Những người đã từng đi tàu hỏa đều biết, cho dù bạn không đói mà đột nhiên ngửi thấy mùi mỳ ăn liền thì bắt buộc cũng phải ăn.
Cái mùi vị chết tiệt đó không phải là thứ mà người bình thường có thể cưỡng lại được.
Cửa phòng mở ra, Kiều Mãnh bưng một bát mỳ đi vào, đặt lên mặt bàn rồi cười nói với Tả Long: "Em đem theo mấy hộp liền, anh ăn đi".
Tả Long nuốt nước miếng, có đồ ngon mà không ăn thì đúng là tên khốn.
Nhìn Tả Long như hổ đói giải quyết gần hết nửa hộp mỳ, Kiều Mãnh xoa xoa hai tay có chút ngượng ngùng nói: "Ăn xong bát mỳ này, em chính là đồ đệ của anh rồi".
Phốc!
Một ngụm canh vừa được Tả Long uống vào miệng trực tiếp bị anh phun ra.
"Này to xác, cậu mơ à, chuyện nào ra chuyện đó".
Đồ đệ?
Bản thân đường đường là Long Vương, những nơi đã từng tới không biết có bao nhiêu người khóc lóc muốn bái anh làm thầy.
Vỏn vẻn một bát mỳ mà cũng đòi hối lộ anh, đúng là ngây thơ mộng mơ quá!
Mãi đến khi xuống tàu, Tả Long không còn nhìn thấy mỹ phụ đó nữa, việc này không hỏi khiến anh có chút tiếc nuối đôi chân xinh đẹp đó, khó tránh khỏi hành trình sau đó có hơi vô vị, chỉ đành nghe Kiều Mãnh không ngại phiền hà này kể chuyện.
Sau khi ra khỏi bến tàu, Tả Long đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn về phía Kiều Mãnh vẫn đang không ngừng nói đi theo anh suốt từ nãy.
"Tôi nói này to xác, trước đó sao lại không phát hiện ra cậu nói nhiều thế nhỉ, được rồi, nếu như có duyên lần sau gặp lại, tôi đồng ý sẽ coi cậu là đối tượng cân nhắc đầu tiên, được chưa".
Nhìn thấy sắc mặt của Tả Long không giống đùa, Kiều Mãnh cũng sợ bản thân thật sự khiến vị cao thủ này nổi điên nên vội vàng cười nói: "Vâng ạ, anh Long, tạm biệt anh Long".
Ra khỏi trạm xe lửa, Tả Long phải câm nín.
Hiện tại thật sự coi như đã bước vào tuyệt cảnh rồi.
Xem ra để hoàn thành nhiệm vụ chỉ đành đi tìm một người, bằng không thì chỉ có ôm cái trứng gà.
Mặc dù Phùng khất Cái nói với anh rằng phải khiêm tốn kín đáo, đối với tình yêu phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân, nhưng tốt xấu gì anh cũng phải mở được cánh cổng lớn đó ra chứ.
Ngâm cứu bản đồ một lượt, Tả Long trực tiếp lên một chiếc xe bus, mà tại bãi đỗ xe của nhà ga xe lửa, trên một chiếc Audi A có một cuộc nói chuyện trên điện thoại về Tả Long.
"Đại ca, thất bại rồi".
Đầu dây bên kia im lặng khoảng chừng hai giây sau đó mới phát ra một giọng nói trầm thấp.
"Thân thủ của Hầu Tử làm sao có thể thất bại được?"
"Hắn gặp phải một cao thủ thích xen vào chuyện của người khác, có điều ảnh chụp lại đã được gửi tới, là một tên thanh niên".
"Hầu Tử bị bắt, rất có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của bộ phận đó, tạm thời dừng lại kế hoạch Vệ Lam, sau khi yên ổn lại thì hành động tiếp, về phần tên thanh niên đó, tìm ra rồi trừ khử đi, bằng không sau này chó mèo gì cũng sẽ cho rằng chúng ta dễ bắt nạt".
"Em biết rồi, đại ca".
Tả Long khốn khổ cuối cùng đã lảo đảo trên xe buýt chòng chành mà tới điểm cuối cùng.
Giơ tay ra bắt một chiếc taxi: "Bác tài, tới câu lạc bộ Phú Bão".
Từ đây bắt taxi tới Phú Bão vừa hay hết đúng đồng.
Tả Long muốn tìm một thành viên trong biệt đội Cuồng Long của anh trước đây.
Tên họ đầy đủ là Lãnh Diệc Hàn, tên hiệu Lãnh Huyết.
Trước đây trong lúc nói chuyện ngẫu nhiên, Lãnh Huyết tiết lộ anh ta đã mở một câu lạc bộ tên là Phú Bão ở Thanh Châu.
Tả Long cũng không hỏi nhiều, dù sao có thể tìm được người là được.
Dù anh đã ghim trong đầu số điện thoại từ trước rồi, nhưng dựa sự nhanh nhẹn của lão già không biết xấu hổ đó để phán đoán thì mượn điện thoại gọi thực sự có chút nguy hiểm.
Với cách ăn mặc tùy tiện với một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần jean rẻ tiền của Tả Long khiến tài xế liếc mắt đã đoán Tả Long tuyệt đối không phải phú nhị đại, hơn nữa còn là một người ngoại tỉnh.
Vậy thì hôm nay anh ta lại có thể kiếm chút thu nhập thêm rồi.
Câu lạc bộ Phú Bão không phải là một nơi tụ tập xe đua như cái tên mặt chữ, mà là một sòng bạc biến tướng.
Bất cứ trò cá cược nào bên trong đều liên quan đến chạy đua, ví dụ như đua chuột, đua rết vân vân những thứ cổ quái hiếm lạ.
Tự do đặt cược, câu lạc bộ chỉ cung cấp địa điểm và rút tiền.
Những người đến được đây đều không phú thì quý, một buổi đặt cược ít phải từ trăm vạn trở lên, bằng không đều ngại không xuống tay.
Câu lạc bộ Phú Bão nằm trong một khu xưởng bỏ hoang, được bảo vệ xung quanh.
Các tia quét hồng ngoại dò xét người vào trong được lắp đặt đầy ngoài rào chắn, ở cửa còn có bốn bảo vệ mặc quần áo màu đen.
Tả Long đáng thương căn bản không biết nơi này bắt buộc phải có thẻ hội viên thì mới được vào.
Tài xế xuất trình một tấm thẻ sau đó được thuận lợi cho đi.
Xe taxi lập tức chạy đến cửa sau của gian nhà xưởng thứ hai.
Hai người đàn ông cao lớn mặc quần áo đen đi tới, sau đó ra hiệu cho Tả Long đi theo.
Nhìn theo bóng lưng của Tả Long, tài xế mỉm cười.
"Nhẹ nhàng có tệ vào tay, ngon lành ghê, không biết tên nhãi ranh này liệu có bị dọa cho sợ tè ra quần không".
Sau khi qua cửa thì đại sảnh xuất hiện.
Một ông già trông tràn trề tinh lực đang ngồi phía sau bàn.
"Nghe kỹ quy tắc đây, từ khi mở cửa là phải liều mạng chạy về phía trước biết chưa? Giải thưởng ít nhất là một ngàn tệ, nếu như cậu có thể đạt được giải nhất thì có thể nhận vạn tệ tiền thưởng".
Thi chạy? Thú vị.
Tả Long không nói gì, nếu như anh chạy được giải nhất thì cũng có một khoản thu nhập không nhỏ.
Coi như là ngân sách tán gái cũng không quá đáng.
Anh còn không rõ cơ thể này của mình sao? Đừng nói là chạy thi với người, cho dù có là một con báo săn thì anh cũng sẽ hạ gục nó.
Sau khi tiến vào một con đường chạy thật dài, Tả Long đứng ở vạch xuất phát của con đường.
Chuyện liên quan đến tiền khiến anh tạm thời bỏ Lãnh Diệc Hàn sang một bên, dù sao chạy thi cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Con đường này không rộng, khoảng hai mét, ánh sáng vàng lờ mờ cũng miễn cưỡng có thể nhìn rõ tình hình ở đường chạy.
Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Các vị tuyển thủ về chỗ, chuẩn bị xuất phát, bắt đầu đếm ngược".
""
""
"! Mở cửa".
Vào khoảnh khắc cửa mở ra, tiếng huyên nào ồn ào truyền vào tai Tả Long, khẽ nghiêng đầu ra thăm dò, anh đã phải kinh ngạc.
Mẹ kiếp! Đây là thi đấu gì vậy, lại có nhiều khán giả vậy sao.
Anh đang chuẩn bị chạy thì đột nhiên quay người lại..