CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn lại hỏi: “Bắt được Tống Huy Khanh rồi chứ?”
“Bắt được rồi, đã bị tôi giam lại.” Trình Hiệp trả lời: “Còn phía tòa án, phân hội trưởng cũng đã thương lượng xong, hoãn lại hai ngày sau mới mở phiên tòa.”
“Tốt lắm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Thời gian hai ngày, chắc là đủ để Tống Vy dần quên đi chuyện này.
Kết thúc trò chuyện, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, kiên nhẫn đợi trực thăng tới.
Đợi khoảng nửa tiếng, trực thăng đã tới, dừng lại trước nhà dân, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Đường Hạo Tuấn lên lầu ôm Tống Vy xuống, đưa cô lên trực thăng.
Trình Hiệp ở bên ngoài, để lại một khoản tiền cảm ơn người dân đã cho Tống Vy ở lại, sau đó mới lên máy bay.
Máy bay dần cất cánh, nhanh chóng rời khỏi đây, bay thẳng tới bệnh viện của Mạnh Ngọc.
Tuy bên ngoài Tống Vy không bị thương gì, nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn không yên tâm, chuẩn bị bảo Mạnh Ngọc kiểm tra cho cô một chút.
Kiểm tra xong, Mạnh Ngọc đi từ phòng khám ra, Đường Hạo Tuấn bước lên hỏi: “Cô ấy thế nào?”
“Cô ấy không sao, chỉ là thận bị kích thích hơi nhiều, bị dọa sợ, ngoài ra mặt có hơi sưng, thế thôi, nghỉ ngơi hai ngày, tâm trạng bình tĩnh lại là ổn rồi.” Mạnh Ngọc tháo báo tay nói.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, yên tâm hơn, sắc mặt căng thẳng cũng tốt lên.
Mạnh Ngọc đứng bên cạnh anh, học theo dáng vẻ anh dựa vào tường, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo, rút ra hai điếu: “Hút không?”
Mạnh Ngọc hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua, duỗi tay lấy một điếu, ngậm vào miệng.
Mạnh Ngọc cũng cúi đầu ngậm một điếu, sau đó lấy bật lửa ra, châm cho anh trước, rồi châm cho chính mình.
Sau khi châm lửa, Mạnh Ngọc hút một hơi, sau đó mới hỏi: “Rốt cuộc Tống Vy phải trải qua chuyện gì mà sợ đến vậy, không phải hai người vào nhà ma hẹn hò đấy chứ?”
“Không phải.” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng thở ra làn khói thuốc, búng nhẹ tàn thuốc, ánh mắt u ám trả lời: “Cô ấy bị bắt cóc.”
“Cái… khụ khụ, cậu nói cái gì?” Mạnh Ngọc bị sặc khói thuốc, cao giọng hỏi.
Có vài y tá đi qua, không khỏi tò mò nhìn lại.
Đường Hạo Tuấn kẹp điếu thuốc trên tay: “Hôm nay là ngày bắt đầu phiên tòa của Tống Huyền, Tống Huy Khanh không muốn cô ấy tham dự nên đã phái người bắt cóc cô ấy.”
Sau đó, anh kể lại mọi chuyện xảy ra sau khi Tống Vy bị bắt cóc.
Mạnh Ngọc nghe xong, nuốt một ngụm nước miếng: “Trong tình cảnh nguy hiểm như vậy mà cô ấy có thể sống được, hơn nữa chân tay còn nguyên vẹn, không bị thương gì, vận may này không đi mua vé số thì tiếc quá rồi đấy. Có điều, lần này Tống Huy Khanh đúng là quá đáng, dù không thích cô con gái này thì cũng không cần phải xuống tay như vậy chứ?”
Anh ta cảm thấy chuyện Tống Huy Khanh bịa đặt về Tống Vy trên mạng đã là quá quắt lắm rồi.
Không ngờ anh ta vẫn đánh giá Tống Huy Khanh quá thấp.
Đường Hạo Tuấn không nói câu nào, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Trình Hiệp đi tới: “Tổng giám đốc, Tống Huy Khanh muốn gặp anh.”