Lâm Phong trước kia cũng chỉ là con cháu chi thứ,lúc bé địa vị của hắn có thể cùng tộc chủ Lâm Thiên long ngang bằng nhau,chỉ vì hắn là con trai của Lâm Kình Thiên
Nhưng khi Lâm Kình Thiên ngã xuống thì địa vị của hắn càng ngày càng thẳng tắp tụt xuống,càng ngày càng lụi bại.
Mới đầu mỗi tháng hắn còn có thể lĩnh vài lượng bạc từ công việc quét dọn của mình,nhưng sau này vì bị cắt xén hết nhưng hắn cũng chả biết phải làm gì vì trong tộc Lâm phong vũng chả có tiếng nói gì,mà nói cũng chả có ai nghe một người như hắn cả.Có tháng hắn chỉ được vài lượng bạc,có khi còn không có.
Không biết mấy hôm hắn không đi làm việc còn được lĩnh bạc không.
Đồ ăn hàng ngày có khi còn không lo được huống chi chuyện tu luyện.
Lúc cha hắn chết được tam thúc là Lâm Nhạc,tam trưởng lão với cả ngày xưa cũng là huynh đệ thân thiết của Lâm Kình Thiên mai táng ở sau núi,cũng giúp đỡ Lâm Phong rất nhiều.
Lâm Nhạc cũng biết nguyên nhân Lâm Phòng bị đánh nát kinh mạch biến thành phế vật,nhưng những năm gần đây Lâm Phong không có tu luyện,con đường tu luyện của Lâm Phong nhất định là không có thành tích.
Đây là thời kỳ tu luyện quan trọng nhất,đây là lúc mà cơ thể kinh mạch thành hình,lúc này mà Lâm Phong không thể tu luyện,mà có thể tu luyện đi chăng nữa thì cũng mặc định là không có thành tựu.
Cha của Lâm Phong là Lâm Kình Thiên đã mang đến cho Lâm gia bao nhiêu huy hoang nhưng từ khi Lâm Kình thiên chết,người trong tộc cũng không hỏi thăm lấy một câu mà lại đối xử với Lâm Phong như vậy.
Hắn đã bỏ lỡ năm năm tu luyện so với người ta,ta sẽ nõ lực gấp người khác lân, lần,chỉ có như thế hắn mới đuổi kịp được những thiên tài khác.Hắn muốn bảo thù những ai đã bắt nạt hắn,khi dễ hắn,hắn còn muốn đi tìm mẹ của mình.
-Ồ,hình như trong người ta còn có thêm một cái gì đó?với cả hình như di chuyển cảm thấy thân thể không còn đau như hôm qua nữa.
Lâm Phong không khỏi ngạc nhiên,trên người hắn bây giờ cũng chả có gì ngoài bộ quần áo cũ nát,thêm cả tin tức trong đầu từ Lâm Phong cũ hắn cũng biết viết thương trong người là khá nặng,nhưng bây giờ đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều.
Vội Vàng ngồi xuống cảm nhận cơ thể của mình,ý thức của hắn dần dần chìm vào trong đan điền,đan điền của hắn bây giờ như một đống hỗn độn vậy,nhưng ở giữa đan điền bây giờ đang lơ lửng một thứ nhìn như một bức tranh vậy,đang tỏa ra hào quang mầy vàng chạy khắp đàn điền với khinh mạch.
-A,hình như đan điền với kinh mạch của ta đang được dần dần chữa trị,nhưng tốc độ cũng không nhanh lắm,với quá trình chữa trị này chắc phải khoảng đến ngày mới xong.
Lâm Phong khuân mặt trở nên vô cùng kinh hỉ,với việc đan điền cùng với kinh mạch đang được chữa trị như thế này thì chẳng qua bao lâu nữa thì hắn coi như hồi phục và có thể tu luyện.
-Đến lúc đó tiên sư nó còn có ai dám động vào ta,còn có ai dám khinh bỉ ta,ta sẵnsàng diệt cả nhà nó.
Trong lòng Lâm Phong lúc này đang điên cuồng gào thét cùng với kinh hỉ vô cùng lớn khi hắn sắp có thể trở lại đỉnh phong một lần nữa.
Lâm Phong nhìn bức tranh này khiến hắn tại sao lại cảm thấy quen như vậy.Nghĩ ngợi một lúc lâu mới khiến cho Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc.
-Đây không phải là bức tranh mà ta mua ở kiếp trước ư?tại sao nó lại ở chỗ này?
Lâm Phong cảm thấy khó hiểu,bức tranh mà hắn mua từ kiếp trước bây giờ lại đang ở trong cơ thể hắn mà bây giờ còn đang chữa trị cơ thể cho hắn.Nghĩ lại thì bức tranh này là hắn mua của một bà ve chai,Lâm phong cảm thấy đẹp thế là bèn cò kè,mặc cả cuối cùng mua cái bức tranh đó với giá k,hắn vẫn cảm thấy mình bị lỗ nặng,chưa kịp mang về treo trong wc thì chết rồi xuyên qua nơi này mà bức tranh hắn mua cũng xuyên qua cùng luôn.Nghĩ lại k mà mua được một thứ như này thì không biết ra đường hắn có bị người khác chụp thành cặn bã hay không.
