Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

chương 510-511-512

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy, ánh mắt trở nên tối tăm.

Tuy anh biết, lúc đó cô và Kiều Phàm không thật sự yêu nhau, chỉ đóng giả thân phận bạn gái của Kiều Phàm, tham gia hôn lễ của anh Hill mà thôi.

Nhưng trong lòng anh vẫn thấy không thoải mái. Dù sao thì, trong mắt người khác, vẫn là cô và Kiều Phàm từng yêu nhau.

Mercedes cũng bị lời nói của Annie làm cho kinh ngạc, ngạc nhiên quan sát Tống Vy, cười như không cười nói: “Học trò yêu, hồi trước khi còn ở đây, thầy bảo em yêu đương em không yêu, không ngờ vừa về nước đã buông thả, yêu hẳn hai người luôn rồi.”

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn trầm xuống, trong lòng có chút ấm ức.

Rõ ràng anh là bạn trai đầu tiên của cô, nhưng trong miệng người khác lại thành người thứ hai!

Tống Vy cảm nhận được hơi lạnh từ trên người Đường Hạo Tuấn truyền tới, biết anh không vui, trong lòng kêu khổ không thôi.

Cuối cùng cô cũng cảm nhận được thế nào là lật xe.

Sớm biết cô và anh sẽ ở bên nhau thì lúc đó đã không tới tham gia hôn lễ cùng Kiều Phàm rồi.

Tống Vy chần chừ không đáp, Annie đã đợi đến mất kiên nhẫn, túm lấy tay cô: “Cô còn không mau nói đi! Cô và bác sĩ Kiều rốt cuộc là thế nào?”

“Annie!” Ông Hill thấy con gái động tay, vội vàng cất tiếng gọi, muốn bảo con gái buông tay.

Dù sao thì Đường Hạo Tuấn cũng đang ở đây.

Ông ta không muốn đắc tội với nhà họ Đường.

Có điều, chưa đợi Annie hiểu được lời nhắc nhở của ông Hill, Đường Hạo Tuấn đã bước lên trước một bước, kéo Tống Vy về bên cạnh mình, lạnh lùng nhìn Annie: “Cô ấy không phải người mà cô có thể động vào đâu!”

Thấy Đường Hạo Tuấn bảo vệ Tống Vy như vậy, Mercedes hài lòng gật đầu.

Annie có chút sợ hãi nhìn Đường Hạo Tuấn, nuốt nước miếng: “Các người, rốt cuộc đã làm gì bác sĩ Kiều rồi?”

“Chúng tôi chẳng làm gì Kiều Phàm cả. Tôi với Kiều Phàm chỉ chia tay nhau rồi thôi.” Tống Vy nhếch miệng, cười gượng một tiếng, đáp.

Kết quả, cô vừa mới dứt lời, cánh tay đã bị người đàn ông nhéo một cái đau điếng.

Tống Vy liếc nhìn anh, nhận ra anh đang tức giận vì cô không nói thật, nên nhân cơ hội trừng phạt cô.

Cô có chút bất đắc dĩ, thầm thở dài trong lòng.

Đâu phải cô không muốn giải thích, rằng lúc đó mình và Kiều Phàm thật sự không phải người yêu.

Nhưng cô không thể nói, nói ra rồi không phải vả mặt Kiều Phàm sao?

“Chia tay?” Annie sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, sự tức giận trên mặt biến mất, thay vào đó là tràn đầy vui mừng: “Hai người thật sự chia tay rồi sao?”

Tống Vy rút cổ tay ra khỏi tay Đường Hạo Tuấn, sau đó nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, lắc lư trên không trung nói: “Nếu không phải sự thật, sao tôi có thể ở bên tổng giám đốc Đường được chứ?”

Hành động đánh dấu chủ quyền này của cô đã thành công xua tan sự khó chịu trong lòng Đường Hạo Tuấn, sắc mặt u ám và ánh mắt lạnh lùng cũng nháy mắt đã tan đi, đầu mày buông lỏng, đôi môi mỏng cũng khẽ cong lên.

Thầy Mercedes tận mắt nhìn thấy, Tống Vy dỗ dành một người đàn ông đang tức giận như thế nào, không khỏi huýt sáo cảm thán.

CHƯƠNG

Thật sự không ngờ, học trò nhà mình lại giỏi dỗ dành đàn ông như vậy.

Sau khi xác nhận Tống Vy và Kiều Phàm đã chia tay, Annie kích động, không kìm được muốn nhảy dựng lên.

Nhưng cô ta vẫn nín nhịn, chỉ có đôi tay là đang nắm chặt lại, đè nén sự vui mừng trong lòng.

“Vậy hiện giờ bác sĩ Kiều thế nào rồi?” Annie hỏi tình hình hiện tại của Kiều Phàm, ra vẻ không hề hứng thú với việc sao Tống Vy và Kiều Phàm lại chia tay.

Tống Vy biết Annie thích Kiều Phàm, muốn ở bên Kiều Phàm.

Nếu không có Giang Hạ, cô nhất định sẽ ủng hộ.

Nhưng Giang Hạ thích Kiều Phàm, cô không thể nói thật với cô Annie này được.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tống Vy khẽ động, tươi cười trả lời: “Anh ấy rất tốt, giờ đang quen bạn gái mới.”

“Cô nói gì?” Vẻ mặt Annie lập tức ngây ra.

Đường Hạo Tuấn cũng khẽ nhướng mày, nhìn Tống Vy với ánh mắt sâu thẳm.

Trong lòng Tống Vy thầm nói một câu xin lỗi với Annie, cụp mi mắt xuống lặp lại lời vừa nói một lần nữa.

Sắc mặt Annie lập tức trở nên tái nhợt, cả người loạng choạng, chịu một đả kích lớn như vậy, cô ta muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cũng may có ông Hill đỡ nên mới tránh được hậu quả này, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi.

Tống Vy thậm chí còn có chút hối hận về lời nói vừa rồi.

Nhưng nói cũng đã nói rồi, cô chẳng thể thay đổi được.

“Xin lỗi thầy Mercedes, tôi đưa Annie về nghỉ ngơi trước, tối nay sẽ lại tới thăm ông.” Ông Hill đỡ Annie đang rầu rĩ thảm thương, sau đấy ngại ngùng cáo từ thầy Mercedes.

Thầy Mercedes gật đầu: “Được, tôi bảo người đưa hai ba con ông ra ngoài.”

Dứt lời, ông sắp xếp cho người giúp việc vừa rồi cùng xuống lầu tiễn hai ba con đi.

Mới đó mà trong phòng khách chỉ còn lại ba người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, cùng với thầy Mercedes.

Đường Hạo Tuấn kéo Tống Vy ngồi xuống sô pha: “Sao em lại nói Kiều Phàm có bạn gái mới?”

“Đúng vậy, thầy cũng muốn biết.” Mercedes ngồi xuống đối diện hai người.

Ông làm thầy của Tống Vy bao nhiêu năm qua, đương nhiên có thể nhìn ra, vừa rồi Tống Vy đang nói dối.

Có điều, là thầy của cô nên ông cũng không vạch trần.

Nghe hai người hỏi, Tống Vy có chút ngại ngùng xoa xoa chóp mũi: “Em cũng không muốn, nhưng vì Giang Hạ, em chỉ có thể làm như vậy thôi.”

“Giang Hạ?” Mercedes vuốt chòm râu trắng: “Hóa ra là vậy.”

“Là sao?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt.

Tống Vy thở dài một hơi: “Giang Hạ thích Kiều Phàm.”

Cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng hiểu ra, bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Em muốn tác hợp cho Giang Hạ và Kiều Phàm?”

Tống Vy cắn môi: “Đúng vậy.”

