CHƯƠNG
Nhưng Tống Hải Dương không làm theo, lôi cô bé ra khỏi bếp.
Tống Hải Dương nhìn về phía Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cười cười: “Ba mẹ cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi!”
Vừa dứt lời cậu bé liền đóng cửa phòng bếp lại.
Hai đứa bé tới cũng nhanh mà đi cũng vội, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn quay qua nhìn nhau.
Một lúc sau Tống Vy đẩy anh ra, đỏ mặt trừng anh: “Tại anh cả đấy, bị hai đứa bé thấy rồi.”
“Thấy thì thấy thôi.” Đường Hạo Tuấn nói vậy rồi sửa tóc lại giúp cô, giọng điệu ôn hòa.
Tống Vy chui ra khỏi ngực anh: “Được rồi, anh đi ra ngoài đi, em còn chưa rửa xong bát kìa.”
“Để anh giúp em.” Đường Hạo Tuấn nói rồi bắt đầu xắn tay áo lên.
Tống Vy nhìn cánh tay cường tráng của anh, cô không từ chối, đưa cho anh cái khăn sạch: “Anh lau khô nước trong bát cho em rồi cất vào tủ là được.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, tỏ ý anh biết phải làm thế nào.
Hai người một người rửa một người lau, chẳng mấy chốc mà đã làm xong việc.
Sau đó một trước một sau đi ra khỏi phòng bếp, hai đứa trẻ đang ngồi trên thảm trong phòng khách chơi xếp gỗ, nghe thấy tiếng bước chân liền khựng tay lại, nhìn về phía hai người.
Đối mặt với hai đôi mắt to tròn đang nhìn mình chăm chú, khóe miệng Tống Vy không khỏi run rẩy.
“Mẹ.” Tống Dĩnh Nhi đột nhiên bỏ khối gỗ trong tay ra đứng dậy, chạy tới chỗ Tống Vy, nắm tay Tống Vy, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn rồi hỏi: “Vừa rồi ba mẹ ăn gì đó, anh trai không chịu nói cho con biết.”
Cô bé lại hỏi một lần nữa cho thấy đam mê với việc ăn uống của cô bé lớn đến mức nào.
Tống Hải Dương không khỏi trợn trắng mắt: “Cái đồ tham ăn này!”
“Hải Dương, sao lại nói như vậy với em gái?” Tống Vy mím môi, nhẹ giọng trách cậu bé. Sau đó cô cúi đầu nhìn ánh mắt tò mò của con gái, đỏ mặt ho khan: “Mẹ và… ba không ăn cái gì hết.”
Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng “ba” này, tâm trạng rất tốt, khóe môi cũng cong lên.
Mặc dù hai đứa trẻ đã gọi anh là ba từ lâu rồi, nhưng mỗi lần cô nói chuyện với con về anh đều gọi anh là chú Đường.
Bây giờ cô đổi cách gọi có nghĩa là cô đã thực sự chấp nhận anh.
“Con không tin!” Tống Dĩnh Nhi mím chặt cái miệng nhỏ nhắn: “Vừa rồi rõ ràng miệng ba mẹ để đối diện nhau mà…”
Cô bé còn chưa nói hết lời đã bị Tống Hải Dương chạy tới che miệng lại: “Được rồi, món ba mẹ ăn chỉ có người lớn mới ăn được, trẻ con không ăn được đâu.”
Tống Dĩnh Nhi chớp mắt, như đang hỏi “thật sao?”.
Tống Hải Dương nghiêm túc gật đầu.
Tống Vy che môi cười.
Quả nhiên vẫn là trẻ con thích hợp đối phó với trẻ con nhất.
Tống Dĩnh Nhi tin lời Tống Hải Dương, mí mắt thất vọng cụp hẳn xuống.
Lúc này Tống Hải Dương mới buông cô bé ra: “Đi, trong phòng có kẹo mút, anh lấy cho em.”
“Hay quá.” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ.
Hai đứa bé tay cầm tay trở về phòng.
Phòng khách yên tĩnh trở lại, Tống Vy quay đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường…”
“Còn gọi anh là Tổng giám đốc Đường à?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, nhìn cô như cười như không.