Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

chương 249-250

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Nhìn thấy nụ cười của cô, đôi môi Đường Hạo Tuấn khẽ cong lên: “Đối với một thiên tài, nếu cuộc thi quá đơn giản sẽ rất nhàm chán, có độ khó sẽ tốt hơn, chỉ cần cô ấy thắng rồi, thì cô ấy có thể càng tiến thêm một bước nữa, không phải sao?”

Trình Hiệp nhìn người sếp vô cùng tự tin về Tống Vy, đột nhiên cười.

Cũng phải, sếp đang yêu nhà thiết kế Tống, còn không lo cho nhà thiết kế Tống chút nào, thì một trợ lý như anh ta lo lắng gì chứ.

Tại hiện trường của cuộc thi, Tống Vy dẫn người mẫu da đen đến bàn thiết kế của cô trước ánh mắt cười trên nỗi đau người khác của đám nhà thiết kế khác, cầm lấy thước dây và bắt đầu đo số liệu cơ thể của người mẫu da đen.

Sau khi đo, Tống Vy bảo người mẫu nghỉ ngơi, còn mình đến khu vải để kiểm tra vải do hiệp hội cung cấp.

Vì vải do hiệp hội cung cấp đều là vải thông thường, màu sắc đều là màu cơ bản nên thiết kế của các nhà thiết kế càng bị hạn chế nhiều hơn, không thấy mấy nhà thiết kế cũng tới chọn vải ở bên cạnh, ai nấy cũng đang vò đầu bứt tóc sao.

“Nhà thiết kế Tống, cô không lo lắng sao?” Lúc này, một nữ thiết kế có dáng vẻ bình thường bước đến chỗ Tống Vy, vừa chọn vải vừa nói chuyện với Tống Vy.

Tống Vy lấy một sấp voan trắng tinh khoác lên khuỷ tay mình, hỏi: “Lo cái gì?”

“Đương nhiên là người mẫu của cô rồi, những vòng loại trực tiếp trước đây đều dựa trên bản vẽ thiết kế để phân thắng thua, căn bản không có buổi catwalk của người mẫu, bây giờ cô không những có một người mẫu da đen, hơn nữa vải còn nghèo nàn thế này, cô làm sao mà thắng?”

Mặc dù nhà thiết kế nữ liên tục nói mấy lời như đang lo lắng cho Tống Vy, nhưng giọng điệu của cô ta lại không hề có chút lo lắng nào mà ngược lại còn có ý chế giễu.

Tống Vy nghe vậy, cũng chả tức giận, cười nhạt, lại choàng lên cánh tay một tấm voan đỏ, đáp: “Không biết có thắng được hay không, nhưng tôi biết, tôi không muốn thua.

Động tác chọn vải của nữ thiết kế chợt khựng lại, sau đó kinh ngạc há hốc mồm: “Ý của nhà thiết kế Tống là cô đã có cảm hứng thiết kế rồi sao?”

“Không sai!” Tống Vy cũng lười khiêm tốn, trực tiếp gật đầu thừa nhận.

Ngay từ khi cô đo số đo cơ thể cho những người mẫu da đen, cô đã có sẵn trong đầu một bản thiết kế rồi.

Nữ thiết kế nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Tống Vy đã thay đổi, không còn bộ dạng khinh thường đắc ý khi nãy nữa, ngượng ngùng cười cười: “Nhà thiết kế Tống thật đúng là danh bất hư truyền.

“Danh bất hư truyền gì chứ, cô ta chỉ là thùng rỗng kêu to thôi.

” Tống Huyền không biết từ khi nào đã điều khiển xe lăn đi tới chỗ Tống Vy, khinh thường mà xen vào.

Có thể thấy, Tống Huyền không chỉ nghe ngóng được về chủ đề của vòng thi này và nội dung cuộc thi mà còn đạt được sự thống nhất từ trước với người mẫu nữa.

Không thể không nói, trong một tuần ngắn ngủi mà làm được nhiều như vậy, thật là đáng khâm phục.

“Nhưng loại gian lận này cũng không thể làm được bao lâu nữa.

” Tống Vy rũ mắt xuống, che giấu sự lãnh đạm trong mắt mà lẩm bẩm.

Sau đó, cô lại ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười, cầm vài mảnh vải quay lại bàn thiết kế, sau khi đóng rèm lại, cô bắt đầu vẽ bản thiết kế và làm quần áo.

Ngoài cô, các nhà thiết kế ở hiện trường cũng lần lượt kéo rèm cửa bàn thiết kế của họ, bằng cách này, ngoại trừ khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp, thì những người có mặt tại hiện trường, trước khi đi catwalk thì không thể nhìn thấy tác phẩm của nhà thiết kế.

Đường Hạo Tuấn nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp của Tống Vy, nhìn thấy cô đang vẽ bản thiết kế, không khỏi quét đi vẻ lười biếng, đưa mặt lại gần máy tính, muốn nhìn rõ hơn một chút.

