CHƯƠNG
Đường Hạo Tuấn nghe ra sự bất đắc dĩ của cô, ngồi thẳng lưng, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì thế?”
“Là thế này…” Tống Vy cũng không có ý giấu anh, nói ra chuyện vừa rồi.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không ngờ em lại là một người thích lo chuyện bao đồng như vậy đấy.”
Tống Vy có chút ngại ngùng cười: “Hết cách rồi, cô ấy là bạn em mà, trước đây cũng rất tốt với em, cô ấy bị bắt nạt, em không thể mặc kệ được.”
“Vy Vy…” Hạ Bảo Châu nắm tay lại, cảm động nhìn cô.
Đường Hạo Tuấn vuốt mũi: “Thế nên tình hình hiện giờ của cô ấy là không có cách nào kịp tới nơi huấn luyện đúng không?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn thở nhẹ một hơi: “Bảo Trình Hiệp liên lạc với phía sân bay, mua bổ sung cho cô ấy một vé khoang hạng nhất, nói là ý của anh.”
Khoang hạng nhất đã được anh bao hết rồi.
Anh có quyền quyết định đưa ai lên máy bay, sân bay cũng sẽ nể mặt anh.
Tống Vy nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp mở lớn lên, vui mừng vô cùng: “Hạo Tuấn, cảm ơn anh.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Mau lên, máy bay sắp cất cánh rồi.”
“Được, em sẽ nói với trợ lý Trình.”
Dứt lời, Tống Vy vội vàng ngắt điện thoại, truyền đạt lại ý của Đường Hạo Tuấn cho Trình Hiệp, trong lúc Hạ Bảo Châu còn đang nghi hoặc.
Trình Hiệp đáp lại một tiếng, vội vàng làm theo.
Sau khi anh ta đi, Hạ Bảo Châu nắm chặt tay Tống Vy, có chút không tin hỏi: “Vy Vy, có phải tớ có thể lên máy bay rồi không?”
“Đúng vậy.”
“Còn là khoang hạng nhất?”
“Không sai!”
“Tốt quá!” Hạ Bảo Châu vui mừng nhảy cẫng lên: “Vy Vy, cậu thật sự là quý nhân của tớ, tớ còn tưởng mình thật sự phải bỏ lỡ lần huấn luyện này rồi chứ, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu!”
Cô ấy ôm chầm lấy Tống Vy, ôm thật chặt, thân hình cô ấy cao gần một mét tám, Tống Vy bị ôm vào lòng, dáng người trông nhỏ nhắn lạ thường.
Tống Vy mỉm cười vỗ vỗ lưng cô ấy: “Được rồi, người cậu cần phải cảm ơn không phải tớ mà là người nói chuyện điện thoại với tớ kìa. Nếu không phải có anh ấy, tớ cũng thật sự không có cách nào.”
“Đúng đúng đúng, cậu nhắc tớ mới nhớ.” Hạ Bảo Châu buông Tống Vy ra: “Vy Vy, anh ấy là bạn trai cậu sao?”
“Ừ!” Tống Vy mỉm cười thừa nhận.
Hạ Bảo Châu chúc phúc: “Vậy thì thật sự chúc mừng cậu, Vy Vy.”
“Cảm ơn.” Tống Vy đáp lại.
Lúc này Trình Hiệp đã trở lại, trong tay cầm một tấm vé máy bay hạng nhất.
Anh ta đưa vé máy bay cho Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu vội vàng nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn trợ lý Trình.”
“Không cần khách sáo, đi theo tôi.” Trình Hiệp xua tay, tỏ ý không cần cảm ơn.
Hạ Bảo Châu khoác tay Tống Vy, kéo theo hành lý đi qua cửa VIP.
CHƯƠNG
Lối đi trống trải không một bóng người, Hạ Bảo Châu không khỏi cảm khái: “Đây là lần đầu tiên tớ đi cửa VIP đấy, không ngờ cửa VIP lại dài như vậy.”
Tống Vy mỉm cười: “Sau này cậu trở thành siêu mẫu quốc tế thì sẽ thường xuyên được đi.”
