CHƯƠNG
Bên cạnh đó, anh còn bảo Trình Hiệp đi đến chỗ phòng giám sát, xóa hết tất cả dấu vết trên con đường cô đi qua.
Tống Vy chạy đỏ mặt tía tai, thở hổn hển trả lời: “Đừng nói nữa, tôi bị người ta hại.”
“Bị hại?” Đôi đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rụt lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Ai?”
“Lâm Quốc Thần.” Tống Vy đảo mắt nhìn quanh, trông thấy phòng làm việc có máy nước nóng thì đi đến, cầm ly nước duy nhất trong phòng nhấn rót một ly.
Uống xong, khôi phục lại được chút sức lực, lúc này cô mới nói tiếp: “Ông ta là tình nhân của Tô Thu. Tôi vừa tình cờ thấy bọn họ gặp nhau, bị bọn họ phát hiện nên mới thành ra tình cảnh ban nãy.”
“Chỉ là thấy bọn họ gặp nhau thôi à?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, rõ ràng là không tin chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Khóe miệng Tống Vy giật giật: “Đúng là không gạt được tổng giám đốc Đường. Được rồi, tôi còn nghe được họ nói chuyện với nhau nữa.”
“Họ nói gì?”
Tống Vy bóp dẹp ly nước duy nhất trong phòng rồi ném vào thùng rác: “Tin rúng động đấy. Hóa ra Tống Huyền vốn không phải là con gái của Tống Huy Khanh, mà là con gái của hai người họ.”
“Của Tô Thu và Lâm Quốc Thần?” Đôi đồng tử đen tuyền của Đường Hạo Tuấn cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Phải, chính Tô Thu nói thế, hẳn là sự thật rồi.” Tống Vy gật đầu: “Tôi vẫn luôn tưởng là Tô Thu và Lâm Quốc Thần chỉ mới quen nhau mấy năm gần đây thôi, không ngờ đã dây dưa với nhau từ tận hơn hai mươi năm trước. Bà ta mang thai Tống Huyền rồi lại cho Tống Huy Khanh đổ vỏ.”
Nhắc đến cũng nực cười biết mấy, vì mẹ con Tô Thu mà Tống Huy Khanh đã thẳng tay đuổi cổ vợ cả cùng hai đứa con máu mủ của mình ra ngoài, rồi lại nâng niu, chiều chuộng con gái của người khác như bảo bối.
Liệu rằng khi biết được hết tất cả những chuyện này, Tống Huy Khanh có tức đến mức ngất luôn tại chỗ không đây.
Nhìn thấy nỗi vui mừng trên sự đau khổ của người khác ánh lên trong mắt Tống Vy, Đường Hạo Tuấn cũng đoán ra được cô đang nghĩ gì. Đôi môi mỏng cũng không khỏi nhếch lên: “Em định nói cho Tống Huy Khanh biết à?”
“Tất nhiên rồi.” Tống Vy gật đầu, khuôn mặt ngay lập tức nhuốm lên sự lạnh giá: “Nhưng không phải là bây giờ. Đợi đến khi mẹ tôi quay về, tôi sẽ để mẹ nói cho ông ta biết.”
Cô vĩnh viễn không thể nào quên được cái ngày bảy năm trước ấy, khi mẹ cô vất vả nấu cả bàn thức ăn, muốn cùng Tống Huy Khanh kỷ niệm hai mươi năm ngày kết hôn của họ.
Cũng chính ngày hôm ấy, Tống Huy Khanh đã đưa hai mẹ con Tô Thu vào nhà họ Tống, khiến mẹ tức đến mức ngất lịm tại chỗ, Tiểu Kim cũng phát bệnh tim, suýt chút nữa đã không qua khỏi.
Khi Đường Hạo Tuấn biết Tống Vy định làm như thế vì muốn để cho Lưu Mộng tự tay trả thù Tống Huy Khanh, anh chỉ gật đầu mà không nói thêm gì.
“À phải rồi, tổng giám đốc Đường, tôi quên hỏi, sao anh lại ở đây?” Tống Vy nhìn anh, lúc này mới sực nhớ ra.
Đường Hạo Tuấn chỉnh lại tay áo: “Anh đến ghi hình phỏng vấn cho một chuyên mục.”
“Ra là thế.” Tống Vy gật đầu ra chiều đã hiểu, cô dời tầm mắt về phía cửa: “Nhóm bảo vệ ấy chắc cũng đi rồi nhỉ?”
Đường Hạo Tuấn đi đến trước mặt cô, dưới ánh nhìn chăm chú đầy ngờ vực của cô, anh bất thình lình khom người, nắm lấy vạt váy cô rồi xé toạc ra.
Nghe tiếng váy bị xé đánh xoẹt khiến Tống Vy sững sờ, cảm thấy người mình lạnh toát. Mãi một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại, cất tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Đường, anh đang làm gì vậy?”
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.