CHƯƠNG
Lâm Giai Nhi gật đầu: “Đúng vậy, lần trước ở trong phòng bệnh, vì chuyện cô và Hạo Tuấn ở bên nhau mà tôi đã nổi nóng với cô, cô Tống, cô có thể tha thứ cho tôi không?”
Tống Vy khẽ day huyệt thái dương, thấy hơi đau đầu: “Cô Tống, cô không cần phải vậy đâu, chuyện lần trước tôi đã quên lâu rồi.”
“Nói vậy là, cô tha thứ cho tôi rồi?” Đôi mắt Lâm Giai Nhi sáng lên, dáng vẻ như rất vui mừng.
Khóe môi Tống Vy run rẩy, “ừ” một tiếng.
“Cảm ơn cô Tống, cô đúng là một người khoan dung. Vậy tôi cúp máy đây, cô và Hạo Tuấn phải tốt đẹp nhé, chúc hai người hạnh phúc, tạm biệt!”
Dứt lời, Lâm Giai Nhi lập tức cúp máy.
Tống Vy bỏ điện thoại trên tai xuống, ném lên đầu giường cười nhạo một tiếng.
Thử thách? Cô có ngốc mới tin!
Có điều, dù Lâm Giai Nhi muốn làm gì thì cô vẫn sẽ nói câu đó. Trừ phi Đường Hạo Tuấn chủ động đề nghị chia tay, nếu không cô sẽ không rời đi.
Nghĩ vậy, Tống Vy ngáp một cái rồi co người lại, kéo chăn đắp lên, ngửi mùi bạc hà thoang thoảng trên chăn, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại thì đã là buổi tối rồi.
Tống Vy mở mắt, đập vào mắt là ánh đèn chiếu ở đầu giường, ánh đèn mờ ảo, không hề chói mắt. Vì vậy mắt cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
“Dậy rồi à?” Tống Vy vừa mới chống người ngồi dậy từ trên giường thì đã nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn qua, thấy Đường Hạo Tuấn ngồi ở sô pha đối diện giường, đang lắc lư một ly rượu vang đỏ.
“Ừ, anh về khi nào thế? Ở trong phòng suốt sao?” Tống Vy sửa sang lại đầu tóc.
Đường Hạo Tuấn đặt rượu vang xuống, đứng dậy đi tới: “Về một lúc rồi, nghe dì Vương nói em đang ngủ bèn lên xem xem.”
“Em ngủ bao lâu, mấy giờ rồi?” Tống Vy khẽ lắc đầu.
Đầu cô lúc này không còn choáng nữa, nhưng tinh thần vẫn chưa tốt lên, dù sao cũng vừa mới dậy.
Đường Hạo Tuấn đưa quần áo cho cô, sau đó nhìn đồng hồ: “Tám giờ rồi.”
“Muộn thế rồi sao?” Tống Vy ngạc nhiên.
Không ngờ cô lại ngủ lâu như vậy.
Chẳng trách bên ngoài trời đã tối rồi.
Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy chân Tống Vy, một tay cầm dép nhung trên mặt đất lên, muốn đi cho cô.
Tống Vy thấy vậy, mặt khẽ đỏ lên, có chút không quen muốn thụt chân lại: “Để em tự đi.”
Cô lí nhí nói.
Đường Hạo Tuấn nắm lấy cổ chân cô không buông: “Được rồi, thả lỏng người nào, em thay quần áo trước đi, không đói à?”
Tống Vy sờ bụng: “Đúng là có hơi đói.”
“Thế thì được, nhanh lên một chút.” Dứt lời, Đường Hạo Tuấn đã đi một chiếc dép lên cho cô.
Đã đi một chiếc rồi, đi thêm chiếc nữa cũng không sao.
Tống Vy dứt khoát nhận lệnh, tùy anh đi.