.

CHƯƠNG

“Hừ, điều này là tuyệt đối!” Tống Huyền nhếch môi.

Lần này, thiết kế cô ta dùng, là tác phẩm rất lâu trước đây của Daphne, rất ít người từng nhìn thấy, cô ta đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được, phải biết Daphne là một trong nhà thiết kế trang phục vĩ đại nhất của thế kỷ trước, Tống Vy sao có thể so được với vị tiền bối này!

Càng huống chi, người mẫu mà cô ta chọn, khí chất cũng rất giống với người mẫu lúc trước Daphne đã dùng, hai yếu tố cộng lại, cô ta không cảm thấy Tống Vy có thể thắng được cô ta.

“Vậy sao, nhưng tôi không thấy tôi sẽ thua!” Tống Vy vuốt tóc, sau đó cười như không cười nhìn Tống Huyền: “Cô chắc sẽ không quên, đây không phải là chung kết, mà là vòng loại, cho nên tôi không cần tranh thắng thua với cô, tôi chỉ cần qua vòng là được!”

Nghe thấy lời này, Tống Huyền sững người.

Bởi vì cô ta thật sự quên mất, thật sự xem đây thành chung kết.

Cô ta muốn so bì một trận với Tống Vy, vô thức muốn tranh thắng thua với Tống Vy, cho nên hoàn toàn quên mất đây là vòng loại, bán kết cũng không phải.

Thấy vẻ mặt trắng xanh đan xen của Tống Huyền, Tống Vy biết mình nói trúng rồi, mỉm cười: “Xem ra ý nghĩ tranh thắng thua của cô, bây giờ là không đạt được rồi.”

“Vậy thì sao chứ!” Tống Huyền có chút không cam lòng mà siết chặt lòng bàn tay: “Cho dù bây giờ không phải là chung kết, không thể giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng cũng có điểm tổng, chỉ cần điểm tổng của tôi nhiều hơn cô, vẫn là đã thắng cô.”

“Vậy sao, vậy cô vui là được.” Tống Vy nhún vai, không nói gì nữa.

Tống Huyền nghiến răng, cô ta đến khiêu khích như vậy, lại không chọc tức được Tống Vy, ngược lại khiến mình tức không thôi.

Nhưng Tống Huyền cũng không tìm Tống Vy gây hấn nữa, bởi vì người mẫu của Tống Vy ra rồi.

Người mẫu da đen vốn hút ánh nhìn hơn những người mẫu khác, bây giờ ở trên người của người mẫu này, lại mặc một chiếc váy tiên khí như này, lại càng khiến người khác không rời được mắt, phát ra từng trận thảng thốt.

Khu bình luận trong livestream còn khựng lại một giây thì trực tiếp chiếm hết màn hình, đều là lời khen dành cho chiếc váy này.

Tống Huyền không dám tin nhìn người mẫu da đen nở nụ cười đi trên thảm đỏ, bàn tay túm chặt tay vịn xe lăn, vì lực quá lớn mà đều run rẩy: “Chuyện… chuyện này sao có thể!”

Tống Vy vậy mà trong thời gian ngắn như vậy, thiết kế ra chiếc váy hoa lệ phiêu dật như này, hơn nữa còn dùng loại vải bình thường, vậy nếu như đổi thành loại vải cao cấp, chiếc váy này sẽ đẹp như nào nữa!

Đây chính là thiên phú của Tống Vy sao? Nếu như cho Tống Vy cơ hội trưởng thành nữa, vị trí nhà thiết kế hàng đầu thế giới, cũng tuyệt đối có một chỗ cho Tống Vy.

Lúc này, Tống Huyền cuối cùng cũng sâu sắc ý thức được chênh lệch giữa mình và Tống Vy, cho dù khi nhìn thấy Dục Hỏa Trùng Sinh, cũng không có rõ ràng bằng lúc này.

Lúc này cô ta cho rằng, Dục Hỏa Trùng Sinh chắc chắn dùng hết tất cả tài năng của Tống Vy, hiện nay xem ra, cô ta đã sai rất nhiều!

Mắt của Tống Huyền đỏ ngầu nhìn trên thảm đỏ, người mẫu da đen đang phô tạo hình, hai tay siết chặt.

Ông trời thật là quá không công bằng, cho Tống Vy cuộc sống nhung lụa từ bé, tại sao còn muốn cho Tống Vy tài hoa đáng sợ như này!

Cảm nhận được sự đố kỵ mãnh liệt từ người Tống Huyền tỏa ra, Tống Vy nhướn mày: “Có gì không thể chứ, Tống Huyền, khi chọn vải thì cô nói người mẫu của tôi mặc không ra cảm giác mùa xuân nhẹ nhàng, bây giờ đau mặt không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio