CHƯƠNG
Vì sao anh không thể tra được gì về ba ruột của hai đứa trẻ.
Tống Vy cảm nhận được ánh mắt của Đường Hạo Tuấn, bỗng chốc có chút khó xử, rõ ràng là Lâm Giai Nhi đang cố ý ép cô nói.
Nhưng cô lại không thể nói được, bởi vì cô hoàn toàn không có ý định nói ra chân tướng vào lúc này.
Cô và Đường Hạo Tuấn vừa ở bên nhau chưa được bao lâu, tình cảm chưa ổn định, sao cô có thể nói được.
“Sao thế, cô Tống khó xử lắm sao?” Lâm Giai Nhi thấy Tống Vy chần chừ mãi không nói, trong mắt lóe lên ánh sáng kì lạ.
Tống Vy đứng dậy, cúi đầu để người khác không thấy rõ được vẻ mặt
cô: “Xin lỗi cô Lâm, chuyện liên quan tới ba ruột hai đứa trẻ, tôi tạm thời không muốn nhắc tới nhiều, thất lễ trước nhé.”
Dứt lời, cô cất bước rời khỏi sofa, đi lên trên tầng.
Đường Hạo Tuấn nhìn theo bóng lưng cô, bờ môi mỏng mím lại, ánh mắt càng thêm sâu thẳm như giếng.
Lâm Giai Nhi thấy anh quan tâm Tống Vy như vậy, đôi mắt híp lại, sau đó cắn môi, gượng gạo cười nói: “Đường Hạo Tuấn, có phải tôi nói sai rồi không, nhắc tới nỗi đau trong lòng cô Tống à?”
Đường Hạo Tuấn thu lại tầm mắt chuyển sang cô ta: “Được rồi, cậu về bệnh viện trước đi.”
“Nhưng tôi mới tới chưa được bao lâu.” Lâm Giai Nhi chu môi, có chút không muốn.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Bây giờ vẫn chưa tới lúc cậu được xuất viện, rời bệnh viện quá lâu không tốt cho cậu, tôi đưa cậu về.”
Lâm Giai Nhi cũng vịn sofa đứng dậy: “Hạo Tuấn, tôi đã sắp xuất viện rồi. Sau khi tôi xuất viện, có thể ở lại chỗ cậu không?”
Cô ta mong đợi nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Ở chỗ tôi?”
“Đúng!” Lâm Giai Nhi gật đầu.
Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn hơi hé: “Không phải tôi đã chuyển tên biệt thự nhà họ Lâm sang cho cậu rồi sao?”
“Tôi không muốn ở một mình.” Lâm Giai Nhi túm lấy cánh tay Đường Hạo Tuấn lắc lư mấy cái: “Ba mẹ tôi đều không còn nữa, một mình tôi nhìn cả tòa biệt thự đó như vậy, sẽ tức cảnh sinh tình mất. Hạo Tuấn, chắc cậu có thể hiểu tôi đúng không?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, dường như nhớ tới điều gì đó, rút cánh tay ra: “Tôi biết rồi, đợi cậu xuất viện tôi sẽ sắp xếp phòng cho cậu.”
“Cảm ơn Hạo Tuấn.” Lâm Giai Nhi vui vẻ mỉm cười.
Đường Hạo Tuấn đỡ cô ta, đi ra bên ngoài biệt thự.
Ở trên tầng, Tống Vy đứng ở ban công nhìn hai người rời đi, trong lòng cũng có chút ghen tuông.
Nhưng sự ghen tuông này tới nhanh, mà đi cũng nhanh.
Dù sao thì cô cũng hiểu được, cơ thể Lâm Giai Nhi như thế này, Đường Hạo Tuấn không tự mình đưa về thì cũng không yên tâm.
“Mẹ ơi, mẹ đang nhìn ba và dì Lâm kia à?” Không biết Tống Hải Dương tới từ khi nào, đang đứng bên cạnh Tống Vy, đột nhiên cất lời hỏi.
Tống Vy kinh ngạc: “Dì Lâm? Bé cưng, con biết cô ấy à?”
