Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG
Điều quan trọng nhất là, lần thứ hai của họ từ hơn một tháng trước, nếu thật sự trúng vào lần đó, thì thời gian hơn một tháng trôi qua, đúng là cô có phản ứng mang thai.
Nghĩ đến đây, Tống Vy cắn môi, sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, không hề có vẻ vui mừng khi mình mang thai.
Dì Vương có thể nhìn ra được, tâm trạng phấn khởi của bà dần dần bình tĩnh lại, bà hỏi khẽ: “Cô Tống, có thai rồi cô không vui sao?”
Tống Vy cười khổ sở: “Tôi có thể vui được sao? Đứa bé này đến quá bất ngờ, tôi hoàn toàn vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý, huống hồ Hạo Tuấn có muốn đứa bé này không?”
Đây mới là vấn đề khiến cô lo lắng nhất.
Nếu như Đường Hạo Tuấn không muốn thì cô phải phá thai sao?
Dì Vương kéo tay Tống Vy: “Cô Tống, cô đừng lo lắng, cậu chủ nhất định sẽ muốn mà.”
Tống Vy nhìn bà: “Dì chắc như vậy sao?”
“Tôi tin tưởng cậu chủ, tôi nhìn thấy cậu chủ lớn lên từng ngày. Cậu ấy không phải là kiểu đàn ông vô trách nhiệm đâu.”
“Đúng thế thật.” Tống Vy không có gì để phản bác việc Đường Hạo Tuấn là một người có trách nhiệm.
“Vậy nên, cô Tống ạ, cô cũng thử tin tưởng cậu chủ đi. Nếu như hai người đã ở bên nhau thì niềm tin là điều quan trọng nhất. Cô cứ nói chuyện này với cậu ấy trước đi.”
Được dì Vương cổ vũ như vậy, tâm trạng lo lắng bất an trong lòng Tống Vy cũng dần biến mất. Cô bình tĩnh lại, cuối cùng “ừ” một tiếng, gật đầu nói: “Được rồi.”
Nói xong, dưới sự quan sát của dì Vương, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Giọng nói của Đường Hạo Tuấn nhanh chóng vang lên, trầm ấm và truyền cảm: “Em dậy rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của anh, tim Tống Vy đập thình thịch, chuẩn bị vọt lên tới cổ họng. Cô vội vàng cất tiếng “ừ”, thay cho câu trả lời.
Đường Hạo Tuấn nghe ra được cô đang căng thẳng, chiếc bút bi trong tay anh dừng lại, anh ngả người ra sau ghế: “Em làm sao vậy?”
“Em… em…”
Đường Hạo Tuấn nghi hoặc nheo mắt lại: “Tin vui?”
“Đúng vậy.” Dì Vương gật đầu.
Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm: “Tin gì vui?”
Dì Vương vui vẻ cười: “Tin vui chính là…”
Bà cố tình kéo dài giọng để tăng cảm giác thần bí.
CHƯƠNG
Hai tay Tống Vy đan chặt vào nhau, cả người cô vô cùng căng thẳng.
Dì Vương cảm thấy úp mở như vậy là đủ rồi, vậy là nói liền một hơi: “Cô Tống có thai rồi!”
“Cái gì?” Đồng tử trong mắt Đường Hạo Tuấn co rút, bàn tay đang để trên sống mũi lập tức dừng lại, trong đầu anh chỉ có câu: “Cô Tống mang thai rồi!”
Tống Vy mang thai rồi sao?
Trong một thoáng, tim của Đường Hạo Tuấn đập mạnh vài cái, một cảm giác vui mừng to lớn ập đến. Bàn tay cầm điện thoại cũng không kìm được mà run lên, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên kỳ lạ.
Anh muốn cười, nhưng từ trước đến nay anh chỉ cười mỉm thôi, khóe môi cong lên một chút, cơ mặt đã cứng lại từ lâu, nên nét mặt không có nhiều thay đổi lắm.
Đó là lí do vì sao vẻ mặt anh lúc này mới kỳ lạ như vậy.
Cuối cùng, Đường Hạo Tuấn cũng từ từ bình tĩnh lại, anh thu hết những biểu cảm trên mặt, trở lại dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo như trước đây, nhưng sự phấn khích trong ánh mắt vẫn chưa hề biến mất. Yết hầu anh trượt xuống, giọng nói có vẻ hơi gấp gáp: “Cô ấy thật sự… mang thai ư?”
“Tám chín phần là như vậy.” Dì Vương mỉm cười trả lời.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Tôi biết rồi, tôi lập tức về ngay.”
Nói xong, anh để điện thoại xuống, gọi Trình Hiệp vào.
“Tổng giám đốc, anh có gì cần dặn dò sao ạ?” Trình Hiệp bước vào rồi hỏi.
Đường Hạo Tuấn lấy áo khoác từ cây treo đồ xuống vắt lên cánh tay, vòng qua bàn làm việc, đi về phía cửa văn phòng: “Cậu lái xe đi, về biệt thự.”
“Có chuyện gì gấp ạ?” Nhìn bước chân vội vàng của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp tưởng đã xảy ra chuyện gì ở biệt thự, cũng vội vàng đi theo sau hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhấn nút thang máy: “Tống Vy có thai rồi.”
“Hóa ra là có… cái gì? Có thai?” Trình Hiệp nhanh chóng phản ứng lại, cả người ngây ra, mắt kính trượt xuống một khoảng.
Đường Hạo Tuấn thấy anh ta có phản ứng lớn như vậy, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Sau khi nghe được thông tin này, người có phản ứng mạnh đâu phải chỉ có một mình anh đâu.
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trình Hiệp bình tĩnh lại, chỉnh kính ngay ngắn rồi nuốt nước bọt, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường: “Vậy xin chúc mừng tổng giám đốc.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Một lát nữa cậu đi đặt một cặp nhẫn đi.”
“Tổng giám đốc, anh định cầu hôn nhà thiết kế Tống sao?” Trình Hiệp lập tức đoán ra mục đích của anh.
Đường Hạo Tuấn chẳng nói chẳng rằng, chỉ “ừ” một tiếng.
“Cũng đúng, cô ấy cũng đã mang thai rồi, nếu như anh không định kết hôn thì không phải là một người đàn ông cặn bã sao.” Trình Hiệp gật đầu nói.
Đường Hạo Tuấn hơi nghiêng mặt sang, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp lập tức nhận ra mình vừa nói nhầm. Anh ta rụt cổ, thức thời ngậm miệng lại.
Không bao lâu sau, chưa đầy một tiếng, anh đã về tới biệt thự.
Trình Hiệp dừng xe, Đường Hạo Tuấn bước xuống, đi về phía cổng của biệt thự.
Vừa bước vào phòng khách, anh đã thấy Tống Vy đang ngồi thừ người trên sofa, cúi đầu xoa bụng mình.
Anh vô thức đi nhẹ lại, bước tới bên cạnh cô.
Tống Vy thấy bên cạnh mình nằng nặng, ánh mắt cô thoáng động, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh.