CHƯƠNG
Tống Vy nghe ra được ý khoe khoang trong giọng điệu của cô ta, khóe miệng run rẩy: “Hóa ra là vậy, chiều cao thân hình cậu đều có cả, rất phù hợp làm người mẫu, chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn nhé.” Hàn Thư làm như lơ đãng sờ cái túi treo trên cánh tay: “Còn cậu thì sao? Bây giờ cậu đang làm gì vậy, vẫn làm nhà thiết kế trang phục à?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Hàn Thư che miệng cười khinh thường: “Xem ra cậu sống cũng chẳng ra sao nhỉ?”
“Ồ?” Tống Vy nhướn mày: “Là thế nào?”
“Nổi tiếng ấy, tôi chưa từng nghe nói về cậu trong giới thời trang.”
Hàn Thư đi xung quanh Tống Vy một vòng, trong mắt toàn là sung sướng khi cao hơn người khác một bậc: “Cậu nói xem năm đó ở Đại học thành phố Giang, cậu là thiên tài nổi tiếng khoa thiết kế trang phục, sao giờ lại thành ra thế này chứ. Hay là cậu cầu xin tôi đi, cầu xin cho tôi vui vẻ rồi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một nhà thiết kế nổi tiếng, để họ chỉ bảo cậu, thấy thế nào?”
Nói xong, cô ta nhìn chăm chú vào Tống Vy, đợi Tống Vy lên tiếng.
Chỉ cần Tống Vy mở lời, cô ta sẽ có thể dẫm cô gái trời ban khiến cô ta vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ năm đó dưới chân.
Tống Vy nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Hàn Thư, biết cô ta cố ý gây sự, ánh mắt lạnh lùng, đang định cất lời.
Giang Hạ đột nhiên đi từ đằng trước tới với vẻ mặt phẫn nộ, che chắn Tống Vy đằng sau: “Nực cười, cái loại người mẫu nhỏ như gà rừng vô danh mà thôi, thế mà cũng dám lên tiếng à!”
“Người… người mẫu nhỏ như gà rừng vô danh?” Hàn Thư trợn trừng hai mắt, nhìn Giang Hạ với vẻ không dám tin: “Cô dám nói tôi như vậy?”
“Tôi nói sai à?” Giang Hạ khinh thường nhìn cô ta: “Chẳng qua chỉ được chụp bìa cho vài tạp chí thôi mà, thực sự nghĩ mình là siêu mẫu đấy à, còn giới thiệu nhà thiết kế cho người khác nữa, cô quen được mấy nhà thiết kế mà đòi ra vẻ ở đây.”
Nói rồi, Giang Hạ liếc mắt khinh thường một cái: “À, tôi quên mất, cô làm gì đã vào giới. Mấy nhà thiết kế mà cô quen chắc cũng chưa vào trong giới ấy nhỉ. Nên cô cứ giữ lấy mấy nhà thiết kế chưa vào giới này lại mà dùng đi, đừng giới thiệu cho người khác, đỡ mất mặt.”
“Cô… cô…” Hàn Thư chỉ vào người Giang Hạ, tức tới run người, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Giang Hạ hất tay Hàn Thư ra: “Cô cái gì mà cô? Phiền cô uốn lưỡi cho thẳng rồi mới nói có được không?”
“Phì!” Thấy Hàn Thư bị bạn thân móc mỉa cho như vậy, Tống Vy không nhịn được cười.
Tiếng cười của cô khiến Hàn Thư không thể chấp nhận được, siết chặt nắm tay hét lên the thé: “Cô cười cái gì?”
“Sao thế, cô tưởng cô là ai mà người khác không được cười?” Hai tay Giang Hạ chống eo.
Hàn Thư không nói lại được cô ấy, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, trông rất buồn cười.
Cuối cùng, Hàn Thư hung hăng trừng Tống Vy và Giang Hạ một cái, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Nhưng trước khi đi, cô ta còn không quên để lại lời đe dọa: “Cứ đợi đấy, tôi sẽ không tha cho các cô đâu.”
“Chậc, nói cứ như chúng ta sẽ tha cho cô ta vậy!” Giang Hạ chắt lưỡi khinh thường, sau đó quay người lại nhìn Tống Vy: “Vy Vy, ban nãy cô ta không làm gì cậu chứ?”
“Không.” Tống Vy lắc đầu.
Giang Hạ thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, sau này nếu có gặp cô ta thì cứ chửi thẳng mặt luôn, không cần nể nang cô ta làm gì.”
Tống Vy bật cười “ừ” một tiếng: “Tớ biết rồi, nhưng mà Giang Hạ này, cậu có thù với cô ta hả?”
Cô hếch mặt về phía Hàn Thư rời đi.