Hình như cô chưa từng giới thiệu về Lâm Giai Nhi với hai đứa trẻ mà.
CHƯƠNG
Tống Hải Dương gật cái đầu nhỏ: “Biết ạ, lần đó trong phòng bệnh của ba nuôi, con nghe thấy giọng nói của cô ấy.”
Hóa ra là vậy.
Tống Vy hiểu ra, hơi nâng cằm lên: “Đúng vậy, cô ấy là dì Lâm vừa nãy.”
“Quan hệ giữa dì ấy và ba rất tốt ạ?” Tống Hải Dương ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại hỏi.
Tống Vy chần chừ một lúc rồi “ừ” một tiếng: “Là thanh mai trúc mã.”
“Ồ.” Tống Hải Dương siết nắm đấm nhỏ, tỏ vẻ đã biết.
Nhưng giây sau, cái miệng nhỏ của cậu lại bĩu ra: “Con không thích dì đó.”
“Vì sao?” Tống Vy nhìn cậu.
Nếu như cô nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ hai Hải Dương nói không thích Lâm Giai Nhi rồi.
Lần thứ nhất cũng là ở phòng bệnh của Kiều Phàm.
Tống Hải Dương nhìn ra bên ngoài: “Cái dì đó không phải người tốt. Ban nãy lúc ở dưới tầng, ánh mắt dì đó nhìn con và Dĩnh Nhi rất lạnh lẽo, rất chán ghét. Dì ấy ghét con và Dĩnh Nhi.”
Nghe thấy lời này, Tống Vy lại không cảm thấy bất ngờ mấy, chỉ ngồi xuống ôm cậu bé vào trong lòng: “Rất bình thường thôi, bởi vì dì đó thích ba, cho nên mới không thích các con.”
Tống Hải Dương ngoan ngoãn dựa vào trong lòng cô: “Hóa ra là vậy, nhưng con cũng không thích ba gần gũi với dì đó.”
Tống Vy xoa đầu cậu bé: “Được rồi, đây là chuyện của người lớn, con là trẻ con, đừng có lo lắng làm gì, đi chơi với em gái đi, lát nữa giáo viên tới rồi.”
Hôm qua Đường Hạo Tuấn đã tìm được giáo viên giảng dạy học cho Tống Hải Dương rồi.
Hôm nay bắt đầu chính thức dạy học, hy vọng cậu nhóc có thể kiên trì.
Tống Hải Dương chạy về phòng tìm Tống Dĩnh Nhi.
Tống Vy không ở lại ban công lâu, dù sao cũng hơi lạnh, đứng một lúc thì về phòng.
Lúc này, dì Vương đi lên gọi xuống ăn cơm.
Tống Vy dẫn hai đứa trẻ xuống tầng ăn cơm, mà Đường Hạo Tuấn vẫn chưa về.
Đây là lần đầu tiên từ lúc ba mẹ con chuyển tới, ăn cơm không có Đường Hạo Tuấn, cảm thấy rất không quen.
Sau bữa cơm, giáo viên của Tống Hải Dương tới.
Tống Vy dẫn Tống Dĩnh Nhi ở trong phòng sách cùng nghe một lát, phát hiện thấy hơi đau đầu, vậy là bèn ra ngoài, chuẩn bị tắm rửa cho Tống Dĩnh Nhi đi ngủ.
Đợi tắm rửa cho Tống Dĩnh Nhi xong, cô đi ra thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô bên ngoài biệt thự.
“Mẹ ơi, ba về rồi à?” Tống Dĩnh Nhi vừa nằm lên giường đã hỏi.
Tống Vy đắp chăn cho bé: “Chắc vậy, con ngủ đi, mẹ đi xem xem.”
“Dạ.” Tống Dĩnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Vy hôn lên trán cô bé một cái, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, xuống dưới tầng.
Cô vừa xuống dưới tầng liền thấy Đường Hạo Tuấn đi vào phòng khách, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, lúc đi rõ ràng mặc áo vest, giờ lại không cánh mà bay.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tống Vy thoáng động, đoán chừng chiếc áo vest đó đang ở chỗ Lâm Giai Nhi rồi.