CHƯƠNG
Những ngày qua, họ đã cùng tiến cùng lùi, cô đã hình thành thói quen sống chung với anh như thế. Điều quan trọng nhất là, mỗi lần cô gặp khó khăn thì anh luôn luôn là người đầu tiên xuất hiện, giúp đỡ cô, bảo vệ cô.
Cho nên, cô muốn thử với anh một lần. Chỉ là cô không biết anh có hiểu rằng, cô hôn anh chính là lời đồng ý cho việc cả hai ở bên nhau không.
“Vy Vy!” Đang suy tư thì Giang Hạ đẩy cửa tiến vào.
Tống Vy lập tức ưỡn thẳng lưng, bỏ tay khỏi mặt, ngồi ngay ngắn nhìn cô ấy: “Sao thế?”
Giang Hạ sinh nghi, nheo mắt lại: “Tớ còn tính hỏi cậu làm sao đấy. Tớ vừa đến là cậu đã chỉnh đốn lại tư thế, mặt thì đỏ như gấc, rõ rành rành là có tật giật mình. Đừng nói là khi nãy cậu đang làm chuyện xấu xa gì nhé?”
“Làm gì có chuyện đấy.” Tống Vy tức giận trừng cô ấy: “Thôi được rồi, cậu tìm tớ có việc gì không?”
“À thì, đây là bản phác thảo mẫu thiết kế, cậu nhìn thử xem có cần sửa đổi gì không.” Giang Hạ đưa đến một chồng thiết kế.
Tống Vy vươn tay nhận lấy: “Được, tớ biết rồi.”
“Ngoài ra thì, còn một việc nữa.” Giang Hạ đặt hai tay lên bàn làm việc của cô.
Tống Vy giương mắt nhìn cô ấy: “Chuyện gì thế?”
“Có một tờ tạp chí thời trang đang chọn lựa trang phục cho trang bìa của họ, chúng ta có định tham gia hay không?” Giang Hạ hỏi.
Tống Vy vừa sàng lọc các bản thiết kế vừa hỏi: “Tạp chí nào thế?”
“Mỹ nhân trang, thuộc dòng tạp chí thời trang trung cấp trong giới thời trang.” Giang Hạ nhún vai nói.
Dòng trung cấp nghĩa là không quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ, thường sẽ thuê những người mẫu ít danh tiếng hơn hoặc những ngôi sao tuyến ba, tuyến bốn chụp hình.
Tống Vy đặt bản thiết kế xuống: “Tớ có nghe nói về Mỹ nhân trang này rồi, cũng khá ổn, nhưng mấy người lãnh đạo quá bảo thủ, trang phục được chọn trong mỗi lần chụp hình quá khuôn phép, không phù hợp với thẩm mỹ của tớ, nên tớ không tham gia đâu. Để cho mấy người Tiểu Lệ đi, phong cách thiết kế của họ khá phù hợp đấy.”
“Được, vậy tớ đi nói cho bọn họ biết.” Giang Hạ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tống Vy lại cúi đầu tiếp tục xem những bản thiết kế còn lại.
Đợi tới khi xem bản thiết kế xong thì cũng đã đến lúc tan làm.
Tống Vy gửi bản thiết kế đã chỉnh sửa đi, tắt máy tính rồi đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đến trường mẫu giáo đón con.
Nhưng ngay khi cô vừa rời khỏi cửa phòng làm việc thì điện thoại trong túi xách chợt reo lên.
Tống Vy vẫn tiếp tục đi về phía thang máy, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra.
Cô lấy điện thoại ra, thấy là thám tử gọi đến thì lập tức trả lời: “A lô.”
“Cô Tống, tôi đã lấy được sợi tóc cô cần rồi.” Thám tử nói lớn trong điện thoại.
“Nhanh như vậy cơ à?” Tống Vy kinh ngạc mở miệng.
Thám tử cười: “Bọn họ không phải là những người có địa vị cao gì nên muốn lấy được tóc cũng không tốn nhiều công sức.”
“Thì ra là thế, tôi biết rồi, anh ở đâu, tôi tới tìm anh.” Tống Vy nói rồi nhấn nút thang máy.
Thám tử nhanh chóng báo địa chỉ cho cô.
Tống Vy suy nghĩ rồi nhíu mày, đây không phải là quán cà phê ngay dưới lầu sao?
Hóa ra là anh ta đã đến đây rồi.