Tôi chạy đến ven đường bên ngoài khu dân cư, dáo dác nhìn quanh trong nỗi hoang mang vô tận.
Tôi không biết nhà anh ở đâu!
“Bạch Vũ Khải.” Tôi gào lên nức nở với đầu dây im ắng bên kia điện thoại, nỗi sợ hãi vô biên ngày một mạnh hơn, không cách nào tiêu tán.
Con đường cái trống vắng thênh thang, không khí tràn ngập sương lạnh.
“Anh hứa với em một chuyện được không?!” Tôi quỳ xuống đất như một đứa trẻ không nơi nương tựa.
“Tên xấu xa kia, lúc nào cũng khiến em giận!” Tôi lại nức nở . “Đồ xấu xa…..”
“Phiên Nhiên …. Đừng khóc, anh không sao!” Giọng nói hổn hển của anh vượt qua không gian ngăn cách đập vào tai tôi.
“Anh ….” Tôi đứng bật dậy, mặt đẫm nước mắt. “Đồ khốn! Giờ mới biết nói chuyện hả?!”
“Sớm biết thế này thì anh đã chẳng nói rồi, ha ha!” Giọng nói bông đùa nhưng yếu ớt. “Em đang ở ngoài hả? Lạnh lắm đấy, mau vào đi!”
“Tối nay anh không cho em gặp thì đừng hòng đi ngủ!” Ngực tôi phập phồng, “Em muốn gặp anh lập tức, ngay bây giờ!”
Tôi vẫy một chiếc taxi.
Đầu dây kia vang lên một tiếng thở dài bất lực, “Số đường Vĩnh Lương, cẩn thận chút!”
Cánh cổng sắt dày cộm đầy quyền thế.
Tôi do dự một lát rồi mới ấn chuông cửa.
Một người phụ nữ rõ ràng không phải chủ nhân chạy ra mở cửa cho tôi.
“Cậu chủ ở trong phòng đợi cô, cậu ấy không được khỏe, không thể ra cửa đón cô được.” Tiếng đáp không vội vàng mà đầy lễ phép.
Tôi gật đầu với chị ấy rồi theo chị vào nhà.
Căn nhà không xa hoa lộng lẫy như tôi tưởng, đồ đạc rất ít, không gian thoáng đãng mà thanh tĩnh, trong nét tinh tế hiển lộ vẻ khoáng đạt.
“Ông bà chủ ở biệt thự khác, chỉ có mình cậu chủ ở đây.” Chị giúp việc hiểu ý nhìn ra vẻ do dự trong bước chân của tôi.
Trước một cánh cửa phòng khép hờ, chị giúp việc ra hiệu bảo tôi đi vào rồi lặng lẽ rời đi.
Tôi lặng im trước cửa lắng nghe động tĩnh bên trong, thế nhưng không có âm thanh nào cả.
Sau phút giây im lặng, tôi đẩy cửa bước vào. Trong phòng rất ấm, dưới ánh đèn vàng, con người có thể khiến tôi khóc, cười, điên cuồng ấy nằm trên giường. Anh ngủ rồi, nơi khóe mắt đọng vẻ mệt mỏi.
Tôi nhón chân bước lại gần anh, tấm thảm len mềm mại dưới chân khiến bước đi của tôi không phát ra một chút tiếng động.
Khi tôi chỉ còn cách anh một khoảng đủ gần, chỉ cần với tay là đã chạm được anh, tôi tự dưng lại không biết phải làm gì mới phải. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn anh, khuôn mặt đẹp đẽ, hàng mi dài, bờ môi mềm mại …. Con người anh thật sự kia khiến linh hồn đang sợ hãi của tôi tìm được bến về.
Những bức ảnh treo khắp nơi đều là ảnh tôi và hai chúng tôi. Lúc đó chúng tôi đều rất trẻ, cái năm tháng mà đôi lúc cãi nhau nhưng vẫn tràn ngập niềm vui, đó là những năm tháng mà chúng tôi học tập và khôn lớn ……
Khi tôi cố kiên cường sau vết thương tình ái thì anh ở đây, trong căn phòng tràn ngập bóng hình tôi vật lộn sinh tồn.
“Anh biết ngay là em nghe mấy tin đồn thêm dầu thêm mỡ, thế nào cũng điên điên khùng khùng chạy về cho mà xem.” Giọng nói pha trò của anh kéo tôi khỏi nỗi thương cảm, khiến tôi lại một lần nữa tập trung sự chú ý vào anh.
Dưới ánh đèn, đôi mắt anh ấm áp lạ kì, chứa đựng ý cười nhàn nhạt.
