Xuyên qua hành lang xưa cũ, gió đêm thổi xuyên tường, một thân bạch y nam nhân phiêu dật đón gió, cả người tựa như bạch ngọc chạm khắc, phi thường hoàn mỹ.
Mười chín năm, Cảnh Niệm thần quân vẫn xuất hiện với dáng vẻ y như lần đầu gặp gỡ, trong ngự hoa viên hoàng cung Đại Tề, dưới tán cây phủ rợp sắc hoa tử đằng. Chỉ có điều, Ngọc Dao đã không còn là tiểu công chúa hồn nhiên, bướng bỉnh của ngày đó nữa rồi.
Đêm nay gió lạnh phảng phất, trăng không tỏ, Ngọc Dao tựa người vào hành lang, nâng trên môi bình rượu nhạt, chậm rãi uống .
Cảnh Niệm tiến đến, cặp chân mày đã hơi nhăn nhíu. Chần chừ mãi mới chịu cất lời: “Ngọc Dao, nàng không thắc mắc vì sao ta lại đến đây tìm nàng ư?”
Ngọc Dao đưa mắt nhìn đáp lại chàng, ánh mắt tĩnh tại trong suốt: “Nếu sư phụ muốn nói đã nói rồi, đồ nhi không dám hiếu kỳ. Đây là Phong Tuyết sơn trang, nơi này vốn dĩ là của người. Người đến người đi, đồ nhi không dám có ý kiến.”
Cảnh Niệm nén tiếng thở dài: "Nàng trải qua bao nhiêu biến cố, cũng đã thông tỏ mọi chuyện rồi. Sao đến tận bây giờ, còn gọi ta là sư phụ?”
Ngọc Dao lập tức thẳng người chấp tay cung kính: “Một ngày làm thầy, cả đời cũng làm thầy. Huống hồ, người đã bỏ công nuôi dưỡng, dạy dỗ đồ nhi tận mười chín năm. Dẫu cho tiền kiếp giữa chúng ta là mối quan hệ gì, thì ở kiếp này, trong thân phận nào đi nữa, người vẫn mãi mãi là sư phụ tôn kính của Ngọc Dao.”
“... người vẫn mãi mãi là sư phụ tôn kính của Ngọc Dao.”.
“ ... mãi mãi là sư phụ tôn kính...”
Một câu nói ấy của Ngọc Dao, cứ như thế lặp đi lặp lại, vang vọng trong lòng Cảnh Niệm.
Chàng vỡ lẽ, hóa ra chưa bao giờ chàng có thể tiến gần nàng thêm một bước nữa, không phải là vì chàng không nuôi đủ dũng khí. Mà bởi vì ngay từ đầu, Ngọc Dao đã luôn vô tình hữu ý, dựng lên một bức tường vô hình ngăn cách giữa cả hai người.
Cảnh Niệm lặng lẽ nhìn Ngọc Dao, trầm ngâm nghe tiếng gió rít gào bên tai, lòng quặn đau không cất được thành lời.
Ngọc Dao cúi mắt ngẫm nghĩ điều gì đó, đột ngột cất giọng đề nghị: “Sư phụ, người gảy một khúc phổ cầm được không?”
Cảnh Niệm im lặng suy nghĩ giây lát, sau đó chàng chiều ý nàng, phất tay hóa ra một cây cổ cầm.
Chàng ngồi giữa sân, chậm rãi đưa tay lướt nhẹ trên từng sợi dây đàn, hợp tấu cùng âm thanh núi rừng của đỉnh Bạch Vân, tạo ra những âm luật như chất chứa từ tận đáy lòng.
Thân áo trắng mờ nhạt trong gió sương, giữa chân mày nhíu chặt lộ rõ sự bi ai, những ngón tay nho nhã phóng khoáng gảy cầm. Tiếng đàn khi ấy, còn đẹp hơn cả lạc nhạn trầm ngư.
Thuở nhỏ, mang thân phận là thập thất công chúa, Ngọc Dao ở trong hoàng cung Đại Tề quốc cũng được học đủ thứ thi, thư, cầm, vũ. Chẳng qua, nàng vì không hứng thú với mấy món ấy lắm, nên bình thường không tùy tiện thể hiện. Nay sẵn trong lòng có tâm sự, tức cảnh sinh tình, mượn rượu lâng lâng trong người, bạo gan múa một khúc hợp tấu cùng Cảnh Niệm.
Tiếng đàn du dương, điệu múa uyển chuyển, đan xen hòa hợp. Ấy vậy mà, tới cuối cùng cả hai vẫn không thể vượt qua vướng mắc, một lần mở lòng cho nhau cơ hội.
Bỗng nhiên, dây cầm đứt. Khúc nhạc dang dỡ, Cảnh Niệm và Ngọc Dao đồng loạt ngây người nhìn nhau.
Chàng giật mình nhận ra, duyên nợ là thứ không thể cưỡng cầu, một lần bỏ lỡ nhau, là ngàn lần không kịp quay đầu lại nữa.
Chàng không muốn nàng cũng giống như chàng, chỉ vì sự cố chấp nhất thời của bản thân, để rồi bỏ lỡ hạnh phúc vĩnh viễn.
Cảnh Niệm đứng lên, thu hết can đảm nhìn vào mắt Ngọc Dao, nói: “Ngày mai đã là ngày tiến hành hôn sự của Thượng thần Uy Viễn và Hoa thần Yên Tử La, ta thực sự không hiểu, giờ phút này mà nàng lại có thể ở trong Phong Tuyết sơn trang, giả vờ bày ra dáng vẻ điềm tĩnh an nhiên như vậy?”
Ngọc Dao nâng bình rượu dốc cạn đáy bình, cười nhạt đáp: “Cả sư phụ cũng đã biết ư?”
Chàng thu ống tay áo, trả lời nàng thật rành mạch: “Không chỉ mình ta, cả tứ hải bát hoang không ai mà không biết!”
Ngọc Dao khựng người, ánh mắt thoáng vẻ bàng hoàng, nhưng rất nhanh, nàng đã lấy lại được bình tĩnh: "Vậy thì đã sao?”
Cảnh Niệm thấy Ngọc Dao như vậy, hàng chân mày lại càng thêm chau chặt: “Ngọc Dao, nàng đừng vì sỉ diện và cố chấp nhất thời mà để tuột mất hạnh phúc của bản thân. Ta là đang thật lòng khuyên bảo nàng, nàng đến tìm Thượng thần Uy Viễn nói một lần cho rõ ràng đi. Lẽ nào nàng can tâm buông bỏ dễ dàng như vậy được? Nàng nhu nhược đến mức này ư? Nữ nhân nội tâm kiên cường, sẵn sàng đối mặt với muôn vàn khó khăn như trước kia đâu rồi? Bây giờ, ta trông nàng thật giống như một nữ tử si tâm ngốc nghếch, lặng lẽ chấp nhận nhường người yêu thương cho kẻ khác, tự mình nhốt mình chìm đắm trong tuyệt vọng đau khổ.”
Khóe môi Ngọc Dao không kìm được giật giật hai cái, nàng muốn nói rằng, có phải là sư phụ đang nói quá lên không. Rõ ràng nàng đâu có biểu hiện thái độ đau khổ vật vã đến mức ấy, chẳng lẽ uống một hai bình rượu, nổi hứng nghe cầm múa theo là biểu hiện của kẻ khổ vì tình ư?
Nhưng suy xét lại, lời sư phụ nói không phải là không có lý, ngoại trừ cái vụ nữ nhân nội tâm kiên cường đối đầu vượt khó khăn gì gì ấy là hơi thái quá, thì thực ra nàng cũng có phần hơi sỉ diện và cố chấp.
Có phải nàng nên mặt dày mày dạng, đến tìm Uy Viễn nói chuyện rõ ràng dứt khoát, đòi lại chút công đạo cho bản thân hay không? Tuy rằng trên thực tế, chàng và nàng chưa từng một lần trao lời hẹn ước, nhưng mà dù sao, cũng không thể tính là không có gì với nhau được, đúng không?
Ngọc Dao cảm thấy tỉnh táo lạ thường, nàng chống cằm, gãi đầu hỏi Cảnh Niệm: “Vậy theo sư phụ, thì đồ nhi nên làm gì? Đến phá hôn lễ của họ à?”
Cảnh Niệm có chút bối rối, chàng không ngờ nàng lại có suy nghĩ táo bạo đến vậy, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, chàng đành mắt nhắm mắt mở, hùa theo nàng gật đầu đáp "Phải”.
Ngọc Dao lại một lần nữa cảm thấy bàng hoàng. Lời vừa nãy, thực ra chỉ là lời hồ đồ nàng nói bừa. Vậy mà, vậy mà vị sư phụ nổi tiếng sống cẩn mực của nàng, cũng có thể nghiêm túc cho là thật?
Chưa kịp định hình lại suy nghĩ, Ngọc Dao đã bị Cảnh Niệm lôi lên mây ngũ sắc, ngơ ngác một đường bay thẳng đến núi Thiệu Quang.
Bên cạnh bờ biển xanh mênh mông vô trùng tận, lại trồi lên một ngọn núi đỏ hùng vĩ, rực rỡ nổi bần bật, thật là một quang cảnh làm cho người ta cảm thấy lóa hết cả mắt! Thực ra, đó chính là núi Thiệu Quang, nơi ẩn cư lâu năm của thượng thần Uy Viễn, một ngọn núi tách biệt với bát hoang, nằm ngay giữa biển đông hải. Quanh năm, cây phong lá đỏ lá vàng mọc sum sê bạt ngàn, khoác lên mình cho ngọn núi một màu đỏ lung linh, huyền ảo.
Hôm nay là ngày cử hành hôn lễ của thượng thần Uy Viễn và Hoa thần Yên Tử La, chư vị tiên giả nhận được thiếp mời, đã cùng nhau tề tụ đông đủ ở núi Thiệu Quang từ rất sớm. Nói gì thì nói, đây cũng là tiệc mừng tân hôn của bậc thượng thần tôn kính khắp tứ hải bát hoang, các vị thần tiên lớn nhỏ đâu thể cố tình vắng mặt hoặc đi muộn được. Đắc tội với bậc thượng thần là điều không nên nhất!
Chúng tiên nhân nói cười hoan hỉ, náo nức chờ đợi đến giờ lành cử hành hôn lễ. Chỉ riêng tân lang Thượng thần Uy Viễn, là vẫn tỏ thái độ điềm nhiên thong dong, nếu không muốn nói là hời hợt, lạnh nhạt. Sự xa cách của chàng đã khiến cho các bậc tiên nhân thẩm vị không cao lắm, không dám tiến đến kính rượu chúc mừng, lập tức làm cho không khí buổi tiệc có phần hơi chùng xuống.
Trên cây cầu đá trắng, Hoa thần Yên Tử La đầu đội mũ phượng, vận giá y đỏ thẳm, nổi bật làn da trắng như men, như ngọc của nàng ấy, yểu điệu vịnh tay tiên tỳ bước xuống kiệu hoa tiến vào lễ đường.
Trong nhất thời, chư vị thần tiên ai nấy đều đồng loạt hướng mắt về phía Hoa thần, miệng không ngừng trầm trồ, xuýt xoa khen ngợi.
Yên Tử La hãnh diện lắm, trên khuôn mặt không giấu được vẻ tươi vui như hoa đào tháng ba, nàng lâng lâng bước đi trong tiếng pháo hoa nổ đì đùng, tâm trạng ngập tràn niềm hân hoan.
Nữ Oa nương nương được mời ngồi vào vị trí chủ hôn, tân lang và tân nương tiến bước vào lễ đường hành lễ bái thiên địa, chư vị tiên giả quy củ đứng vây kín xung quanh.
Ngay lúc đó, bên ngoài đại điện truyền vào âm thanh huyên náo, Nữ Oa nương nương nhướn mày, tò mò nhìn ra sân.
“Là kẻ nào to gan dám đến hôn lễ của Thượng thần Uy Viễn phá rối ?”
“Cảnh Niệm thần quân, là ngài sao? Còn cô nương này là ai?”
“Ta là Tề Ngọc Dao.”
Uy Viễn nghe xong cả người bỗng chốc cứng đờ, mà Yên Tử La ở ngay bên cạnh cũng đã không kìm chế được xúc động, đưa tay dở bỏ khăn trùm đầu xuống.