Lâm Phong bây giờ trên người có đại bí mật
là hắn vốn là người không thuộc về thế giới này
là trong người hắn đang chấp chứa một thứ vô cùng kinh khủng
Chắc là lúc hắn bị thiêu chết thì bức tranh này bảo vệ linh hồn và mang trọng sinh vào người""Lâm Phong"" này.
Hắn cũng chả biết nên tức giận hay là vui mừng nữa,chắc là nên mừng rồi vì có nó hắn mới có thể sống lại và làm người thêm lần nữa.
Nếu như để người khác biết trong người hắn có bảo vật như vậy màhắn còn không biết vui hay là mừng nữa thì nếu ý nghĩ có thể giết người thì chắc hắn đã chết ngàn vạn lần rồi
Lâm Phong bắt đầu đến gần gần với cái bức tranh này.Đến gần hắn mới nhận ra là mình so với cái bức tranh này là như một con kiến vậy.Cái đồ này to như thế nào hắn không biết nhưng với những gì kiếp trước với kiếp này hắn biết không có cái gì mà có thể to hơn cái bức tranh này được.
Lúc mua không để ý nhưng bầy giờ Lâm Phong mới tập trung ngắm nhùn cái họa đồ này,xung quanh bức tranh là đường viềm mầu vàng nhìn khá bắt mắt và,chính giữa buwacs tranh là một hình ảnh phong thủy rất đẹp,hắn cũng cảm thấy giật mình không ngờ trên đời này còn có một bức tranh phong canh đẹp vậy,nhìn rất sống động như thực vậy.Có sông,núi,rừng,núi lửa,gió,sấm chớp.núi băng,có chỗ mà bóng đen bao trùm khiến hắn không nhìn ra được cái gì.
Nhưng khiến hắn giật mình là thỉnh thoảng trong bức tranh còn có thêm cả những tiếng rồng ngâm vậy.
-What The Fuck,còn có cả rồng nữa à?
Lâm Phong ngạc nhiên không thôi,theo như trí nhớ từ đầu truyền đến hắn biết đại lục này không thiếu gì yêu thú,linh thú mà có khi thần thú cũng có mà đến cả những yêu thú mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra có khi ở đây cũng có,nhân loại bắt giết yêu thú,yêu thú cũng giết nhân loại,đó là điều quá đỗi là bình thường luôn.
-Nhỡ mà mấy cái thứ đó mà thoát ra khỏi họa đồ này thì không biết là ta có bị làm sao không?
Lâm Phong cảm thấy lạnh xương sống,mồ hôi chảy ra từ lúc nào không biết đã khiến lưng hắn mảnh ướt đẫm.
Nhưng Lâm phong vội bác bỏ suy nghĩ của mình,nếu như nó đã cứu hắn và để hắn sống lại lần nữa thì cũng chả có lý do gì mà nó lại hại hắn cả,nếu mà muốn hại hắn thì cũng chả đợi đến bây giờ.
Nhìn bức tranh và những hình ảnh trong bức tranh cùng những tiếng gầm rống khiến hắn cảm nhận thấy được một tia hồng hoang khí tức.
-Cái này chắc chắn không phải thứ binh thường.
Lâm Phong quan sát xung quanh khẳng định cái bức tranh này không bình thường như những cái khác,nó chắc chắn là thứ không thuộc về thế giới này và nó chắc chắn cất giấu một bí mật to lớn.
Lâm Phong bắt đầu chậm rãi di chuyển tâm thần của mình đến gắn bức tranh,hắn cảm thấy như có lời kêu gọi mình vậy.Tâm thần của hắn bắt đầu từ từ tiếp xúc với bức tranh.
Ngay tai khi tâm thần tiếp xúc với bức tranh,Lâm Phong cảm thấy bức tranh trong đan điền như thức tỉnh vậy,vô số tiếng rồng ngâm lên,tiếng nước chảy,gió thổi,có cả núi lửa phun trào nữa,để cho đàn điền của hắn cũng bắt đầu loạn lên,linh khí mầu vàng quần cuộn không ngừng chảy ra tăng tốc đọ chữa trị kinh mạch với đan điền của hắn.
-Ồ.tốc đọ chữa trị đã tăng lên rất nhiều,này có khi đến ngày là ta kinh mạch cùng đan điền có thể chữa trị như cũ.
Lâm Phong cảm thấy ngạc nhiên.
Bức tranh sau đó tỏa ra một đoạn hắc mang chui thẳng vào đầu hắn khiến đầu hắn đau như búa bổ.Cố gắng giữ vững tâm thần của mình lâm phong bắt đầy chậm dãi tìm hiểu trong đầu mình đoạn hắc mang kia.
-Ô,Cửu Long Đồ.
Tìm hiểu đoạn hắc mang kia khiên Lâm Phong Biết được cái thứ trong đan điền của mình kia được gọi là Cửu Long Đồ.