“Không thực tế.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve chén trà: “Rõ ràng Kiều Phàm rất hận Giang Hạ.”

Nghe vậy, Tống Vy kinh ngạc: “Anh cũng biết chuyện này à?”

“Tình cờ thấy ánh mắt Kiều Phàm nhìn Giang Hạ.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch lên, thản nhiên nói.

CHƯƠNG

Tống Vy cười khổ một tiếng: “Được rồi, em cũng biết không thực tế cho lắm, nhưng Giang Hạ là bạn em, đương nhiên em hy vọng cô ấy có thể thành công, nên trong thâm tâm, không muốn có ai tranh giành với Giang Hạ cả.”

Nói tới đây, cô nhìn về phía Đường Hạo Tuấn, ánh mắt có chút thấp thỏm: “Hạo Tuấn, anh sẽ không cảm thấy em làm vậy…”

“Không đâu!” Đường Hạo Tuấn biết cô muốn nói gì, trực tiếp ngắt lời, xoa đầu cô nói: “Làm điều em muốn là được. Anh từng nói, dù em có giết người anh cũng sẽ giúp em vứt xác mà, thế nên chỉ cần là điều em muốn làm, anh đều sẽ ủng hộ.”

Sự ủng hộ hết mình của anh khiến trái tim Tống Vy rất cảm động, sự thấp thỏm trong mắt hoàn toàn tiêu tan ngay tức thì.

Cô chủ động vươn tay ôm lấy anh: “Cảm ơn anh, Hạo Tuấn. Ở bên anh, em rất hạnh phúc.”

Đây đích thực là một lời khẳng định với Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc dài sau lưng cô: “Anh cũng vậy.”

Thầy Mercedes ở đối diện thấy hai người ân ái như vậy, cũng không làm phiền họ, đứng dậy lặng lẽ rời đi.

Tuy vậy, Đường Hạo Tuấn vẫn để ý thấy.

Có điều cũng không có ý định gọi ông lại.

Thế nên, khi Tống Vy ngồi dậy rời khỏi vòng tay Đường Hạo Tuấn, không biết thầy Mercedes đã đi từ lúc nào rồi.

Buổi tối, tiệc sinh nhật của thầy Mercedes bắt đầu.

Tuy lần này thầy Mercedes không gửi thư mời ra bên ngoài, nhưng cũng có không ít người chủ động tới, khoảng ba mươi người.

Trong đó, bao gồm cả hai ba con ông Hill.

Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn.

Được một nửa thời gian, Tống Vy buông dao dĩa trong tay xuống, khẽ nghiêng người, nói nhỏ vào tai Đường Hạo Tuấn: “Em đi vệ sinh, anh trông chừng Hải Dương và Dĩnh Nhi nhé.”

Tuy ở đây là khách sạn, hai đứa trẻ sẽ không bị lạc.

Nhưng khách sạn đông người, vẫn phải đề phòng.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Em đi đi, về sớm nhé.”

“Vâng.” Tống Vy mỉm cười, đứng dậy ra khỏi phòng.

Annie ngồi ở một bàn khác, thấy cô ra ngoài liền siết chặt lòng bàn tay, cũng buông dao dĩa xuống, đứng dậy ra ngoài theo.

Tống Vy nhận ra có người đi theo mình, nhíu mày lại, sau đó dừng bước chân, quay đầu nhìn hành lang phía sau: “Ra đây đi.”

Cô Hill biết mình bị phát hiện, cũng không trốn tránh nữa, đi từ lối rẽ ra.

Thấy người đi theo mình là cô ta, Tống Vy ngạc nhiên mất một giây, sau đó lập tức yên tâm.

Người theo dõi là Annie chứ không phải người lạ, cô cũng không cần lo lắng về sự an toàn của bản thân.

“Có chuyện gì sao?” Tống Vy nhìn cô ta.

Annie cắn môi: “Tôi muốn biết, giờ bác sĩ Kiều đang ở đâu?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio