn từ những người kia lần ra nữ tử làm thuốc dẫn.”
Trong đầu Phó Lan Nha lập tức có sét đánh, sắc mặt nàng trắng bệch, cả người vụt đứng dậy, trong lúc vô ý nàng đụng phải lều trại. Nhưng nàng không hề để ý, chỉ nghiêng ngả đi về phía trước. Lời Lâm Chi Thành nói giống như ma âm đoạt mệnh, từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai nàng.
“Bố Nhật Cổ Đức vẫn luôn ở kinh thành tìm thuốc dẫn.”
“Hắn mở một tòa Lưu Bôi Uyển.”
“Thuốc dẫn vô cùng có khả năng đang ẩn thân ở nhà quyền quý.”
Chờ nàng lấy lại tinh thần thì không biết đã thất thần đi trong bóng đêm bao lâu. Ánh trăng trắng bệch chiếu xuống bóng dáng lẻ loi của nàng kéo ra một vệt vừa quái dị vừa thon dài, giống như du hồn.
Gió núi lạnh thấu xương thổi bên tai mang theo hàn ý giống hệt lòng nàng lúc này. Phía sau lúc này có người đang gọi nàng, lại như có người ngăn kẻ kia lại nên tiếng động chợt im bặt.
Là ai đang gọi nàng vậy?
Nàng mơ mơ hồ hồ nghĩ, sau đó quay lại thấy Bình Dục đi theo nàng ở xa, ánh mắt đầy lo lắng. Không biết hắn đi theo nàng như thế này bao lâu rồi.
“Đi theo ta làm gì?!” Lòng nàng chua xót, nhớ lại những bắt bẻ ghét bỏ trên đường của hắn, trong lòng tràn đầy phẫn uất quát lên.
Sau đó không đợi hắn lên tiếng nàng đã thất thần quay mặt đi tới bên hồ.
Đúng rồi tuy năm đó mẹ cho rằng Vương Lệnh đã chết nhưng vẫn chưa từng buông đề phòng. Cho nên bà mới dịch dung để tránh né đuổi bắt. Cho nên anh trai và nàng mới không giống mẹ chút nào. Thế nên nàng càng lớn thì mẹ càng không muốn mang nàng ra cửa. Nếu có ngẫu nhiên ra cửa bà cũng sẽ cực kỳ cẩn thận mà dùng mũ che mặt nàng lại, hoặc không bao giờ để nàng rời khỏi bên người.
Nhưng nàng lại vì lòng hiếu kỳ đáng chết của mình mà tùy hứng lén mẹ theo anh trai đi nghe khúc. Đi một lần còn chưa đủ, còn đi lần thứ hai, lần thứ ba…… Thẳng đến khi gặp phải Vương Lệnh ở Lưu Bôi Uyển. Chẳng trách một năm kia mẫu thân đang khỏe mạnh bỗng gặp bệnh nan y, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã buông tay nhân thế. Chẳng trách mẹ không kịp nói một câu đã rơi vào hôn mê.
Chỉ cần nàng vừa nhắm mắt đã nhớ tới ánh mắt của Vương Lệnh khi nhìn thấy nàng ở Lưu Bôi Uyển năm xưa. Lão giống như gặp được chí bảo vậy. Nàng đau lòng như bị người ta nhéo, đến thở cũng khó khăn. Mãi tới khi dưới chân truyền đến cảm giác lạnh băng ướt át nàng mới phát hiện ra mình đã đi tới mép nước.
“Mẫu thân.” Nàng đau đến cong lưng, khóc gọi với bóng đêm u ám, “Con sẽ nghe lời, cầu ngài trở về được không?”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, có người đuổi theo nàng. Ngay sau đó người nọ ôm nàng vào lòng gọi: “Phó Lan Nha.“
Hai mắt nàng đẫm lệ, mơ hồ mà quay đầu lại thì thấy Bình Dục. Xuyên qua nước mắt nàng thấy rõ biểu tình nôn nóng của hắn, sắc mặt hắn cũng chẳng tốt hơn nàng là bao.
Nước mắt theo má nàng chảy xuống. Đến lúc này ý chí chống đỡ nàng như cát bụi tan dần, nháy mắt sụp đổ. Nàng theo bản năng mà ra sức giãy giụa còn Bình Dục lại cực kỳ trầm mặc, chỉ ôm chặt nàng vào lòng không chịu buông tay.