Nghe hai câu câu tự trách và cảm thán này của anh, cuối cùng Tống Vy không thể kìm được nỗi sợ nữa, nhào vào lòng anh òa khóc.
Không ai biết được, khoảnh khắc chiếc xe lao xuống vách núi, cô đã sợ tới nhường nào.
Lúc đó, cô thật sự cảm thấy mình chết chắc rồi, nhưng may mà, cô vẫn còn sống.
Cảm nhận được người phụ nữ trong lòng đang run rẩy, Đường Hạo Tuấn ôm chặt lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô trấn an: “Khóc đi, khóc ra được là tốt.”
Tống Vy vùi đầu vào lòng anh, khóc không thể kiềm chế nổi.
Cũng không biết đã khóc bao lâu, tiếng khóc của Tống Vy nhỏ dần, cuối cùng thì dừng hẳn.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn mới phát hiện cô khóc mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng đặt cô xuống gối, đắp chăn cho cô, sau đấy mới cẩn thận đứng lên ra khỏi phòng, xuống lầu tìm hai cảnh sát kia.
“Anh Đường.” Hai cảnh sát chào hỏi anh.
“Mọi người tìm thấy cô ấy ở đâu thế?” Đường Hạo Tuấn lấy khăn tay lau áo sơ mi bị Tống Vy khóc ướt, trầm giọng hỏi.
Một cảnh sát trong đó trả lời: “Lúc chúng tôi tìm kiếm thì nghe được tiếng người dân bàn tán xung quanh, nói có xe rơi từ trên núi xuống, rơi gần sông, sau đó chúng tôi đi qua hỏi người dân, bảo người dân dẫn chúng tôi qua đó, lúc đó cô Tống gõ cửa sổ trong xe, chúng tôi mới cứu cô ấy ra.”
Một cảnh sát khác bổ sung: “May mà xe rơi xuống sông, đuôi xe hướng lên, cô Tống ở vị trí đuôi xe, nước trong xe không ngập tới chỗ cô ấy, nếu không chỉ sợ cô ấy cũng sẽ chết đuối như những người khác rồi.”
Thì ra là thế!
Đường Hạo Tuấn bừng tỉnh gật đầu.
Không thể không nói, Tống Vy luôn rất may mắn.
Tuy đã trải qua nhiều nguy hiểm, nhưng lần nào cũng gặp dữ hóa lành, được trời cao phù hộ.
“Mấy người kia đều chết đuối hết sao?” Đường Hạo Tuấn vứt bỏ khăn tay.
“Còn có một người sống, có điều phổi bị chứa nhiều nước, đã được đội trưởng sắp xếp lên trực thăng đưa tới bệnh viện rồi, không biết có thể sống được không.”
“Nếu sống thì nói với anh ta một tiếng, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ta.” Đường Hạo Tuấn nhìn hai người nói.
“Đương nhiên rồi, anh Đường, chúng tôi tới bờ sông giúp đội trưởng vớt xe đây.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Hai cảnh sát rời đi, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Trình Hiệp.
Đầu bên kia nghe máy, chưa đợi anh lên tiếng, Trình Hiệp đã nói trước, giọng đầy lo lắng: “Tổng giám đốc, anh không sao chứ, tôi nghe đội trưởng đội đặc nhiệm nói anh nhảy xuống vách núi!”
“Tôi không sao.” Đường Hạo Tuấn day trán.
Trình Hiệp thở phào: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, thế nhà thiết kế Tống thì sao, hiện giờ cô ấy thế nào?”
“Cô ấy cũng không sao, có điều cô ấy phải chịu kinh sợ, giờ đã ngủ rồi, lát nữa tôi gửi vị trí cho cậu, cậu cử trực thăng của tôi tới đây đón chúng tôi.” Đường Hạo Tuấn tìm một chỗ ngồi xuống, dặn dò nói.
“Rõ ạ.” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn lại hỏi: “Bắt được Tống Huy Khanh rồi chứ?”
“Bắt được rồi, đã bị tôi giam lại.” Trình Hiệp trả lời: “Còn phía tòa án, phân hội trưởng cũng đã thương lượng xong, hoãn lại hai ngày sau mới mở phiên tòa.”
“Tốt lắm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Thời gian hai ngày, chắc là đủ để Tống Vy dần quên đi chuyện này.
Kết thúc trò chuyện, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, kiên nhẫn đợi trực thăng tới.
Đợi khoảng nửa tiếng, trực thăng đã tới, dừng lại trước nhà dân, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Đường Hạo Tuấn lên lầu ôm Tống Vy xuống, đưa cô lên trực thăng.
Trình Hiệp ở bên ngoài, để lại một khoản tiền cảm ơn người dân đã cho Tống Vy ở lại, sau đó mới lên máy bay.
Máy bay dần cất cánh, nhanh chóng rời khỏi đây, bay thẳng tới bệnh viện của Mạnh Ngọc.
Tuy bên ngoài Tống Vy không bị thương gì, nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn không yên tâm, chuẩn bị bảo Mạnh Ngọc kiểm tra cho cô một chút.
Kiểm tra xong, Mạnh Ngọc đi từ phòng khám ra, Đường Hạo Tuấn bước lên hỏi: “Cô ấy thế nào?”.