Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

chương 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều hình ảnh trong quá khứ giống như chiếc đèn kéo quân không ngừng quay lại trong tâm trí, từ cấp ba đến hiện tại, từng chi tiết, từng lời nói, Hạ Uý tàn như tự mình lễ thức một màn hình diễn thuyết cực kỳ lớn và sáng tạo.

“Bạn mới giống như đang diễn đàn hơn đấy.” Trì Gia Hàn chậm rãi nói: “Là một trong những người bạn tốt nhất của Lục Hách Dương, chuyện thế này còn phải cần tôi chỉ cho cậu xem mới biết được, đến kẻ ngốc cũng không thể diễn đàn giống như cậu.”

Hạ Uý lắng rồi: “Đừng nói với tôi là Cố Quân Trì cũng đã sớm biết rồi nhé.”

“Chắc chắn là như vậy, ánh mắt và đầu óc của cậu ta nhìn có vẻ dùng tốt hơn cậu.”

“Tôi không tin.” Bàn tay run run của Hạ Uý lấy điện thoại di động ra, ấn số của Cố Quân Trì.

“Làm gì đấy?” Giọng nói của Cố Quân Trì vẫn vô cùng không chiến.

Dáng vẻ cầm điện thoại của Hạ Uý giống như đang cầm pháo cứu sinh: “Hách Dương và Hứa Tắc hồi cấp ba từng ở bên nhau, chuyện này bạn có biết không?”

“Để cho người như cậu lên được thanh tra cảnh sát cấp cao thì mỗi một lãnh đạo trong Cục cảnh sát tối cao của liên minh đều phải chịu trách nhiệm.”

“Aaaa——!” Hạ Uý cúp điện thoại với một bíp bíp, tiếp tục phát điên với Trì Gia Hàn, “Nhưng hai người đó thật sự không giống đồng tính duyên ái mà!”

“Không liên quan đến xu hướng tính giáo dục, liên quan đến con người.” Trì Gia Hàn nói: “Quên đi, cậu làm sao mà hiểu được.”

Hạ Uý lại chiến tranh bình tĩnh lại, rút ​​​​ra một cách trí tuệ từ trong sự tàn bạo bình thường, trả lời: “Tôi hiểu.”

“Giống như nếu cậu là alpha thì tôi vẫn phải làm ơn cậu vậy, bé y à.”

Trì Gia Hàn im lặng vài giây rồi nói: “Cút.”

Trở lại ký túc xá của Lục Hách Dương, Hứa Tắc tìm đồ ngủ để chuẩn bị đi tắm, cậu bé ở phòng tắm chờ một lúc nhưng Lục Hách Dương vẫn không đi vào phòng.

Sau khi làm dự, Hứa Tắc đi ra ngoài, thấy Lục Hách Dương đang ở bên rìa bàn ăn nhìn máy liên lạc, tay còn lại cầm ly nước.

Đợi đến khi Lục Hách Dương ngừng đọc tin nhắn và đang uống một nước nước, Hứa Tắc mới nói: “Em sắp đi tắm.”

Lục Hách Dương ngước mắt lên nhìn cậu, chỉ “ừm” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Hứa Tắc có lẽ mình tim chỉ chưa đủ rõ ràng, vì vậy cậu học hỏi từ Lục Hách Dương, bước lên phía trước ra hiệu bổ sung: “Anh có muốn cùng nhau không?”

Trong Đèn khu vực ăn uống không bật, Hứa Tắc không nhìn rõ biểu cảm của Lục Hách Dương mà chỉ cảm thấy hình như anh đang cười.

“Cảm ơn bác sĩ Hứa đã mời, nhưng trước khi đi đón em đã tắm rồi.”

Lúc này Hứa Tắc mới phát hiện quần áo của Lục Hách Dương đang mặc khác với đồ mặc khi rời khỏi ký túc xá vào buổi chiều, vừa phải ở trong xe cậu còn mã hóa sữa tắm, đã như vậy rồi mà cậu vẫn không thể nhận ra Lục Hách Dương đã tắm.

Đại không phân hủy thực sự rồi, có thể là kỳ nghỉ hoang phí lần này, hoặc có thể là “bị ngủ” đến ngu ngốc. Nói ra có hơi khoa tài nhưng mấy ngày nay cậu và Lục Hách Dương gần như đã đi đến bước không thể nhìn vào mắt nhau, chỉ cần nhìn nhau thì sẽ rựco rực rỡ không biết đủ, dẫn đến cuối cùng chỉ có thể làm một việc.

“Được.” Hứa Tắc mang ác hổ của mình lui về phòng.

Còn chưa trả lời câu người, Lục Hách Dương lại nói: “Có thể tắm lại một lần nữa, dù như em triển yêu cầu.”

Câu này làm Hứa Tắc mơ hồ chụp được nội dung chính, cậu dừng lại một lát, thuận lợi rút ra những từ lúc chậm: “Em hiển thị yêu cầu.”

