Tống Vy ngồi xuống.
Kiều Phàm nghe ra ý gì đó, hơi đảo mắt, thử thăm dò hỏi: "Vy Vy, có phải tổng giám đốc Đường đã nói gì với em hay không?" "Cũng không có gì, chắc là anh ấy nhìn thấy chúng ta uống rượu, hiểu lầm anh muốn làm gì với tôi" Tống Vy cười nói.
Tay cầm điện thoại của Kiều Phàm từ từ siết chặt lại: "Vậy em cảm thấy anh ta nói là sự thật sao?" "Vừa nãy không phải tôi đã nói rồi sao, tôi tin tưởng anh" Tống Vy nằm xuống ghế sô pha, thoải mái duỗi lưng một cái.
Kiều Phàm hơi thả lỏng, nở nụ cười đầy thâm ý.
"Đúng rồi Phàm, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tổng giám đốc Đường lại mang tôi đi?" Tống Vy nhìn lên trần nhà hỏi.
Kiều Phàm cười khổ thở dài: "Lúc ấy em uống say, tôi thanh toán xong định đưa em trở về, kết quả tổng giám đốc Đường xuất hiện, nói tôi có mưu đồ làm loạn với em, rồi cướp em từ trên tay tôi."
"Thì ra là thế" Tống Vy gật đầu, đã hiểu.
Kiều Phàm tỏ vẻ bất đắc dĩ cười cười: “Tôi cũng không biết tại sao tổng giám đốc Đường lại hiểu lầm như vậy, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, làm sao tôi có thể làm như thế chứ, anh ta mang em đi, tôi còn lo anh ta sẽ làm gì với em đấy, nên cứ liên tục nhắn tin gọi điện cho em, biết được em không có việc gì là quá tốt rồi."
Nghe anh ta nói thế, Tống Vy cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm chảy qua.
Dù lần hiểu lầm này khiến người ta cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Nhưng nguyên nhân gây ra đều bắt nguồn từ việc Kiều Phàm và Đường Hạo Tuần lo lắng cố xảy ra chuyện.
Nghĩ vậy, Tống Vy nhìn ra phía cửa, dường như muốn xuyên thấu qua cửa phòng, nhìn thấy người ở đối diện.
Sau đó, Tống Vy và Kiều Phàm lại hàn huyên một chút chuyện khác, khi trò chuyện xong thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Tống Vy dậy thật sớm làm bữa sáng.
Sau khi làm xong, cô gọi hai đứa bé dậy, bảo chúng đi gọi Đường Hạo Tuấn tới cùng ăn.
Tất nhiên hai đứa bé vui vẻ đồng ý.
Nhưng mà đi chưa được hai phút, hai đứa bé đã ủ rũ cúi đầu trở về.
"Mẹ, chú Đường không có nhà" Tống Duẫn Nhi nói.
Tống Vy đứng trước bàn ăn, hơi dùng động tác cải tạp dề lại, sau đó khôi phục tự nhiên: "Chắc là chú ấy đi rồi, không sao, chúng ta ăn, ăn xong mẹ đưa các con đi học"
"Dạ" Hai đứa bé cùng gật đầu.
Sau bữa ăn, Tống Vy lái xe của Đường Hạo Tuấn đưa hai đứa bé đi nhà trẻ, sau đó liền đi cửa hàng S, để người ở đó rửa xe.
Trong lúc chờ xe, cô chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc: "Thần, anh muốn mua xe gì?"
Là Tô Thu.
Tống Vy vội quay đầu, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Tô Thu kéo Lâm Quốc Thần từ bên ngoài đi vào, dáng vẻ cô gái nhỏ khiến người ta nhìn thấy không khỏi ghê tởm.
"Tôi muốn mua chiếc Bentley." Lâm Quốc Thần vuốt tóc Tô Thu nói.
Tô Thu cắn môi, vẻ mặt khó xử: "Nhưng mà Thần, Bentley quá đắt, trên tay của tôi không có nhiều tiền như vậy, anh cũng biết gần đây Tổng thị không quay vòng được vốn..."
"Vậy tôi mặc kệ, em nói muốn tặng xe cho tôi, cùng lắm thì em đòi chồng em đi" Lâm Quốc Thần cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, kiên trì đòi xe Bentley.
Tô Thu không còn cách nào, đành cầm điện thoại đi ra bên ngoài gọi điện.
Sau khi bà ta đi rồi, Lâm Quốc Thần ánh mắt láo liên nhìn chung quanh, nhìn thấy Tống Vy ở khu nghỉ ngơi, ánh mắt lập tức sáng lên, bước nhanh về phía cô: "Thưa cô, cô là nhân viên bán hàng ở đây sao?"
"Hả?" Tống Vy đang hoài nghi tại sao anh ta lại đi tới, nghe thấy anh ta hỏi vậy thì không khỏi cúi đầu đánh giá bản thân một chút.
Nhìn thấy bộ đồ công sở nữ trên người mình, khóe miệng giật một cái.