CHƯƠNG
Nghe vậy, Tống Vy lập tức nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đang đi về phía này.
Đường Hạo Tuấn đi tới trước xe, kéo cửa xe ở hàng ghế sau rồi ngồi vào bên cạnh cô. Cảm giác xung quanh người anh vẫn u ám như vậy.
Tống Vy nhìn anh hơi lo lắng: “Hạo Tuấn, anh không sao chứ?”
“Anh không sao.” Đường Hạo Tuấn xoa lông mày, giọng nói hơi khàn khàn, cảm giác như rất mệt.
Tống Vy không biết rốt cuộc anh bị làm sao, cô muốn giúp mà không giúp được. Cô hỏi chưa chắc anh đã nói, vậy là không kìm được mà thở dài một hơi.
“Lái xe đi!” Đường Hạo Tuấn nói với Trình Hiệp.
“Tổng giám đốc, anh về biệt thự hay về tập đoàn?” Trình Hiệp hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, rõ ràng là đang hỏi cô muốn đi đâu.
Tống Vy vuốt ve chiếc nhẫn, cười khổ: “Đưa tôi tới công ty của tôi trước đi. Dù sao cũng không có thai, không cần phải nghỉ ngơi.”
“Cái gì? Không có thai?” Trình Hiệp nghe cô nói vậy, vô cùng kinh ngạc, vội quay đầu lại nhìn.
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Tôi không mang thai, là hiện tượng mang thai giả.”
Vừa ra khỏi bệnh viện cô đã lên mạng tìm kiếm. Đúng là có một số phụ nữ sẽ xảy ra tình trạng này.
Không ngờ cô cũng là một trong số đó.
Trình Hiệp lại nhìn Đường Hạo Tuấn, cảm thấy thật đáng tiếc.
Lúc đó tổng giám đốc thực sự rất vui, không ngờ lại là mừng hụt.
Trình Hiệp thầm thở dài một hơi, anh ta quay đầu lại, khởi động xe.
Tống Vy tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, đưa lại cho Đường Hạo Tuấn: “Cái này trả cho anh.”
“Trả lại cho anh?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, anh không nhìn chiếc nhẫn mà lạnh lùng nhìn cô: “Ý của em là gì?”
Tống Vy cúi đầu né tránh ánh mắt của anh: “Em không mang thai, chuyện kết hôn…”
“Em cho rằng anh muốn kết hôn với em vì em đang mang thai sao?” Đường Hạo Tuấn siết chặt tay, không hề che giấu sự tức giận trong lời nói của mình.
Không ngờ cô lại nghĩ về anh như vậy!
Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Tống Vy nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là…”
“Em không cần nữa thì vứt đi!” Đường Hạo Tuấn ngắt ngang lời cô đang nói. Anh nhắm mắt lại, tựa người vào ghế, không nhìn cô nữa, giống như cả thể xác lẫn tinh thần đều đã kiệt quệ.
Anh như vậy càng khiến trong lòng Tống Vy hoảng hốt, thấp thỏm. Cô không biết mình làm vậy có phải là sai không.
Thà rằng anh nổi trận lôi đình với cô, còn hơn lạnh lùng như vậy.
Bởi sự thờ ơ đáng sợ hơn cả những trận lôi đình. Anh giận cô, chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn có cô. Còn anh lạnh lùng, nghĩa là anh đã thất vọng và muốn từ bỏ cô.
Nghĩ đến đây, Tống Vy nhanh chóng đeo lại chiếc nhẫn vào ngón tay mình, sau đó cẩn thận kéo ống tay áo của Đường Hạo Tuấn lên: “Hạo Tuấn, xin lỗi anh. Vừa rồi em bốc đồng quá, anh đừng tức giận được không? Em đã đeo lại chiếc nhẫn rồi, không tin anh xem thử đi.”
Nói rồi, cô xòe tay ra, giơ ra trước mặt anh.
Cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng mở mắt, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô. Lúc này, sắc mặt lạnh băng mới dịu xuống.
Anh nắm lấy tay Tống Vy, siết chặt trong lòng bàn tay mình: “Không có lần sau đâu đấy!”