Lần này đã xác định Lục Hách Dương là đang cười, anh đặt ly nước đúng xuống, nói: “Nhận được rồi.”

Lục Hách Dương ở phòng khách gọi điện thoại, Hứa Tắc làm tổ trong chăn, mặc dù rất mệt nhưng cậu vẫn mở điện thoại lên, sắp xếp lời lẽ thích hợp để xin Hoàng Lệ Linh thêm hai ngày nghỉ phép.

Hoàng Lệ Linh sẽ không nghi ngờ học y của mình, cái gì ông cũng không hỏi mà đã đồng ý lời xin phép của Hứa Tắc, còn Hứa Tắc lại cảm thấy rất chột dạ, bắt đầu rơi cảm giác giác giác sâu sắc.

Nhưng cảm giác giác hiện đã sẵn sàng sau khi Lục Hách Dương bước vào phòng.

“Còn tưởng tượng em ngủ rồi.” Lục Hách Dương đứng ở bên giường, gửi người mặt Hứa Tắc, “Muốn uống nước không?”

Hứa Tắc lắc đầu, Lục Hách Dương tắt đèn bàn rồi lên giường.

Chung giường chung gối mấy ngày rồi mà bọn bọn vẫn ngủ rất độc thiết với nhau, không có chuyện ôm ngủ. Cách Hứa Tắc thể hiện thân mật của mình với Lục Hách Dương là sau khi Lục Hách Dương lên giường và nghiêng về phía cậu, cậu sẽ bất động nhìn sườn mặt của Lục Hách Dương.

“Khi nào thì quay lại nghiên cứu?” Lục Hách Dương quay đầu hỏi.

Lúc anh quay mặt sang, Hứa Tắc đã cụp mắt xuống, trả lời: “Lại xin thầy nghỉ phép thêm hai ngày rồi.”

“Ừm, chiều mai em thu xếp hành lý một chút, buổi tối—”

Hứa Tắc im lặng lắng nghe, nghĩ cậu chắc là Lục Hách Dương định nói “Buổi tối anh cho người đưa em ra khỏi căn cứ”, nếu như là như vậy thì một ngày nghỉ phép thêm đó cũng vô ích rồi, tối mai đã có thể trực tiếp quay lại nghiên cứu.

“Buổi tối bọn mình ra ngoài một chuyến đi.” Lục Hách Dương nói.

Thích thú với những gì trong tưởng tượng, Hứa Tắc sử dụng sốt một lát, sau đó đột nhiên nhớ tới cái đã rất lâu về trước nên nhất thời gian có hơi bất an. Cậu không được rút hỏi: “Đi đâu?”

“Đi đến một nơi hơi xa một chút.”

Trong lồng nhét yên sinh một loại cảm giác kỳ lạ, không thoải mái lắm lắm, Hứa tắc lại thẳng trở lại, điều chỉnh tư thế ngủ để giảm bớt cảm giác khó chịu này. Cậu nhìn góc với đường nét rõ ràng bên cạnh, một hồi lâu lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Đào hậu đến tận cùng không phải là chuyện Hứa Tắc sẽ làm, một tay Lục Hách Dương chống lên, cúi đầu nhìn cậu, gọi cậu: “Hứa Tắc.”

Ánh mắt Hứa Tắc chậm chuyển động đến mặt Lục Hách Dương: “Ừm.”

Lục Hách Dương nửa dựa vào gối nằm trên đệm, nói với cậu: “Lại đây.”

Đến khi Hứa Tắc dùng tư thế thoải mái nhất nằm lên người anh, Lục Hách Dương nói: “Sợ em ở trong cơ cứ sẽ bức bối cho nên mới muốn ra ngoài đi dạo với em.”

“Không gây bối rối.” Hứa nói Tắc.

“Bàn không muốn ra ngoài chơi sao?” Lục Hách Dương đặt tay lên eo Hứa Tắc, “Cung anh.”

“…Muốn.” Cuối cùng Hứa Tắc vẫn hỏi, “Bức sau đó… sẽ thế nào?”

“Sau đó em về nghiên cứu, anh về căn cứ. Nếu như có thời gian thì anh sẽ đi tìm em, nếu như em miễn phí cũng phải nhớ quay về thủ đô tìm anh, còn nhớ phải gọi điện cho anh mỗi ngày.”

Cảm giác giác kỳ lạ biến mất, Hứa Tắc thả lỏng toàn bộ cơ thể, gật đầu nói: “Được.”

Điện thoại vang lên, Lục Hách Dương đưa tay ra giúp Hứa Tắc lấy điện thoại, anh nhìn tên người gọi: “Hạ Uý.”

Lo lắng rằng Trì Gia Hàn xảy ra chuyện gì, Hứa Tắc bắt máy ngay lập tức.

“Nghe nói bạn về thủ đô rồi.” Hạ Uý đi thẳng vào vấn đề, “Căn hộ ở đâu, tôi đi tìm cậu.”

“Có chuyện gì thế? Ngày hôm nay tôi không có ở căn hộ.”

“Đi thì ở đâu?”

Lục Hách Dương cúi đầu nghịch tay Hứa Tắc, Hứa Tắc suy nghĩ một lát, trả lời: “Ở nhà bạn.”

“Bạn thì sao?”

Hứa Tắc trầm tư, sau đó nói: “Một người bạn.”

“Quá tốt rồi.” Hạ Uý bật ra một tiếng cười quái dị, “Tiểu tắc của chúng ta, đối đáp như nước nhai nhỉ, ngủ ngon.”

Kết thúc cuộc gọi ngắn và không thể giải thích, Hứa Tắc đặt điện thoại xuống, không hiểu lắm hỏi Lục Hách Dương: “Cảnh sát Hạ có ý gì vậy?”

“Không rõ.” Lục Hách Dương cười nói: “Có lẽ chỉ là muốn khen em.”

Chỉ trong vài giây, cuộc gọi với Hạ Uý đã trôi qua tâm trí Hứa Tắc và không để lại bất kỳ dấu vết gì. Hứa Tắc trở lại cuộc đối thoại với Lục Hách Dương, cậu nhận ra hôm nay mình có rất nhiều câu hỏi, hơn nữa ban ngày Lục Hách Dương luôn rất bận, ngày mai chưa chắc sẽ có cơ hội hỏi.

“Muốn nói gì à?” Lục Hách Dương dùng giọng điệu của Hạ Uý nói, “Tiểu Tắc của chúng ta.”

Hứa Tắc mím môi hỏi: “Huy chương ấy, có muốn cho em không?”

“Huy chương gì?”

“Trước đây anh từng cho em, huy chương kỷ niệm danh dự của không quân.” Hứa Tắc mô tả một cách chi tiết cho anh, “Đằng sau còn có tên và quân hàm của anh.”

Lục Hách Dương trình bày ra vẻ ngoài như được chỉ rõ: “À, nhớ ra rồi.”

“Có cho em không?” Hứa Tắc rất có khít hỏi lại.

“Cái đó chưa đủ quý nữa rồi.”

Làm sao có thể, Hứa Tắc béo túc nói: “Cái đó rất quý trọng.”

“Phải không?” Lục Hách Dương cười: Được, ngày mai lấy cho em.

Tối hôm sau, Hứa Tắc và Lục Hách Dương xuất phát đến sân bay. Ở trên máy bay ngủ gần bảy tiếng, bọn họ đáp xuống một thành phố khác.

Sau khi hạ cánh, ăn sáng xong thì Lục Hách Dương đi lấy xe. Đối mặt với ánh ban mai đỏ rực như lửa, chiếc xe chạy qua khu đô thị, hướng đến vùng ngoại ô rộng lớn.

Hứa Tắc không hỏi lại điểm đến là ở đâu, giống như sinh nhật rất nhiều năm trước, cuộc chạy trốn vào lúc hoàng hôn đó, Hứa Tắc cũng không hỏi.

Chỉ là lần này Lục Hách Dương đã hứa với bạn một kết nối một tâm, chứ không nói với bạn rằng "không mong đợi cũng không sao".

Mặt trời tiến dần lên, Hứa Tắc hạ cửa xe xuống, gió mang theo mùi hương cỏ cây ùa vào trong xe làm tóc và áo sơ mi của đám họ rối tung, Hứa Tắc vừa quay đầu sang đã nhìn thấy nụ cười trên Lục Hách Dương, giống như năm mười bảy mười tám tuổi, không chút khác biệt.

By vì rất vui nên Hứa Tắc cũng cười theo.

Nhưng sau vài tiếng Hứa Tắc đã không thể cười được nữa.

Lúc gần đến bờ biển, thuyền khách thong thả chậm tốc độ, Hứa tắc quan sát thành phố nhỏ ven biển này, nơi có phong hoàn toàn khác với đô thị cầu hoa. Mãi cho đến khi Lục Hách Dương chuyển tay về phía bến tàu, Hứa Tắc mới nhìn sang, sau đó nhẹ nhàng.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cậu nhìn thấy Lâm Ngung Miên, Lục Thanh Mặc, còn có em bé omega xinh đẹp trong lòng Lục Thanh Mặc.

Sóng biển Đưa chiếc thuyền không ngừng rung lắc, nhưng Hứa Tắc lại đứng bất động, căng thẳng đến trình hai vai cứng đờ, cuối cùng cậu hỏi Lục Hách Dương: “Không phải là ra ngoài chơi sao?”

“Đúng vậy.” Thuyền khách gần bến, Lục Hách Dương thu tay Hứa Tắc, dẫn cậu lên bến tàu, nói: “ Đến nhà chị anh chơi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio