Lúc này trong phòng làm việc đầy ắp người, bên trong toàn là phóng viên được cử tới của những công ty truyền thông lớn.
Đám phóng viên kia ồn ào ầm ĩ, Giang Hạ đang đứng trước mặt bọn họ để duy trì trật tự.
Nhưng không một phóng viên nào trong đó chịu nghe, cầm micro không ngừng hỏi cô ấy những chuyện trên mạng.
Giang Hạ bị hỏi cho bực cả người, suýt chút nữa thì nổi giận rời đi.
Đúng vào lúc này, Tống Vy đẩy mạnh cửa phòng làm việc ra đi vào, ánh mắt âm trầm liếc nhìn đám phóng viên trong phòng làm việc, rồi lớn tiếng nói: “Bạn tôi bảo mọi người yên lặng, mọi người không nghe thấy sao?”
Có lẽ khí thế quanh người cô quá mạnh mẽ, đám phóng viên trong phòng làm việc yên lặng ngay lập tức.
Nhưng Tống Vy lại không buông tha cho bọn họ như vậy, đóng lại cửa phòng làm việc rồi nói tiếp: “Nếu lát nữa ai không nghe theo chỉ huy, gây ồn ào ầm ĩ, thì thì sẽ hủy tư cách phỏng vấn, tôi còn gọi cả bảo vệ tòa nhà lên đuổi người đó ra ngoài!”
“Không vậy nữa đâu không vậy nữa đâu, cô Tống yên tâm đi, chúng tôi không làm ồn nữa.” Đám phóng viên này không thể nào ngờ được rằng cô lại mạnh mẽ như vậy, lập tức cười làm lành.
Lúc này sắc mặt lạnh lùng của Tống Vy mới dịu đi một chút, cất bước đi về phía Giang Hạ.
Giang Hạ kéo lấy tay cô, kích động nhỏ giọng nói: “Vy Vy, ban nãy cậu oai phong thật đấy, ngầu lắm luôn!”
Tống Vy vừa đặt túi xuống vừa cười trả lời: “Hết cách rồi, với cái đám phóng viên không biết điều này phải cứng rắn một chút.
Đầu tiên là khí thể phải chèn ép được bọn họ, nếu không thì bọn họ sẽ không yên phận đâu.”
“Nói cũng phải, học được rồi!” Giang Hạ sờ cằm gật đầu.
“Những công ty truyền thông được mời đã tới đủ chưa?” Tống Vy cầm một cái micro bên cạnh lên điều chỉnh.
Giang Hạ “ừ” một tiếng: “Tới đủ cả rồi, mấy máy quay mà tớ sắp xếp cũng đã vào vị trí, cũng đã mở cả phòng livestream của mấy nền tảng livestream lên, có rất nhiều khán giả bị thu hút bởi tiêu đề.”
“Để tớ xem.” Tống Vy nghiêng đầu.
Giang Hạ ôm một cái máy tính tới đặt trước mặt cô.
Ngay khi Tống Vy xuất hiện, lập tức khiến khán giả xem livestream ầm ĩ trên bullet screen, tất cả đều là những lời chửi bới khó nghe.
Giang Hạ tức giận vô cùng, nhưng Tống Vy chỉ bật cười, không để trong lòng, sau khi bình tĩnh tắt bullet screen này đi thì kiểm tra số lượng người xem.
Những khán giả vào xem livestream cộng lại có gần triệu người, cũng không tệ.
“Được rồi.” Tống Vy xua tay, ý bảo có thể đem máy tính đi.
Giang Hạ ôm máy tính đi, ngồi ở bên cạnh chuẩn bị khống chế bình luận bất cứ lúc nào.
Tống Vy cầm micro lên, đầu tiên là nhìn các phương tiện truyền thông dưới khán đài, lúc này mới đặt micro bên miệng, làm thanh cổ họng rồi cất lời nói: “Chào buổi sáng mọi người, chào mừng mọi người tới cuộc họp báo tin tức của tôi.
Chuyện tôi muốn nói hôm nay là những tin đồn trên mạng.”
Nghe tới đây, ánh mắt đám phóng viên bên dưới khán đài trông như sói vậy, phát ra ánh sáng xanh lè.
Ai ai cũng giơ micro về phía trước, tốc độ chụp ảnh cũng càng nhanh hơn.
Nếu như là người bình thường, đối diện với nhiều ánh đèn nhấp nháy và nhiều ánh mắt cuồng nhiệt như vậy, e rằng sẽ căng thẳng tới mức nói không nên lời.
Nhưng Tống Vy vẫn thoải mái đứng trên đó, cũng chẳng chớp mắt được vài cái, thản nhiên như không có chuyện gì.
Đường Hạo Tuấn theo dõi livestream cuộc họp báo này, nhìn thấy Tống Vy như vậy thì lười biếng cong khóe môi, đáy mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng.
Đến cả Trình Hiệp đứng đằng sau anh cũng không nhịn được mà đẩy kính, cảm thán rằng: “Tổng giám đốc, nhà thiết kế Tổng đúng là gặp nguy cũng không hoảng nhỉ.”
“Nếu như cảnh tượng nho nhỏ này có thể khiến cô ấy hoảng loạn thì thành tựu sau này của cô ấy cũng chỉ đến đó mà thôi.” Đường Hạo Tuấn buông bàn tay đang chống đầu xuống, nhẹ giọng hỏi: “Truyền thông bên chúng ta đã tới chưa?”
“Đã lần lượt tới rồi ạ, đều đang đợi trong phòng nghỉ ngơi.” Trình Hiệp gật đầu trả lời.
Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm: “Tốt, sắp xếp bọn họ tới phòng hội nghị trước, đợi bên Tống Vy kết thúc rồi bên chúng ta có thể bắt đầu.”.