“Trò đùa này không vui chút nào đâu.” Tôi giận dỗi, miệng tôi cứng ngắc, mũi cay xè, nước mắt lại không nghe lời mà trào xuống.
Anh gượng dậy, hai tay chống lên giường từ từ ngồi dậy, lặng im không nói gì.
“Không có lời giải thích nào sao, Bạch Vũ Khải?” Tôi ghé sát mặt vào anh để ánh mắt anh không né tránh được nữa.
“Lúc em đi, anh viêm phổi nằm viện, vật lộn một tháng trời, mấy ngày trước mới ra viện. Viêm phổi với anh bây giờ mà nói là chuyện như cơm bữa. Vừa rồi,” Giọng nói của anh bình tĩnh không một gợn sóng. “chân anh không còn cảm giác, nhưng thỉnh thoảng chúng bị chuột rút, vừa rồi đột nhiên co giật khiến xe lăn bị đổ va phải bàn, điện thoại bị trượt ra chỗ rất xa, anh phải ‘bò’ đến đó mới lấy được. Trong mấy phút đó chắc em sợ lắm.”
“Cuộc sống thế này, có vui không?” Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng mắt tôi.
“Vui hay không em nói là được.” Tôi leo lên giường áp lên người anh, rúc đầu dưới cổ anh. Cái mùi quen thuộc đó khiến cả người tôi cứ run lên từng cơn.
“Em đang run đấy!” Hai tay anh vẫn chống trên giường.
“Em đang tức giận.” Tôi nói với giọng nhấm nhẳng, trái tim đau nhói.
“Trở lại nước Anh học tiếp đi. Hãy sống một cuộc sống tự do thoải mái.”
“Em không muốn làm dã quỷ.” Tôi cọ mũi mình lên làm da nơi cổ anh.
Anh đẩy tôi ra, tay giơ lên vỗ nhẹ vào má tôi, “Không được nói linh tinh.”
“Ôm em đi.” Tôi cười ngốc nghếch.
“Để anh bảo chị Hảo chuẩn bị phòng cho em.”
“Ôm em.”
“Phiên Nhiên…..”
“Ôm.”
“Cho anh một chút thời gian, anh cần suy nghĩ.”
“Được.” Tôi giở chăn ra chut tọt vào trong, ôm chặt lấy anh như con bạch tuộc, không để một khoảng trống nào giữa hai chúng tôi.
Trong chăn là hơi ấm nồng nàn của anh, một niềm kích động bất an kì lạ trào dâng trong cơ thể. Tôi bất giác luồn tay vào áo anh, vuốt ve thân thể gần gũi mà xa lạ đó.
Một bàn tay thon dài tóm lấy cổ tay tôi. “Không được sàm sỡ người tàn tật.”
“Được.” Tôi mơ hồ đáp, lại không kìm được mà dụi dụi trên cổ anh.
“Hôn em đi.” Tôi thấy mình càng lúc càng mê đắm rồi.
“Anh không thể làm tổn thương em.” Thân thể bên cạnh tôi chợt trở nên cứng ngắc, anh ôm ghì lấy tôi, chỉ vỗ về lưng tôi một cách thiếu tự nhiên.
Tôi bất chấp tất cả bắt đầu điên cuồng hôn lên đôi môi nhợt nhạt của anh, sau đó vùi đầu vào ngực anh …..
“Phiên Nhiên …..” Anh thì thào thốt tên tôi, rồi đột nhiên, đôi tay mạnh mẽ mà gấp gáp ghì lấy mặt tôi, dịu dàng tấn công đôi môi ấm áp mịn màng đang hé mở. Một lần nữa tôi chìm vào sự trống rỗng vô biên.
“Phiên Nhiên, không được. Bây giờ không được.” Anh ngừng lại, ảm đạm ôm lấy tôi.
“Sao cơ? Anh nói cái gì không được.” Tôi vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong cơn điên cuồng mê đắm, giãy giụa bất an trong lòng anh.
“Anh không thể xác định được chúng ta có còn có thể bắt đầu lại không, dù sao thì anh cũng không còn là Bạch Vũ Khải trước kia nữa.” Ánh mắt anh thoáng qua một chút u ám. “Cho anh một chút thời gian, được không?”
“Ưm.” Tôi xịt mũi.
Con người thật bé nhỏ trước số mệnh, cho dù tâm linh mạnh mẽ như anh cũng đôi khi phải cất tiếng thở dài.
Tôi không biết mình đã thiếp đi tự lúc nào. Khi tôi tỉnh lại phát hiện ra mình đang co tròn trong lòng anh, ôm chặt lấy một cánh tay anh.
“Chào buổi sáng.” Tôi duỗi chân ngẩng đầu mơ màng, bắt gặp một đôi mắt tràn ngập ý cười đang nhìn tôi.
“Chào buổi sáng. Tối qua hình như có người nào đó không đánh răng rửa mặt thì phải.” Hàm răng sáng bóng của anh khiến tôi thấy thế giới này thật đẹp đẽ.
“Á?!” Tôi giật mình vội vàng bịt cái miệng còn chưa đánh răng. “Có hôi lắm không?” Tôi che miệng nên nói không rõ tiếng.
“Đã chịu cả một đêm rồi, em nói xem chả nhẽ anh lại chưa quen?” Nụ cười của anh trở nên đầy trêu ghẹo, chỉ còn thiếu nước phá ra cười ha hả. “Còn nữa, cánh tay anh cũng bị em kìm kẹp giày vò suốt một đêm đấy.”
“Thật không?” Tôi thấy mình không còn chút hình tượng nào, vôi bật dậy ra khỏi chăn nhấc tay anh lên xem sao, quả nhiên có rất nhiều vết đỏ. “Em nhớ là mình làm gì có nhiều thói quen xấu thế đâu nhỉ?” Tôi không kìm được biện bạch mấy câu, kèm theo đó là nụ cười vô tội.
“Chị Hảo đã chuẩn bị hết đồ vệ sinh cá nhân cho em rồi.” Anh nỗ lực kéo lê thân thể định ngồi dậy.
“Á?! Mọi người đã làm được bao nhiêu là việc rồi sao?” Tôi nhanh tay đỡ lấy lưng anh, kê chiếc gối lên.
Chỉ qua một đêm mà tôi đã cảm thấy chăm sóc anh trở thành nhiệm vụ của mình.
“Lúc chị Hảo đến thì trông thấy một cô nàng há miệng chảy dãi nữa kia.”
“Chảy dãi…..” Tôi xấu hổ đưa tay lên quẹt khóe miệng, đúng là có hơi ướt, “Cái đó… chị Hảo có nói gì không?”
Tôi bỗng dưng bắt đầu để ý đến ánh mắt những người quanh anh nhìn tôi.
Anh chỉ vào chính mình, khoa trương làm ra vẻ mặt ngán ngẩm lắc đầu, tiếp đó đổi thành vẻ cười ha hả. “Biết rồi chứ, ha ha, còn không mau đi!”
“Em đi ngay đây.” Tôi để chân trần chạy xộc vào nhà tắm.
Bên trong phòng tắm thiết kế rất khác lạ. Tỉ lệ độ cao cũng khác. Tôi đánh giá nhanh một lượt, tay nắm chặt chiếc bàn chải quẹt qua lại trong khoang miệng.
Cả gian nhà tắm có rất nhiều chỗ vịn tay, không gian rộng rãi, bồn rửa tay rất thấp.
Tôi với tay nắm lấy một cái tay vịn bằng kim loại lạnh lẽo bên cạnh, thứ cảm giác ấy, rất lạnh. Cuộc sống của anh giống như từng bức tranh chầm chậm hiện ra trước mặt tôi.
Thấm ướt khăn bông qua quýt, sau đó lau mặt hai lượt, tôi nhe răng nhìn mình trong gương.
Con người tôi trong gương đang hạnh phúc.
“Em rửa sạch thật rồi á?” Anh ngạc nhiên nhìn đồng hồ, chiếc áo thun chui đầu vào một nửa.
“Đương nhiên!” Tôi leo lên giường kéo chiếc áo phông xuống, tiện đó khẽ hôn nhanh lên khuôn mặt đẹp đẽ của anh.
“Không thể luyện thành cái thói quen hôn bừa người khác được.” Anh xoa bên má bị tôi hôn qua.
“Anh có phải người khác đâu.” Ánh mắt tôi từ đầu tới cuối không rời khỏi anh. Thật khó tin, chỉ sau một đêm chúng tôi lại có thể bên nhau.
“Anh phải thay đồ.” Đôi tay anh buông trên chăn. Bên dưới tấm chăn đó là đôi chân không còn cảm giác.
“Em giúp anh.”
“Để anh tự làm.” Anh cười tươi, giọng nói cực kì bình tĩnh nhưng lại có một thứ uy thế không sao cưỡng được. Tôi đau lòng, há miệng định nói nhưng cuối cùng chỉ im lặng ngồi bên góc giường, lặng lẽ nhìn anh.
Nhìn anh bận bịu di chuyển đôi chân không còn cảm giác của mình để thay quần áo là một việc rất tàn nhẫn. Đã mấy lần tôi không chịu nổi phải quay mặt nhìn ra cửa sổ, giả vờ như đang ngắm những chú chim ca hót bên ngoài.
Đáng sợ chính là vẻ mặt anh từ đầu tới cuối vẫn luôn bình tĩnh, khác hoàn toàn với thái độ né tránh tôi trước kia.
“Xong rồi.” Anh chậm chạp di chuyển đến mép giường.
“Đây … là chỗ lần trước gãy xương phải không?” Tôi để tay lên bắp chân phải của anh.
Mặc dù tôi không nhẫn tâm nhìn mà quay mặt đi chỗ khắc, nhưng khi đôi chân trần của anh lộ ra, dấu vết biến dạng do bị thương tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng.
“Ừ. Chân hay bị chuột rút, thế nên không khỏi lại bình thường được.” Anh vẫn đáp thật bình tĩnh, giống như nói chuyện về người khác vậy.
Tôi đưa tay thuận theo bắp chân anh xuống phía bàn chân trần lộ ra ngoài. Trước đây tôi thích anh mặc quần sooc, đi tông, cùng tôi dạo trên con phố nhỏ cạnh trường. Những lúc ấy tôi thường cúi xuống chỉ để ngắm đôi chân thẳng đẹp của anh, bởi vì chân tôi rất xấu.
Bây giờ khi ngắm chân anh tôi vẫn thấy rất đẹp, chỉ là đã mất đi sức sống. Tay tôi chầm chậm mân mê trên bề mặt, chỗ da tiếp xúc thật mềm. Tôi biết anh sẽ không nói là ngứa nữa.
“Từ hồi xảy ra chuyện, anh không đi tông nữa.” Anh kéo chiếc xe lăn bên mép giường lại gần, dùng tay chống, dựa vào sức của hông chuyển thân lên xe lăn.
“Còn muốn đi nữa không?” Tôi xếp chân anh lên chỗ kê chân, vuốt phẳng phiu ống quần bò.
“Dép tông ngày trước vứt đi cả rồi, trừ phi em tặng anh.” Anh quay sang tôi làm mặt quỷ, đẩy xe lăn đi vào phòng tắm.
“Đi cửa hàng giảm giá.” Tôi mở cửa nhà tắm thò đầu vào.
“Đồ keo kiệt.” Cánh cửa đóng cạch lại, suýt nữa đập dẹt cái mặt vốn đã phẳng tịt của tôi. Tiếng lạch cạch bên trong vang lên.
Vào ít nhất cả nửa tiếng rồi, tôi đi đi lại lại bên ngoài nhà tắm, nhẩm tính.
“Em còn tưởng là anh lọt hố rồi cơ đấy?” Nhìn anh chẳng dễ dàng gì từ bên trong đi ra, trên trán còn dính mấy lọn tóc ướt nhẹp, tôi bất nhẫn khẽ kêu một tiếng.
“Anh vừa từ trong hố chui ra mà.” Anh vừa lười nhác nói, vừa xỏ vớ vào chân.
“Sao anh không phát ra chút tiếng động nào?” Tôi hơi tức, tóm lấy bàn chân kia của anh xỏ tất, sau đó xỏ giầy vào.
“Thường thì những lúc có tiếng động lớn là lúc anh bị ngã, hôm nay thì không.” Hai bàn tay anh bắt đầu luồn trên mái tóc ngắn của tôi.
“Anh thường ngã lắm sao?” Tôi đau đớn xót xa, lại dịu dọng xuống.
“Trí tưởng tượng của em phong phú thật đấy. Đi ăn sáng thôi, có đói không?” Anh khẽ nắm lấy bàn tay tôi.
“Ừm.” Cái nắm tay khe khẽ đó khiến tôi an tâm hơn nhiều.
“Đã gọi điện về cho mẹ em chưa?”
“Gọi rồi, vừa nãy, dọa mẹ chết khiếp.” Tôi nhếch mép cười, trong lòng áy náy đẩy xe đưa anh ra ngoài cửa.
“Cậu chủ, ông bà chủ về rồi, đang ở phòng ăn.” Không ngờ chị Hảo đang đứng ngoài cửa phòng. Tôi không biết rốt cuộc chị đã đứng bao lâu nữa.
“Em biết rồi.” Vẻ mặt vốn luôn nhẹ nhàng của anh chợt trở nên lạnh lùng cứng ngắc.
Tôi bất an nhìn chị Hảo rồi lại nhìn anh, không khí bỗng trở nên rất kỳ lạ.