“Thế thì còn lâu.” Hạ Bảo Châu nhún vai: “Giờ tớ còn chưa nghĩ tới trở thành siêu mẫu quốc tế gì đó đâu, trước tiên hoàn thành buổi huấn luyện đã rồi tính tiếp. Tớ nghe công ty nói, người mẫu có thành tích huấn luyện vượt trội là sẽ có cơ hội đi catwalk một lần, tớ nhất định phải giành được.”
“Cố lên, tớ ủng hộ cậu.” Tống Vy nắm chặt tay cổ vũ cô ấy.
Hạ Bảo Châu gật đầu thật mạnh: “Tớ sẽ làm việc.”
Trong lúc nói chuyện đã tới máy bay.
Ba người lần lượt lên máy bay.
Đường Hạo Tuấn ở khoang hạng nhất, mà tới khoang hạng nhất thì sẽ phải đi qua khoang phổ thông và khoang thương gia.
Khi ba người sắp đi tới khoang phổ thông và khoang thương gia, Hàn Thư đeo kính râm, ngồi ở bên lối đi, đột nhiên thấy Tống Vy và Hạ Bảo Châu đang đi qua, vội vàng kinh ngạc gọi người lại: “Đứng lại!”
Tống Vy và Hạ Bảo Châu nghe ra giọng của Hàn Thư, dừng lại.
“Cô có chuyện gì sao?” Hạ Bảo Châu đứng chắn trước Tống Vy, nhìn Hàn Thư với vẻ chán ghét.
Hàn Thư tháo kính râm xuống: “Sao cô lên được máy bay?”
“Đương nhiên là đi lên rồi, lẽ nào tôi còn bay lên được à?” Hạ Bảo Châu khinh thường liếc mắt một cái.
Tống Vy ở phía sau không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Trình Hiệp nhìn Tống Vy: “Nhà thiết kế Tống, bọn họ…”
Tống Vy lắc đầu: “Không sao, anh tới nói với Hạo Tuấn một tiếng, lát nữa chúng tôi sẽ qua.”
“Được.” Trình Hiệp gật đầu, vén rèm đi vào khoang thương gia.
Hàn Thư đứng lên, giọng nói chói tai: “Ý tôi là, sao cô có tiền mua vé máy bay, lẽ nào cô dùng tiền thuê khách sạn?”
“Đây không phải chuyện của cô, tôi chỉ có thể nói với cô, tiền khách sạn tôi sẽ không trả thiếu một đồng, cô ấy à, cứ từ từ một mình tận hưởng khoang phổ thông đi.”
Dứt lời, Hạ Bảo Châu cười khẩy phất tay với cô ta: “Chị đây ngồi khoang hạng nhất rồi!”
“Khoang hạng nhất?” Hàn Thư sửng sốt, nắm chặt lấy kính râm: “Sao cô có thể ngồi khoang hạng nhất?”
“Vì tôi có Vy Vy.” Hạ Bảo Châu khoác vai Tống Vy.
Tống Vy hờ hững nhìn thoáng qua Hàn Thư: “Được rồi Bảo Châu, chúng ta đi thôi, đứng ở đây chắn đường mất.”
“Được.” Hạ Bảo Châu đáp lại một tiếng, buông tay xuống, sau đó đi theo cô vào khoang thương gia.
Hàn Thư đứng yên tại trận, trơ mắt nhìn về hướng hai người rời đi, trong lòng tràn đầy tức giận và đố kỵ.
Vừa mới ban nãy cô ta còn đang cười nhạo Hạ Bảo Châu không có tiền mua vé, sẽ bị khai trừ khỏi buổi huấn luyện.
Không ngờ một lát sau, người ta có thể ngồi khoang hạng nhất ngờ Tống Vy!
Càng nghĩ càng tức, Hàn Thư không kìm được mà giậm chân một cái, sau đó ngồi xuống.
Bên kia, Tống Vy dẫn Hạ Bảo Châu đi vào khoang hạng nhất.
Hạ Bảo Châu có chút căng thẳng.