"Đâu chỉ là hoàn mỹ, cậu thấy ở trường nào lựa chọn hoa khôi cùng lúc chọn ra hai người? Hơn nữa hai người này còn là bạn thân, nếu như! "
Đột nhiên một cái bạt tai giáng xuống đầu học sinh rơi vào ảo tưởng nào đó kia.
"Nếu như cái rắm, Ngụy Tuyết Phi là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Ngụy Thị, cậu dám đấu lại sao? Anh trai của Điền Thư Ngữ nghe nói lần trước vừa về đã trực tiếp giẵm gãy chân của một tên ất ơ vớ vẩn, hay là cậu cũng thử xem sao?"
"Đừng! tôi chỉ nghĩ một chút thôi mà".
Hai hoa khôi, quan hệ lại còn tốt đẹp như thế, sớm đã nổi tiếng xôn xao, lại càng dẫn đến tin đồn cho rằng theo đuổi được một người là sẽ có được song hoa.
Điền Thư Ngữ chuẩn bị xuống lầu bên đó đột nhiên dí dỏm ghé sát vào tai Ngụy Tuyết Phi khẽ cười duyên nói: "Phi Phi, đều tại cậu, cúp của cậu lớn quá rồi, bọn họ đều đang nhìn kìa".
Ngụy Tuyết Phi sớm đã quá quen với cô bạn thân tinh quái này.
"Thư Ngữ, tớ quyết định rồi lát nữa xong lớp yo-ga xong thì sẽ luyện tập với cậu".
Điền Thư Ngữ cười lí lắc.
"Cậu đã chọn được lớp nhanh vậy rồi sao? Tớ đã xem trên trang web của trường rồi, năm nay có giáo viên âm nhạc mới tên là Tả Long, trông cũng có chút gọi là đẹp trai, tớ định đi nghe thử một tiết rồi mới quyết định".
Ngụy Tuyết Phi nhíu mày.
"Thư Ngữ, tập yo-ga còn có tác dụng với chúng ta, âm nhạc không đáng lãng phí thời gian đâu".
Điền Thư Ngữ đột nhiên bước nhanh về phía trước mấy bước sau đó làm mặt xấu với Ngụy Tuyết Phi: "Cậu đúng là liệt nữ mà, cả ngày chỉ biết đánh đấm, cẩn thận sau này không lấy được chồng đấy".
Lớp năng khiếu nằm ở tầng hai tòa nghệ sinh, Tả Long đang cầm một chiếc đàn ghi-ta ngồi mắt nhắm mắt mở phòng một học trống rỗng.
Lẽ nào cả cái trường cấp ba này không hứng thú với âm nhạc sao?
Đang suy nghĩ thì một cô học sinh buộc tóc đuôi ngựa đi vào.
Hoàn toàn thuộc kiểu hoạt hình Lolita, trông rất đáng yêu.
"Thầy là thầy Tả đúng không?"
Tả Long vội vàng đặt ghi-ta xuống, đằng hắng lại cổ họng.
"Ừ, chào em, thầy chính là giáo viên âm nhạc mới đến".
Loli phấn khích gật đầu: "Em chào thầy ạ, em là Mục Lâm học sinh lớp khối , em thích nhất là âm nhạc ạ".
Tả Long ra hiệu bảo Mục Lâm ngồi xuống, một cỗ nhiệt huyết dâng trào khắp người anh.
"Học sinh Mục Lâm, em thích nhạc cụ và ca khúc nào, yên tâm thầy rất đa năng, cái gì cũng biết".
"Thầy ơi, trình chém gió của thầy đỉnh quá ạ", Điền Thư Ngữ nhíu mày đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp.
Vị giáo viên âm nhạc này cho cô ấn tượng đầu tiên rất không tốt.
Tả Long mỉm cười, lại một mỹ nữ nữa.
"Em học sinh này, thấy nói đều là sự thật".
Điền Thư Ngữ khẽ hừ một tiếng, lúc này cũng mới nhìn thấy Mục Lâm.
Mục Lâm cũng khá nổi tiếng trong trường, học bá chân chính của toàn trường, năm nào cũng đứng thứ nhất, cộng thêm ngoại hình Loli khiến các bạn học đều gọi cô nàng là manh bá.
Mục Lâm cũng ở đây, lẽ nào thầy Tả này thật sự có chút tài năng sao?
Nghĩ vậy, Điền Thư Ngữ liền ngồi xuống cách Mục Lâm không xa, sau đó trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng tinh quái.
"Thầy Tả, đây là thầy nói đó nhé, em cũng không làm khó thầy, năm nay nổi tiếng ca khúc nước ngoài Despacito, không biết thầy Tả biết không?"
Tả Long mỉm cười, đâu chỉ có biết, trực tiếp thốt ra khỏi miệng: "Erikaende, Louis Fonsi, Daddy Yankee kết hợp đúng không? Đương nhiên biết rồi".
Nói xong liền chuẩn bị cầm ghi-ta lên đánh, kết quả Điền Thư Ngữ lại lần nữa lên tiếng.
"No no! Thầy Tả không phải tự xưng là nhạc cụ nào cũng biết sao? Thầy lấy kèn Xô-na chơi một đoạn Despacito đi, chỉ cần thầy chơi được thì em sẽ chọn lớp của thầy".
Kèn Xô-na?
Cái này đúng là không làm khó được anh đây, chỉ có điều Tả Long lại cố ý tỏ ra khó khăn.
Hiện tại anh đã hiểu, một đám khỉ con đứng bên ngoài cửa sổ lớp học đoán chừng đều là hướng về cô nữ sinh cấp bậc hoa khôi này.
Vậy thì chỉ cần hạ được cô học sinh này thì tiết học của anh chắc chắn sẽ có học sinh đăng ký.
Danh tiếng một khi truyền ra ngoài thì còn lo Ngụy Tuyết Phi đó không cắn câu sao?
Mục Lâm vẫn luôn yên lặng ngồi ở đó có chút bất mãn trừng mắt liếc nhìn Điền Thư Ngữ một cái.
Cô ta vốn yêu thích nơi yên tĩnh thế này, cũng chẳng phải cô ta thích âm nhạc mà hoàn toàn và vì tiết âm nhạc không có ai đến học cho nên cô ta năm nào cũng chọn tiết này.
Nếu như hoa khôi Điền Thư Ngữ này ở lại học thì ắt sẽ thu hút một lượng lớn nam sinh tới đây, đây không phải là điều mà cô ta muốn thấy.
Có điều may mà đề bài này có vẻ đủ khó khăn.
Kèn Xô-na hiện tại vốn chẳng mấy người biết chơi.
Ca khúc Despacito đó cô ta cũng đã nghe qua, ngắt âm rất nhiều, dùng kèn Xô-na thật sự không dễ dàng gì.
Huống hồ thầy Tả thật sự biết chơi loại nhạc cụ cổ như kèn Xô-na này sao?
Thấy Tả Long thật sự lấy kèn Xô-na từ trong kho nhạc cụ ra, bên ngoài vang lên một mảng tiếng kinh hô.
"Mẹ kiếp, thầy Tả này còn trẻ như vậy mà thật sự biết chơi kèn Xô-na ư?"
"Tớ đoán là giả bộ thôi, cậu nhìn quai hàm của thầy ấy kìa, da dẻ còn đẹp hơn cả tớ, biết thổi thì tớ ăn cả thủy tinh".
Tả Long đi lên bục giảng, mỉm cười với hai mỹ nữ bên dưới.
Anh thật sự không ngờ được trong kho nhạc cụ lại đầy đủ như vậy, có tiền đúng là tùy hứng mà.
Vừa chuẩn bị thổi thì Tả Long đột nhiên dừng lại.
Bên ngoài một nam sinh thấy vậy liền giễu cợt nói: "Thầy, không biết chơi thì đừng miễn cưỡng, cái này khó hơn chơi trống đó".
Vừa dứt lời, đám học sinh cùng cười ồ cả lên.
Điền Thư Ngữ cũng trở nên cực kỳ khinh bỉ.
Có điều Tả Long lại không hề ngượng ngùng chút nào, rút ra một tờ khăn ướt trên bàn rồi nói: "Các em học sinh đừng vội, cái kèn Xô-na này đã để không lâu quá rồi, đợi thầy lau sạch nó đã".
Ngụy Tuyết Phi lúc này cũng vừa hay đi ngang qua, lớp yo-ga cũng không cách chỗ này xa lắm
Thấy nhiều nam sinh bu chung quanh lớp học nhạc thì cũng hơi nổi lên lòng tò mò.
Vừa hay lúc này hai học sinh chạy như bay qua người cô.
"Cậu nhanh lên chút đi, nghe nói thầy giáo âm nhạc mới sắp dùng kèn Xô-na để chơi bài Despacito đó, vẫn chỉ được nghe trên mạng, hôm nay có thể nghe trực tiếp rồi".
.