CHƯƠNG
“Vừa hay, tôi cũng muốn gặp ông ta.” Đường Hạo Tuấn dập điếu thuốc bỏ vào thùng rác, sau đó cất bước rời đi.
Trình Hiệp chào hỏi Mạnh Ngọc, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Tống Huy Khanh bị nhốt ở phòng khách của tập đoàn Đường thị.
Đường Hạo Tuấn đi vào, Tống Huy Khanh bèn lên nghênh đón: “Hạo Tuấn, cuối cùng cháu cũng tới rồi, cháu bảo người đưa chú tới đây, rốt cuộc có chuyện gì?”
Ở đây đợi mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thể rời đi, cũng không thể liên lạc với ai ở ngoài khiến trong lòng ông ta hoảng loạn không thôi.
Cũng không biết phía tòa án thế nào rồi, phán quyết của Huyền Nhi đã có hay chưa, bị phán mấy năm!
Đường Hạo Tuấn lùi lại một bước, duy trì khoảng cách với Tống Huy Khanh, ánh mắt hung dữ nham hiểm nhìn ông ta: “Tống Huy Khanh, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà ông lại phải người bắt cóc Tống Vy, ông đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt đấy!”
Nghe được lời này, Tống Huy Khanh sững sờ: “Bắt cóc Tống Vy? Hạo Tuấn, cháu đang nói gì thế, chú phái người bắt có nó lúc nào chứ?”
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nheo mắt lại: “Còn không chịu thừa nhận, không phải ông phái người tới, ngăn Tống Vy tới phiên tòa sao?”
Ánh mắt Tống Huy Khanh lóe lên vẻ chột dạ: “Cháu… cháu biết rồi sao?”
Đường Hạo Tuấn cười khẩy một tiếng: “Vì Tống Huyền mà ông bắt cóc Tống Vy, ngăn Tống Vy tới phiên tòa, ông được lắm.”
“Hạo Tuấn, cháu nói thế là oan cho chú quá, chú thừa nhận, đúng là chú đã phải người tới ngăn cản con bé, nhưng không hề bảo ai bắt cóc con bé cả, chú chỉ bảo người trông chừng nó, khi nó ra ngoài thì chặn nó trước cửa nhà, không cho nó đi thôi, hoàn toàn không làm gì khác!” Tống Huy Khanh giơ tay, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhìn ra ông ta không giống đang nói dối, hai mắt Đường Hạo Tuấn nheo lại, vẻ mặt hoài nghi: “Ông thật sự không phái người bắt cóc cô ấy?”
“Chú thề, chú tuyệt đối không làm vậy, tuy chú không thích đứa con gái Tống Vy này nhưng chú cũng không thể nào cho người bắt cóc con bé được.” Tống Huy Khanh giơ thẳng ba ngón tay lên thề.
Ông ta chưa điên tới vậy đâu.
“Tổng giám đốc, xem ra là người khác bắt cóc nhà thiết kế Tống.” Trình Hiệp đứng phía sau Đường Hạo Tuấn, trầm giọng nói.
Đường Hạo Tuấn bước lên, nắm lấy cổ áo Tống Huy Khanh: “Mặc kệ ông có cho người bắt cóc cô ấy hay không thì tôi cũng sẽ không tha cho ông.”
Khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh sợ hãi đến mức run rẩy: “Hạo… Hạo Tuấn, cháu còn muốn làm gì nhà họ Tống? Ba ngày trước cháu ra tay với nhà họ Tống khiến Tống thị biến mất trên hàng ngũ công ty niêm yết, trở thành một công ty nhỏ bình thường rồi. Chú thừa nhận, vì những lời chú nói trong buổi họp báo đúng là khiến cháu bị liên lụy, nhưng lần này thì sao?”
Ông ta giận dữ nhìn Đường Hạo Tuấn: “Lần này không liên quan gì tới cháu mà, đây là chuyện của nhà họ Tống, cháu dựa vào cái gì mà tham gia vào!”
Đường Hạo Tuấn đẩy ông ta ra: “Dựa vào cái gì? Dựa vào Tống Vy là người của tôi, lý do này đủ chưa?”
“Người… người của cháu?” Tống Huy Khanh không dám tin vào tai mình, trừng lớn mắt: “Hai người ở bên nhau?”
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động, không trả lời.
Tuy hiện giờ họ vẫn chưa ở bên nhau, nhưng anh cảm thấy chắc cũng sắp rồi.
Thấy Đường Hạo Tuấn không nói gì, Tống Huy Khanh cho rằng anh ngầm thừa nhận, trong lòng vô cùng hoảng sợ: “Cháu và Tống Vy ở bên nhau, vậy Huyền Nhi phải làm sao đây?”
Ông ta một lòng muốn Huyền Nhi gả vào nhà họ Đường, để nhà họ Tống có thể dựa vào nhà họ Đường, trở thành một trong những gia tộc hàng đầu ở thành phố Giang. Dù Đường Hạo Tuấn và Huyền Nhi đã hủy bỏ hôn ước thì ông ta cũng không lo lắng, vì ông ta cảm thấy Huyền Nhi và Đường Hạo Tuấn chắc chắn sẽ tái hợp.