CHƯƠNG
Ngay sau đó, Đường Hạo Tuấn nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Tống Vy có hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại, choàng tay lên cổ anh, bắt đầu đáp lại nụ hôn.
Đường Hạo Tuấn cảm nhận được, trong mắt ánh lên ý cười, nụ hôn càng nồng nhiệt hơn, tới khi Tống Vy có chút khó thở, anh mới buông cô ra.
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn lau vệt nước trên khóe môi, nắm tay cô đi về phía cửa biệt thự.
Tống Vy tức giận nhìn phía sau gáy anh: “Môi em sưng đỏ lên cả rồi.”
Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua môi cô: “Không sao, sẽ hết thôi.”
“Hừ!” Tống Vy bĩu môi, không thèm để ý tới anh.
Một tiếng sau, tới nhà họ Tống.
Chú Lưu, quản gia của Tống Huy Khanh đã đợi sẵn ở cửa, chờ Đường Hạo Tuấn tới.
Thấy xe của Đường Hạo Tuấn thì vội vàng tiến lên nghênh đón, còn tự mình mở cửa xe: “Tổng giám đốc Đường, anh tới rồi.”
Đường Hạo Tuấn cũng không để ý tới ông ta, xuống xe đóng cửa lại, đi tới phía ghế phụ.
Chú Lưu nghi hoặc nhìn anh.
Lẽ nào trong xe còn có người khác?
Rốt cuộc là người nào có mặt mũi lớn như vậy, khiến tổng giám đốc Đường phải đích thân mở cửa xe.
Đang mải suy nghĩ thì người trong xe đã bước xuống.
Sau khi thấy rõ diện mạo cô, chú Lưu kinh ngạc lắp ba lắp bắp: “Cô… cô hai?”
Không ngờ người trong xe lại là Tống Vy.
Sao cô và tổng giám đốc Đường lại ở cùng nhau?
Tống Vy nhìn vẻ mặt kinh ngạc của chú Lưu, biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì, chắc chắn là đang suy đoán quan hệ của cô và Đường Hạo Tuấn.
“Chú Lưu, lâu rồi không gặp.” Tống Vy hờ hững cười, khoác tay Đường Hạo Tuấn.
Chú Lưu thấy hành động của cô, sao còn có thể không hiểu.
Hai người, rõ ràng là một đôi!
Chú Lưu cười vô cùng gượng ép: “Cô hai, đã lâu không gặp, mời vào trong ạ.”
Đường Hạo Tuấn nâng cằm, dẫn Tống Vy vào biệt thự.
Khi Tống Vy đi còn quay lại nhìn thoáng qua chú Lưu.
Cô còn tưởng ông ta sẽ hỏi quan hệ của cô và Đường Hạo Tuấn.
Không ngờ là cô nghĩ nhiều rồi.
Đi vào biệt thự, bên trong đã có rất nhiều khách mời tới, già trẻ gái trai đều có cả.
Những người này tới, cũng xem như là nể mặt Tống Huyền.
“Tổng giám đốc Đường, cô hai, hai người ngồi đợi chút, tôi đi nói với ông chủ một tiếng.” Chú Lưu dẫn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn tới một chỗ, ý bảo hai người ngồi xuống trước.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng không khách khí, ngồi xuống.
Chú Lưu vội vàng lên tầng, vào phòng sách thông báo cho Tống Huy Khanh.
Tống Huy Khanh nhanh chóng đi xuống, thấy hai người ngồi bên nhau, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nhưng rất nhanh, sự phức tạp này đã bị ông ta thu lại, mang theo nụ cười hiền từ đi tới: “Hạo Tuấn, Vy Vy, các con tới rồi.”
Tống Vy bị giọng điệu nhẹ nhàng này của Tống Huy Khanh khiến cả người nổi da gà, không khỏi rùng mình một cái.
“Lạnh à?” Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn cô.
Tống Vy lắc đầu: “Không phải, thấy ghê tởm thôi.”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, lập tức hiểu ra vì sao cô ghê tởm, khẽ cười một tiếng.
Tống Huy Khanh cũng biết Tống Vy nói mình ghê tởm, trong lòng tức giận, nhưng nghĩ tới lời chú Lưu, ông ta lại đè nén nỗi giận này xuống.
Huyền Nhi đã không còn rồi, nửa đời sau của ông ta, chỉ có thể dựa vào Tiểu Kim và con nhóc chết tiệt Tống Vy này thôi.
Quan trọng là, con nhóc chết tiệt này đã ở bên Đường Hạo Tuấn, ông ta không thể đắc tội được, chỉ có thể lấy lòng.